Yêu em không sai

Chương 9: Chương 9




Hoàng Thiên Vũ bỗng chốc trở thành từ khóa hot nhất trên mạng. Người trước nay chưa từng động vào phụ nữ, lại là mẫu người lí tưởng của bao thiếu nữ mơ mộng, nay lại bị bắt gặp đang đưa một cô gái về tận cửa nhà, thậm chí còn xách đồ giúp cô ta.

“Bắt gặp Chủ tịch của Diamonds tình tứ cùng bạn gái bí mật?”, tiêu đề báo nghe cũng giật tít ghê đấy, nếu nhân vật nữ chính trong đó không phải là tôi thì có lẽ tôi với Chi đã ngồi trà chanh bình luận chê nọ chê kia cả ngày rồi.

Khoảng thời gian này tôi ở nhà Vũ, hắn vẫn đi làm bình thường như chưa có gì xảy ra, chỉ có điều hôm nào cũng bắt tôi ra đóng cổng, hắn chắc chắn muốn tung tin tôi và hắn sống chung nhà đây mà, muốn tin đồn hắn bị gay biến mất ư? Con người này cũng quá nham hiểm rồi.

Hừm, cứ chờ xem, chưa biết ai tính kế ai đâu. Tôi biết ngay là anh giữ tôi lại cũng chẳng có ý tốt gì mà. Chỗ anh đang tuyển nhân sự chứ gì, được...

Tôi gửi hồ sơ lên công ty, khâu duyệt hồ sơ đương nhiên do phòng nhân sự phụ trách, cái mặt bạn gái tin đồn của sếp rõ mồn một trên hồ sơ chẳng lẽ lại không qua được ải này ư?

Không ngoài dự đoán, tôi qua level 1. Đợi “tảng băng” ra khỏi nhà, tôi cũng ngay lập tức chuẩn bị rồi đi thẳng đến tổng công ty. May mà Hoàng Thiên Vũ không trực tiếp đứng ra phỏng vấn, loại người kiệm lời như hắn mà làm việc này tôi mới thấy lạ.

Trái lại, phó tổng giám đốc Hoàng Quốc Trung – em họ của “tảng băng” trông thấy tôi bước vào còn hí hửng, khiến tôi cảm thấy anh ta chỉ thiếu chút nữa là thốt ra câu “chào chị dâu” đến nơi rồi, người ngồi bên cạnh phải nhắc khéo mấy lần anh ta mới nghiêm chỉnh lại được.

“Tại sao cô lại muốn vào phòng kế hoạch của Diamonds?”

“Phòng kế hoạch của công ty là nơi tôi có thể phát huy hết sở trường của mình, tôi tin tôi có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ...” Thấy tôi ngập ngừng, một bà cô trong số các “ban giám khảo” không thể kiên nhẫn được, cầm hồ sơ của tôi lên chuẩn bị đưa vào danh sách không trúng tuyển, tôi vội nói tiếp: “...bạn trai tôi cũng vô cùng ủng hộ việc tôi có thể xin được vào quý công ty, đó thật sự là vinh hạnh của tôi.”

Bàn tay đó lập tức dừng lại. Tất cả mọi người trong phòng ngây ra một lúc, rồi đích thân phó tổng đứng lên bắt tay tôi: “Chúng tôi rất vinh dự khi được cùng cô làm việc, chúc mừng cô đã trúng tuyển...”

Về đến nhà, tôi nấu cơm cho Hoàng Thiên Vũ, đương nhiên có đầu tư hơn. Hắn cũng chẳng tỏ thái độ khác lạ, chỉ ăn xong rồi lên phòng.

Hắn chưa biết tôi đã vào làm ở tổng công ty, hơn nữa còn được vào phòng kế hoạch – bộ phận chỉ cần sai một li là đi một dặm.

*

Ngay ngày đầu tiên đi làm, Hoàng Quốc Trung đã gọi tôi lên phòng làm việc:

“Phó tổng gọi tôi có việc gì ạ?”

“Ôi chị dâu, gọi như thế khách sáo quá, cứ gọi em là Quốc Trung là được rồi.” Anh ta bước tới bàn tiếp khách, mời tôi ngồi xuống rồi rót trà đưa tới trước mặt tôi.

Ha, xem ra tên này muốn anh mình nhanh chóng có vợ đến thế cơ à?

“Anh Vũ đã biết chị trúng tuyển chưa?” Thấy tôi không nói gì, anh ta hỏi.

Muốn thăm dò ư?

“Tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ nên chưa nói vội, khi nào có việc phải lên phòng Chủ tịch, anh ấy sẽ biết thôi.”

