Yêu Em Không Dễ Đâu

Chương 1: Chương 1




Tìm được một khu nhà cho thuê, phòng ở tít trên lầu 5, lại không có thang máy. Đành chịu, tiền trong túi có hạn, từ đây phải tiêu xài nhẹ tay chút mới có thể sống sót đến ngày lãnh lương. Chủ nhà giao chìa khóa xong căn dặn vài điều rồi bước ra ngoài. Nhược Thi để hành lý qua một bên, ngồi xuống sofa nghỉ mệt. Nhìn quanh, nhà cũng không phải tệ, một phòng ngủ, bên trong có một cái giường và tủ quần áo, phòng khách có một bộ sofa, nhà bếp thì cũng đã cũ không có thiết bị gì nhiều và một nhà vệ sinh. Cô thở dài, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nhớ lại một vài chuyện đã xảy ra.

Vài ngày trước, tại thành phố M, trong một quán café, ở chiếc bàn gần cửa kính có một thân ảnh nhỏ đang ngồi, một cô gái với mái tóc đen mượt xõa dài, thêm chiếc váy len màu xanh làm bật lên được màu da trắng hồng của cô.

Từ ngoài cửa một người đàn ông bước vào, nhìn quanh xong rồi đi thẳng lại chổ cô đang ngồi.

Nhược Thi vẫn ngồi yên, lẳng lặng dùng ánh mắt quét từ đầu xuống chân người đàn ông đánh giá. Người này nhìn chắc phải hơn 30 tuổi, tóc được chải gọn gàng, à ít nhất chắc phải xài hết một chai keo mới có thể bóng và vào nếp ngay ngắn như vậy, đến nổi gió thổi mạnh mà chẳng một cọng lung lay. Lại còn thêm cái môi bóng loáng đang mấp máy, nhất thời nhin không được cô than lên một tiếng.

“Ôi mẹ ơi!”

Khoảng cách đã ngày càng gần, người đàn ông đã đến trước mặt, Nhược Thi ngước mắt lên nhìn, người đàn ông đưa tay ra. - “Xin chào tiểu thư, tôi là Lâm Thịnh”.

Nhược Thi đứng dậy bắt tay, mỉm cười gật đầu. – “Xin chào, tôi là Tô Nhược Thi”

Lâm Thịnh ngồi xuống gọi một tách cafe. – “Tô tiểu thư nhìn thật trẻ trung, xin hỏi năm nay đã bao nhiêu tuổi?”

“Tôi 22 tuổi, xin hỏi còn Lâm tiên sinh? Tôi trước khi đến đây cũng không biết được nhiều về ngài”.

“Tôi đã 37 tuổi, thứ lỗi tôi nói thẳng. Trước đây tôi chỉ lo chuyện làm ăn, vì muốn sau này cuộc sống có thể được khá giả nên hiện tại vẫn chưa lập gia đình. Giờ sự nghiệp đã ổn định, tôi chỉ muốn tìm một người vợ và sinh cho mình vài đứa con, tôi cũng đã gần 40 nên cũng không rảnh rổi để theo đuổi tình yêu thơ mộng như mấy cô mấy cậu còn trẻ kia được. Nên buổi gặp hôm nay nếu không có trở ngại gì chúng ta có thể bàn thẳng đến chuyện hôn nhân ….”.

Hắn còn huyên thuyên vài điều gì đó nào là nhà cửa, xe hơi, lại còn tiền tiết kiệm rồi còn thêm tính đưa cái bản báo cáo sức khỏe ra nhưng mà sắc mặt của Nhược Thi giờ là một màu xám xịt rồi chẳng còn nghe lọt tai được câu nào nữa. Ngoại trừ một câu cuối khi hắn vừa thốt ra thì đầu cô như muốn nổ tung.

“Tô tiểu thư đã có kinh nghiệm vợ chồng chưa? Theo tôi thấy thì giới trẻ hiện nay hầu như ai cũng rõ, có khi chỉ mới học cấp 3 mà cũng đã trải nghiệm cả rồi …”

Không đợi hắn nói tiếp, Nhược Thi chỉ đẩy đẩy gọng kính lên rồi phán một câu – “Chú à! Xem ra tôi không thích hợp với chú rồi. Tôi cần một người chồng, chứ không cần thêm người cha nào cả!”

Lâm Thịnh có hơi ngạc nhiên vì cách xưng hô của cô nhưng rồi sau đó chau mày một chút.

“Ây da Tô tiểu thư, cô yên tâm đi, tôi hiện tại muốn có một người con nối dõi, chỉ muốn biết cô đây đã có kinh nghiệm chưa? Việc cô có còn thuần khiết không tôi sẽ không để tâm đâu. Tôi không muốn phí thời gian để tới lúc đó còn phải chỉ dạy lại cho cô.”

Mặt cô giờ cắt không còn hột máu, mẹ nó đúng là láo mà, cái gì mà không quan trọng. Trinh tiết của con người ta mà hắn xem không được kí lô nào sao. Tự nghĩ lại mẹ kiếm đâu ra cái tên hách dịch này, lần đâu tiên mà đem cho tên này thì còn cái quái gì là công sức nàng thủy chung chỉ muốn để dành cho người mà sau này sẽ gọi là “chồng” nữa.

