-Cô chuẩn bị hầu tòa đi. Tôi nhất định khiến cô phải trả giá.
Thiếu Viễn nói qua điện thoại,ngữ khí vô cùng cao ngạo.Y Đường điềm đạm mà cười nhẹ,cô đáp lại hắn bằng sự thờ ơ,hờ hững:
- Nếu như đó là điều anh muốn.
Nói rồi cô cắt ngang cuộc nói chuyện,chỉ đến khi đã tắt điện thoại cô mới có thể mặc sức mà buông thả bản thân trong nỗi đau đớn,bi thương. Người ta nói “một ngày vợ chồng,trăm năm ân nghĩa”,mà thật không ngờ nói trở mặt liền cắt đứt đoạn tình duyên này. Nếu hắn biết đến tận bây giờ,sau tất cả những gì hắn làm, trong tim cô vẫn luôn khắc cốt ghi tâm hình bóng người chồng cô luôn yêu thương bao dung thì đúng thật là đã làm trò cười cho bọn họ rồi.
- Tôi cũng muốn hận anh,nhưng lại hận hơn cả chính là thứ tình yêu lầm đường lạc lối này. Thiếu Viễn, thứ anh mang đến cho tôi,nhất định tôi sẽ trả lại anh. Còn thứ tình cảm dây dưa này,tôi lại không thể trả lại...
Mễ Y Đường xiết chặt hai bàn tay,cô cười trong nước mắt, tại sao yêu lại đau khổ như vậy? Thật quá bi lụy!
-----------
- Tôi muốn gặp luật sư Cố.
- Chào cô Mễ,hiện giờ luật sư Cố đang có một cuộc họp,cô có thể hẹn gặp lần sau không?
- Bao giờ cuộc họp kết thúc?
- Khoảng 3h chiều.
Y Đường nhìn đồng hồ trên tay, đợi 3 tiếng lận,cô khẽ thở dài nói với cô thư kí
- Tôi ra ghế đợi,bao giờ anh ta họp xong hãy bảo tôi đến tìm.
- Vâng.
-----------
Trong một căn phòng rộng lớn,đồ dùng được bố trí ngăn lắp,đối diện cửa ra vào là một bức tường bằng kính cường lực nhìn ra một khu vườn đang độ trổ hoa, tạo cho người ta cảm giác nhàn nhã thư thái vô cùng. Trên bàn làm việc,tài liệu được sắp xếp gọn gàng, Cố Lâm Duật đang chăm chú xem xét một vụ kiện tụng nào đó:
- Luật sư Cố,tôi đã làm theo lời anh dặn.
- Tốt.
- Nhưng,cô Mễ...
- Cứ để cô ta đợi.
Cố Lâm Duật cười nhạt rồi lại tiếp tục đọc tài liệu,một lúc sau hắn bỗng ngẩng đầu lên:
- Cô đang pha gì đấy?
- Tôi pha cafe cho cô Mễ.
- Lấy nước khoáng đi,cô ta không được uống cafe.
- Dạ....
- Có chuyện gì?
Thấy cô thư kí ấp úng, Cố Lâm Duật liền đặt tập tài liệu trên tay xuống bàn,ngẩng đầu nhìn cô ta:
- Chỉ là tôi thấy hình như anh rất quan tâm cô Mễ.
- Đó không phải chuyện của cô,mau ra ngoài đi.
Cố Lâm Duật hình như tỏ vẻ không vui trước sự nhiều chuyện của cô thư kí,nhưng từ đáy mắt anh lại tỏa ra thứ dịu dàng ấm áp khi nhắc đến Y Đường...
------- Vài năm trước --------
- Sau này anh muốn làm luật sư thật sao?
Y Đường ngồi đối diện Cố Lâm Duật,cô tỏ ra rất thích thú với vấn đề này nên nhiệt tình dò hỏi. Lâm Duật cười nhạt,anh với tay cốc đầu cô:
- Ừ,không phải em cũng thích nó sao?
Mặt Y Đường bỗng chốc buồn thiu,cô cúi gằm xuống bàn một hồi lâu rồi lại coi như chưa có chuyện gì cô ngẩng đầu lên mỉm cười thật tươi nhìn anh.
- Là vì cậu ta?
- Anh biết rồi à. Thiếu Viễn anh ấy không thích con gái làm bên luật.
Cố Lâm Duật khẽ nhếch môi, anh lặng im nhìn người con gái trước mặt lòng quặn thắt mà vẫn phải giả bộ vui vẻ.
- À,sau này nhất định anh phải làm luật sư cho em đấy!
- Luật sư giúp em ly hôn.
Lâm Duật nhàn nhạt đáp, câu nói của anh làm Y Đường tức đến tím mặt, cô chẳng buồn nói chuyện với anh nữa mà bỏ đi chỗ khác.
-------------------
Cũng thật là nhanh, đã trôi qua 2 năm,từ sau khi tốt nghiệp anh và cô không còn gặp nhau,ngày cô kết hôn cũng là lúc anh thật sự buông bỏ...chỉ là không ngờ gặp lại rồi mới biết là do bản thân anh cố ép mình quên cô,tự sâu thẳm trong trái tim vẫn luôn có một khoảng trống chờ đợi được lấp đầy.