Tôi nói dối mà không chớp mắt, tự hỏi bản thân liệu ngày trước có thi nhầm trường đại học không nhỉ?

“Ồ ra vậy, may quá em cũng chưa nói gì. Chị xin vào đây cũng hơi liều đó à nha, dù có người tạo điều kiện nhưng cũng sẽ có người đố kỵ đó. Quan trọng là nếu chị thật sự có năng lực, chắc cũng không ai nói gì được.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức. Phó tổng nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép đi làm việc.”

“Được, nhưng chỗ chỉ có người nhà chúng ta như thế này cứ gọi em là Quốc Trung, đừng câu nệ quá làm gì.”

Cái gì mà người nhà? Thằng cha này hơi quá rồi thì phải.

Tôi đã nghĩ sẵn tất cả mọi đối sách trong đầu, nếu đồng nghiệp nữ nói thế này thì mình sẽ trả lời như thế kia, đồng nghiệp nữ làm thế này thì mình sẽ làm thế nọ. Cuối cùng, ngàn tính vạn tính, tôi cũng không ngờ được rằng, phòng kế hoạch toàn là đàn ông.

Thật ra lúc bước vào tôi cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ rằng có lẽ các đồng nghiệp nữ đã ra ngoài làm gì đó rồi. Vừa mới ngồi ấm ghế được nửa tiếng thì trưởng phòng cho họp đột xuất. Tôi bỗng chốc trở thành hoa khôi phòng kế hoạch.

Cho dù là thế, thì khi trưởng phòng nêu ra nhiệm vụ mới, và cần các phương án đề xuất, thì mọi người đều ném cục than nóng bỏng tay đó về phía tôi.

“Chi bằng chúng ta thử nghe ý tưởng của người mới đi trưởng phòng.”

“Phái đấy phải đấy trưởng phòng, xinh như cô ấy chắc chắn sẽ có nhiều ý tưởng xán lạn lắm.”

Phòng thiết kế mới gửi bản thiết kế mới, đồ mẫu cũng đã làm xong, chỉ còn chờ chúng tôi lập ra kế hoạch và quảng bá nó đến với người mua sao cho lượng tiêu thụ đạt mức yêu cầu, coi như thành công.

Trời đang bắt đầu sang xuân, thời tiết cũng ấm áp hơn, tôi cầm tập tài liệu xem qua một lượt, lại nhìn mẫu đá quý màu xanh lục đang phản chiếu ánh đèn phòng lấp lánh, hít một hơi thật sâu, tôi nói:

“Với mẫu đá lần này, chủ đề phòng thiết kế đưa ra là “Thanh xuân”, vậy chi bằng chúng ta quay một video ngắn về mối tình đầu thời đi học, dành cả thanh xuân để yêu một người, đó chính là tình yêu thuần khiết nhất, trong sáng nhất, xanh như chính những viên đá đính trên những đồ trang sức của phòng thiết kế đưa ra vậy.”

“Hay lắm.” Trưởng phòng vỗ tay, khiến tất cả mọi người cũng đồng loạt vỗ tay theo. “Vậy bản kế hoạch chi tiết giao cho em nhé.”

Đây là bộ sưu tập đầu tiên trong năm nay, vậy mà anh ta lại giao cho tôi? Bộ sưu tập đầu tiên của năm quan trọng đến thế nào, sao tôi lại không biết, nếu thất bại, coi như sau này mất hết tiền đồ, nhưng nếu thành công...

Tôi đặt cược hết tương lai của mình vào đó.

“Được. Tối nay em sẽ làm bản kế hoạch chi tiết rồi mai tiến hành luôn.”

Có lẽ trưởng phòng cũng không ngờ tôi sẽ nói như thế, một lúc sau mới phản ứng được.

“Có gì không hiểu em cứ mạnh dạn hỏi mọi người trong phòng nhé. Tan họp thôi.”

Ngoài chính bản thân tôi ra, chắc chắn không ai ngờ rằng, tôi phải đẩy nhanh tiến độ của kế hoạch này để lấy được lòng tin của trưởng phòng. Bởi đi cùng trong buổi hợp tác với Wonderland, chính là người của phòng kế hoạch, do tiểu boss mang chức trưởng phòng kia chỉ định. Tôi nhất định phải tiếp cận được với Vũ Thúy Quỳnh, chị ấy có lẽ có thể khiến tôi tiến gần hơn với sự thật đã bị chôn vùi 12 năm trước, hung thủ đã đâm chết bố mẹ tôi rồi bỏ trốn, lại còn dùng tiền để bịt miệng người khác, tôi quyết không bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.