Yêu Em Khó Lắm Hả Anh?

Chương 21: Chương 21: Khánh Hào đi học. Cô đi làm lại




Sáng hôm sau, cô thức dậy trước, muốn vươn vai nhưng có cái gì đó đè nặng làm cô không cử động được.

Nhìn xuống thì thấy cánh tay một lớn, một nhỏ ôm chặt hông cô.

Bàng hoàng đánh vào tay anh và gỡ tay Khánh Hào ra.

Cả hai ba con nào đó do hành động của cô đã chính thức tỉnh dậy.

Khánh Hào ngáy ngủ mở mắt nhìn trân trân cô.

“ Dì, dì ngủ có ngon không? “

Nhóc hỏi, cô lại bận chìm đắm suy nghĩ của riêng bản thân nên chẳng nghe thấy lời nhóc.

Trong đầu không ngừng hiện lên tất cả các câu hỏi. Sao cô ngủ cùng anh và Khánh Hào? Đêm qua cô mệt quá đã ngủ quên ở phòng làm việc kia mà hay cô mệt quá mà không phân biệt được đâu là đâu? Cô là nhớ đúng hay sai? Rốt cuộc là sao đây?

Khánh Hào đợi năm phút, chưa có câu trả lời. Nhóc ngồi dậy leo lên nằm lên người cô.

Cô thấy cái gì nặng nặng đè lên người. Hoàn hồn trở lại, chăm chú nhìn biểu cảm ai oán kia của nhóc.

“ Con mới sáng đau bụng sao mà mặt ủ mày chau thế? “

“ Con không đau bụng. Chỉ là dỗi vì dì chẳng thèm trả lời dì ngủ có ngon hay không cho con biết “

Gật đầu à lên một tiếng, cô bẹo má nhóc, cười rạng rỡ.

“ Dì ngủ ngon lắm. Con cũng ngủ ngon phải không? “

Cái đầu nhỏ bé gật gật vài cái. Nằm im hưởng thụ sự mềm mại trên người cô. Nhóc thật sự không muốn xuống tí nào.

Anh một bên lo lắng cô bị nhóc đè lên người nhất định sống lưng chịu đựng cực hạn rất đau nhức. Khẽ lên tiếng nói với nhóc.

“ Con dậy đánh răng rửa mặt đi “

“ Con muốn ôm dì thêm chút nữa “

Khánh Hào bướng bỉnh, cọ cọ mặt trên ngực cô tìm kiếm sự mềm mại. Nhóc hành động như vậy, mặt cô đỏ lên. Có chút mất tự nhiên. Nhóc là con nít nhưng cô vẫn ngại lắm.

Huống hồ sống lưng dấy lên một trận đau đớn. Mở miệng kêu xuống thì sẽ làm nhóc buồn. Dù gì Khánh Hào thiếu tình thương, thiếu hơi ấm, thiếu bàn tay chăm sóc của mẹ từ bé. Giờ chấp nhận gần gũi cô đã là một chuyện chẳng bao giờ dễ dàng.

Nhóc hẳn là đang muốn một lần xem cô thực sự giống với mẹ ruột mà làm nũng như những đứa trẻ khác. Cô phải ráng nhẫn nhịn cơn đau, không nên dập tắt nó.

“ Khánh Hào, baba nói con không nghe? “

Anh lần đầu tiên mắng nhóc rất lớn tiếng. Khánh Hào sợ hãi, nằm trên người cô sụt sịt cái mũi nhỏ, mắt ầng ậc nước khóc thút thít.

Chính cô còn sợ anh đây này. Đang yên đang lành, tự dưng mắng lớn tiếng dọa nhóc giật mình, khóc là điều hiển nhiên.

Bàn tay gầy gò xoa xoa tấm lưng nhỏ bé, cô dỗ dành.

“ Con nín đi. Baba con không cố ý mắng con đâu. Ngoan, đi đánh răng rửa mặt, baba sẽ không mắng con nữa đâu “

Khánh Hào chùi nước mắt, nghe lời hẳn. Từ trên người cô tuột xuống, tiếp tục tuột xuống giường. Một mình giỏi giang vào phòng tắm tự đánh răng.

“ Khánh Hào còn nhỏ. Anh lớn tiếng nhóc sẽ sợ “

Cô chống tay ngồi dậy nói với anh rằng làm thế không tốt cho trẻ nhỏ liền bị anh trừng mắt, cao giọng mắng.

“ Còn không phải tôi nghĩ cho cô. Đã mỏng manh như vậy còn để nhóc đè lên người, bộ muốn lưng gãy ra làm đôi hả?”

Nhất thời cứng họng. Chưa biết phản bác thế nào. Đem chuyện khác ra để lảng tránh, cô lên tiếng.

“ Tối hôm qua có phải em ngủ quên, anh bế em về đây? “

“ Ngoài tôi ra chẳng lẽ còn người khác. Ngu ngốc “

Anh hừ lạnh. Biểu cảm giận dữ thật quá đáng. Còn mắng cô không tiếc lấy lời nào.