Lâm Thịnh ngồi đối diện không thấy Nhược Thi có phản hồi gì nên tâm tình cũng hơi bực bội. Cô còn mãi lo vò đầu bức tóc oán trách thì hắn nói thêm câu cuối cùng.

“Dựa vào cô mà muốn sinh con cho tôi hả? Xem ra mai mối dạo này kém thật, tiểu chuẩn tôi đưa ra quá rõ ràng rồi sao còn đưa tới một người non nớt như vậy.”

100 gram lòng tự trọng cuối cùng của Nhược Thi đã bị mấy câu chữ đó đè bẹp dí. Nhẹ nhàng tháo mắt kính ra, ánh mắt sắc lẻm của cô nhẹ liếc một cái.

“ Này chú, tuổi như chú thì không xứng với người còn thuần khiết như tôi đâu nha, chỉ sợ lấy tôi về chú lại xem tôi như con thì lại khổ!” - Nói xong lập tức lấy tui xách đi ra ngoài

“Cô là con gái mà ăn nói vậy sao … !! TÍNH TIỀN.” – Lâm Thịnh thẹn quá nên quát lớn tiếng.

Ra khỏi của, tâm tình đã bực bôi lại đúng ngay giờ không đón được chiếc taxi nào nên đành ôm ngực dậm chân mà tự đi một đoạn đường để bắt taxi tiếp.

Ở trong quán, Lâm Thịnh tính tiền xong định rời đi thì thấy phải người quen ngồi ở bàn đối diện – “Chào chủ tịch, cậu đã về nước sao?”

Người đàn ông vẻ mặt tuấn tú, uống một ngụm cafe xong mới nói chuyện– “Xem mắt à?”

Lâm Thịnh chợt phát giác chắc lúc nãy đã bị nghe thấy hết cuộc nói chuyện nên mặt lộ rõ vẻ xấu hổ.

“À thật ngại quá, chắc đã làm phiền đến cậu, bọn trẻ thời này thật không biết phép tắc”.

Người đàn ông nét mặt vẫn vậy không có ý kiến gì, Lâm Thịnh thấy vậy cũng chào hỏi thêm mấy câu rồi chào tạm biệt.

Nhược Thi về đến nhà, thì liền bị mẹ bầm cho một trận, xong thì khóc lóc nói cô không biết thương cái thân già này, tìm một chổ ổn định cho cô vậy mà cô cứ lo kén chọn.

Cô nghe riết quen, chịu không nổi nên vào phòng rồi khóa cửa lại. Tưởng sẽ yên được vài ngày nhưng mới sáng hôm sau thì mẹ cô lại nói ba ngày nữa tiếp tục đi xem mắt, lần này là một người vừa từ Mỹ về, còn bảo cô cứ yên tâm, vì là con của bạn thân mẹ. Yên tâm cái nổi gì, vậy là trong ba ngày tới, cô lên kế hoạch, chạy đến trường xin hiệu trưởng cấp cho cái giấy giới thiệu. Rồi chuẩn bị mọi thứ cần thiết mang đi, đợi đến khi mọi người nghĩ cô đã an phận thì lập tức vọt.________

Chợp mắt được một chút thì điện thoại vang lên – “Xin chào, tôi là Tô Nhược Thi”.

Đầu dây bên kia là một giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng.

“Xin chào Tô tiểu thư, tôi là thư kí La Nhã Nhã ở tập đoàn tài chính Quan thị, tôi điện thoại để nhắc nhở cô sáng mai 8 giờ hãy đến phòng kế toán để báo danh”.

“À tôi đã rõ rồi, cám ơn La tiểu thư”.

Đến 9 giờ tối, Nhược Thi quyết định ra ngoài kiếm gì đó ăn, sẵn tiện đi dạo làm quen đường. Ăn no nê ở các quầy hàng ven đường, cô đi vào khu chợ đêm chuyên bán đủ các mặc hàng mà giá thì cực rẻ. Đến khi đi đã chán rồi thì trên tay cũng xách một đống đồ mới mua.

“Xài nhẹ tay cái nổi gì, nhưng đồ đẹp quá mà lại rẻ không mua thì lại có lỗi với bản thân”

Trên đường về nhà, cũng đã hơn 10 giờ, đường gần đến khu nhà trọ thì người cũng vắng hẳn. Vì ở khu này vốn đã cũ nát nên đèn đường đã hư cũng không ai quan tâm đến việc sẽ sửa chữa.

Đột nhiên từ một gốc nhay vọt ra một người bám lấy tay của Nhược Thi.

“Làm ơn … giúp tôi”

Nhược Thi bị dọa đến thất kinh, nhất thời không nói nên lời, cô gái kia tiếp tục lay tay của Nhược Thi

“Tôi bị người ta đuổi theo, cô làm ơn giúp tôi trốn họ …”

Nhược Thi hoàn hồn lại, nghe vậy cũng không nói gì thêm liền kéo tay cô gái đó nép vào một cái khoảng trống nhỏ giữa hai căn nhà trốn.

