Yêu Em Không Cần Vội

Chương 61: Chương 61




Cũng tai lúc đó, Tú Khang với khuôn mặt còn đen hơn cả than, lạnh lẽo, u trầm,đang ngồi một góc ở sofa. Trong phòng đều hết sức im lặng, không một ai dám thở mạnh. Ngay cả Mạc Ngôn ngồi bên cũng là bộ dạng trầm ngâm, im lặng không lên tiếng. Đương nhiên ai ở trong đây đều có thể biết cái người đang ngồi kia nguy hiểm đến mức nào, đặc biệt là hiện tại tâm trạng của lão đại vô cùng không tốt. Không biết ai lại có diễm phúc đi chọc giận ông chủ của bọn họ, để bây giờ chỉ có thể nhìn mặt người này lại không dám lên tiếng. Cuối cùng, người không chịu nổi cái không khí ngột ngạt này là Mạc Ngôn lên tiếng nói.

"Gọi cho cô ấy chưa?"

"Tắt máy rồi."

"Vậy phái người đi tìm."

"Đừng nói mấy lời vô nghĩa đấy nữa."

Giọng nói của Tú Khang dương như không còn vẻ nhẫn nại, anh không dám chắc rằng nếu tên Mạc Ngôn này còn nói mấy lời vô nghĩa nữa thì anh sẽ còn kiềm chế như hiện tại.

"Vậy đóng băng tài khoản của cô ấy."

Đối với câu nói này đều không thể khả dụng được, anh không muốn cô sống ở ngoài một mình lại sống khó khăn. Sống một mình thì vật chất chính là thứ thiết yếu nhất để có thể trụ vững. Làm sao anh lại không biết cô đối với cuộc sống có yêu cầu cao tới mức nào. Lại càng không cần nói đến dùng chung đồ với người khác. Vì thế thói quen này nhất định không thay đổi. Cũng bởi suy nghĩ này, Tú Khang lập tức đứng dậy hướng về phía cửa mà đi, còn không quên bỏ lại mệnh lệnh của mình.

"Lập tức chuyển tiền vào tài khoản của cô ấy. Lục tìm tất cả các khách sạn năm sao trở lên, một phòng cũng không được bỏ sót."

Tất cả nghe lệnh đều không dám lên tiếng,duy chỉ có Mạc Ngôn trong phòng là trợn tròn mắt nhìn người vừa rời đi. Thế này là sao? Rõ ràng là anh nói đóng băng tài khoản của cô ấy, sao bây giờ lại làm ngựơc lại? Băng Hi à, cô cho lão đại nhà tôi ăn gì mà bây giờ đầu óc bắt đầu hư rồi!

***

Đứng trước cửa phòng VIP, Băng Hi có chút thất thần sau đó mới bước vào. Bên trong phòng thiết kế giống như một căn phòng thôn minh nhưng lại vô cùng trang nhã, rèm màu cà phê treo xung quanh che đi những bức tường kính lạnh lẽo, rõ ràng tạo ra một không gian ấm áp khi bước vào. Không cần Băng Hi phải nói, cô đương nhiên rất hài lòng với căn phòng này.

Đến lúc này Băng Hi mới cảm thấy thân thể này thực sự mệt mỏi, toàn thân đều rã ròi không một chút sức lực, đến ngay cả sức lực thay đồ ngủ cũng không có liền trực tiếp nằm luôn trên giường sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cô không biết mình có thể trụ được ở đây bao lâu vì chắc chắn sẽ có người tới đây tìm cô. Nếu đã không trốn được thì việc gì phải bỏ trốn cơ chứ. Đến lúc này thì chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.

Sáng hôm sau, lúc Băng Hi tỉnh dậy thì mặt trời đã chiếu đến tận đỉnh đầu. Trong căn phòng ngập tràn thứ ánh sáng chói chang, nóng bỏng do mặt trời chiếu vào. Chỉ có điều thứ ánh sáng này cho dù có đẹp rực rỡ đến cỡ nào thì cuối cùng Băng Hi vẫn không thể chịu đựng được cái nóng bỏng rát do nó hắt vào, cuối cùng vẫn là phải đứng dậy kéo rèm.

Sau đó Băng Hi bước vào phòng tắm nhưng chưa đầy một phút đã bước ra, tâm trạng có chút chán nản. Làm sao lại không chán nản cho được, trong phòng tắm hoàn toàn trống trơn, cô bỏ đi đâu có kịp mang theo thứ gì đâu. Cứ như vậy một lúc lâu, bản thân vẫn là phải lết xuống tầng cuối - trung tâm mua sắm của khách sạn. Thật ra đây cũng là một trong những điều tiện lợi khi ở khách sạn bảy sao này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.