“ Em đã nói ngủ ở đâu cũng được. Miễn sao đừng chung giường với anh. Anh mới là người nghe không lọt lỗ tai. Mắng em ngu ngốc nữa chứ. Sao anh không giỏi tự mắng mình kì lạ ở chỗ này chỗ kia “

Trên đời này, chẳng ai muốn bản thân bị người ta đem ra mắng ngu ngốc. Nên cô tức giận nói lại cũng không phải quá đáng mấy.

“ Sao cô nổi nóng? Trước kia tôi mắng cô thua cả con chó cô còn mặc kệ “

Anh nheo mắt nghi hoặc. Chả nhẽ giữa mắng ngu ngốc với con chó thì ngu ngốc sẽ khiến người ta tức giận hơn.

“ Anh còn ở đó nói. Em trước đây gan đủ lớn để mắng lại anh sao? Còn tình cảm đủ mất đi phân nửa để mắng anh mà không đau lòng sao? “

Cô nói dứt lời, một mạch bỏ vào phòng tắm đánh răng với Khánh Hào.

Lời nói kia văng vẳng bên tai làm tâm trí anh rối loạn. Hít thở có chút nặng nề.

Trước đây tệ bạc, vũ phu, ra tay đánh cô. Giờ cô lạnh nhạt lại thì nên làm gì đây?

Anh biết cô một khi yêu thì rất chung thủy, một mực vun đắp tình cảm lớn dần. Nhưng một khi cô mất niềm tin vào tình yêu, chính thức muốn buông bỏ hết tất cả thì tính cách cứng nhắc, biến thành người khác hoàn toàn.

Từ một cô gái hiền lành, nhu mì thành một cô gái cứng nhắc, vô vị.

Lắc lắc đầu đánh bay đi suy nghĩ, anh thong dong đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt để còn đúng giờ đến công ty.

“ Baba nép qua để dì rửa mặt trước đi “

Trong phòng tắm, Khánh Hào thấy anh đứng chặn ngay bồn rửa mặt. Kéo kéo góc áo anh năn nỉ.

Cô đánh răng xong, miệng còn đầy bọt kem. Cay vành môi muốn chết mà anh không biết là vô tình hay cố ý đứng chặn ngang cô.

“ Anh tránh ra đi. Em phải rửa mặt “

“ Tránh đi làm gì, tôi rửa mặt ngay này”

Anh khom lưng xuống nhanh làm sạch miệng và rửa sạch mặt. Lượt anh xong thì tới phiên cô.

Cả ba đi ra phòng, anh mở tủ lấy bộ âu phục trở vào phòng tắm thay ra. Quần áo có mặc hôm qua tới giờ cũng là nhờ quản gia cho vào vali chuyển tới.

Sau khi anh âu phục chỉnh tề. Liền lấy một bộ đồ khác quăng vào người cô.

“ Đi thay ra, lát nữa cùng tôi tới công ty làm việc “

Cầm chiếc đầm công sở sơ mi tay dài thắt lưng eo màu đen, giấu không nổi sự phấn khích vui mừng tròn mắt hỏi lại.

“ Anh không lừa em chứ? “

“ Tôi rảnh hay sao mà lừa cô. Nhanh đi thay ra, trễ giờ là cô biết tay tôi “

Anh khẳng định bằng hai câu. Một câu mắng, một câu hâm dọa. Cô vui vẻ cười trừ chạy ù vào phòng tắm.

Chẳng biết anh lấy bộ đầm này ở đâu mà cô mặc tương đối vừa chứ không quá mức rộng hay chật.

Thay đồ xong, tâm trạng phấn chấn hẳn. Khoảnh khắc được khoác lên mình bộ đầm công sở, cô vui mừng như một em bé được phát kẹo.

Được làm lại công việc mình yêu thích. Cảm giác vui không thể tả nổi.

“ Mà em và anh đến công ty thì Khánh Hào phải làm sao? “

Anh thấy cô đi từ phòng tắm ra. Vẻ mặt lúc đầu là vui mừng, sau đó chuyển qua lo lắng khi nhìn Khánh Hào. Mở miệng tường tận giải thích.

“ Tôi đã làm hồ sơ nhập học cho Khánh Hào rồi. Vốn nghĩ trước đây tôi đủ khả năng dạy bảo khỏi cần để Khánh Hào đi học mẫu giáo vì sợ nhóc sẽ bị tủi thân khi bạn bè có ba mẹ đưa đón. Nhưng nghĩ kĩ lại nhóc đã chấp nhận cô và cũng cần có bạn bè nên tôi đã quyết định cho nhóc nhập học. Dù có trễ nãi hơn mấy đứa trẻ khác nhưng Khánh Hào sẽ nhanh thích ứng thôi “

Nhóc được anh lấy balo nhỏ bỏ vài thứ cần thiết mang lên vai. Quần áo đã thay ra đồng phục của mẫu giáo.

“ Được rồi, đi thôi. Chúng ta phải tranh thủ ăn sáng để kịp giờ “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.