Lúc này có khoảng 4 tên mặc bộ âu phục đen, đeo kính đen chạy tới.

“Mất dấu rồi” – Một trong 4 tên tức giận quát.

Từ xa có 2 chiếc xe chạy đến.

“Chúng bây làm việc kiểu gì mà bắt không nổi một người, về biết ăn nói thế nào với cậu chủ đây!”

“Mau lên xe đi”

Thoáng thấy bên ngoài yên tĩnh, cũng nghe được tiếng xe chay đi, lúc này Nhược Thi và cô gái kia mới bước ra. Nhìn tới lui cuối cùng quyết định quay trở lại nhà trọ.

Vào trong nhà bật đèn lên, lúc này Nhược Thi mới nhìn rõ được người mình vừa cứu, cô gái này thật xinh đẹp nha, là da trắng ngần, mắc một bộ váy dài màu đen đứng dưới ánh đèn thật nổi bật, những loạn tóc xoăn được bới cao lên để lộ cái cổ trắng dài ra. Thoạt nhìn là biết thân thế không bình thường à.

“Tôi là Tô Nhược Thi, cô tên gì?”

Rõ ràng vừa thoát chết trong gang tất vậy mà trông cô gái này không hề có vẻ sợ hãi mà ngược lại trên người toát ra vẻ quý phái lạ thường.

“Tôi là Hàn Cách, cám ơn vì lúc nãy đã giúp tôi, nhưng mà … tôi hiện tại cũng không biết đi đâu, nên xin hỏi, tôi có thể ở lại đây không?”

Nhược Thi có hơi lung túng nhưng rồi cuối cùng cũng nhận lời.

“Không vấn đề gì, nhưng là ở đây thật rất chật chội, nếu cô không ngại thì cứ ở đây.”

Hàn Cách vui mừng không ngờ được đáp ứng, vội ôm chầm lấy Nhược Thi

“Ô hay quá, cô yên tâm, tôi sẽ cùng chia tiền phòng không để cô chịu thiệt đâu”

“Nhưng mà … chuyện vừa rồi là sao hả?” – Nhược Thi vẻ mặc đầy nghi ngờ hỏi, nhưng cũng biết trước được cô chắc là tiểu thư nhà nào bỏ trốn như mình đây, vì xem ra cách ăn mặc thì chắc không phải là thiếu nợ người ta rồi.

Hàn Cách thấy Nhược Thi cũng không phải người xấu nên không có ý định giấu vậy là kể hết đầu đuôi luôn.

Hàn Cách 22 tuổi, vì cha mẹ mất sớm nên từ nhỏ cô luôn được người cậu cũng là người thân duy nhất nhận nuôi. vừa tốt nghiệp đại học ở Mỹ nên trở về nước. Lúc trở về thì được đưa đến một buổi tiệc, được mọi người nói lại là tiệc mừng cho việc tập đoàn Quan thị sắp cho khai trương một khách sạn 6 sao. Vậy là cô ăn mặt trang điểm thật lộng lẫy, cũng sẵn mừng việc sau 6 năm mới trở về nước. Nhưng không ngờ, đến khi nghe người cậu thân yêu nhất của mình đứng trên bục nói đến lý do của buổi tiệc này là để thông báo với báo chí là Hàn Cách sẽ đính hôn cùng con trai của tập đoàn Hưng thị - Hưng Hòa thì cô lập tức tốc váy bỏ chạy. Nhưng hận nhất là, người con trai cô yêu suốt 10 năm vẫn không quên, khi biết được việc này xảy ra thì vẫn im hơi không dám lên tiếng đứng ra giành lại cô. Là hắn, Thái Thiên La – trợ lý đắc lực của cậu cô.

Nhược Thi thấy Hàn Cách cùng mình thật giống nhau đều bị người nhà bức hôn, cả hai thấy ấm ức quá vậy là ôm nhau khóc miết, còn vỗ vỗ lưng an ủi nhau.

Đến sáng ngày hôm sau, cũng là ngày Nhược Thi sẽ đến tập đoàn Quan thị báo danh.

“Tớ biết rất nhiều về Quan thị, nếu gặp trở ngại thì cứ hỏi tớ, nhưng nhờ cậu, nhớ nghe ngóng thông tin dùm nha. Cẩn thận đừng để họ biết tớ ở đây, mấy ngày này tớ cũng sẽ cẩn thận không đi ra ngoài. Trông cậy vào cậu.”

Nhược Thi trước khi đi bị căn dặn một tràn nhức cả óc. Cổ tiểu thư này thật đơn thuần dễ gần, không kiêu ngạo như cô vẫn tưởng.

Tập đoàn Quan thị

Nhược Thi bước vào trong đến chổ quầy tiếp tân hỏi – “Xin chào, tôi là Tô Nhược Thi muốn đến phòng kế toán để báo danh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.