Uyển Nhi không dám chống cự thấy hơi đau ở vành tai nên nhún vai đẩn đầu của Khẩm Thiên ra và nói :
- ’’ Tôi biết rồi. ‘‘
Nghe Uyển Nhi nói vậy Khẩm Thiên cũng bớt tức giận đi phần nào và đứng dậy đi thẳng đến chiếc tủ rồi vào thẳng nhà tắm ngay gần đó. Khi tắm xong Khẩm Thiên bước đến bên giường nằm sát cạnh Uyển Nhi vén tấm chăn mỏng ra đưa tay ôm siết eo Uyển Nhi đầu áp sát gò má trắng lõn là của Uyển Nhi. Uyển Nhi vừa cảm thấy dễ chịu chút vừa mới thiếp vào giấc ngủ thì bị cánh tay rắn chắc của hắn siết khiến vết bầm tím vừa rồi lại cành thêm đau. Không thể quay người Uyển Nhi nói nhẹ nhàng ngọt đôi chút :
- ’’ Khẩm Thiên à hình như anh ngủ nhầm phòng đúng không đây là phòng tôi mà. ‘‘
Khẩm Thiên mở trừng đôi mắt lạnh lẽo hơi nhíu mày tay siết chặt eo Uyển Nhi hơn. Uyển Nhi dường như hiểu ý nhưng lại hiểu nhầm ý của Khẩm Thiên muốn và nói :
- ’’ Chắc là tôi đến nhầm phòng ‘‘
Nói xong Uyển Nhi gỡ tay của Khẩm Thiên ra và bước xuống giường Khẩm Thiên lúc này đã biết trước rằng sẽ sảy ra chuyện này việc ngủ ở đau Khẩm Thiên không cấm nhưng đối với cô cô phải ngủ bên cạnh hắn làm gối ôm cho hắn vì chỉ có cô với làm hắn cảm thấy dễ ngủ khi ôm vì vậy hắn với để cho cô gỡ tay mình ra. Uyển Nhi vừa bước xuống giường thì Khẩm Thiên giật lấy chiếc áo khoác treo bên cạnh khoác vào người Uyển Nhi bế bổng cô lên bước thẳng ra cửa phòng vừa bước đi vừa nói với giọng lạnh lùng thấu xương :
- ’’ Cô muốn ngủ đâu tôi không ngăn cản nhưng đừng quay lại đây ‘‘
Nói xong Khẩm Thiên cho người cạnh cửa phòng dẫn cô đến phòng mà cô ở. Uyển Nhi đang sung sướng nghĩ đến căn phòng cuar mình không biết có giống căn phòng của Khẩm hay không. Hai tên vệ sĩ mặt lạnh lẽo không kém phần với khuôn mặt của Khẩm Thiên khéo trời sắp sập thì hắn cũng chả có chuyển biến, đang mơ tưởng thì hai tên vệ sĩ đó đã đưa cô đến một căn nhà tồi tàn nhất của khu biệt thự quá tồi tàn Uyển Nhi không tin vào mắt mình hỏi lại hai tên vệ sĩ đang đứng sau cô với giọng cười đùa :
- ’’ Hai anh vệ sĩ đẹp trai à hình như các anh đưa tôi đến nhầm chỗ đúng không. ‘‘
Hai tên vệ sĩ mặt không thay đôi sắc mặt và nói với cô với giọng lạnh lùng :
- ’’ Trong căn biệt thự này được xây đầy đủ cho mọi anh em người làm của nhà họ Khẩm nên không còn phòng chống nào cho con gái chỉ còn phòng này đã 4 năm chưa dùng đến. ‘‘
Nói xong Uyển Nhi hơi ngỡ ngàng cô tiến gần chiếc cửa đẩy nhẹ ra thì rơi chuột gián chạy ập ra ngoài như một đàn ông vỡ tổ Uyển Nhi sợ nhất mấy con này nên khi chũng vừa bay ra thì Uyển Nhi đã chạy toán loạn la hét ầm ỹ khắp nơi :
- ’’ CHU MI LA ‘‘
- ’’ Cứu tôi với chuột chuột ‘‘
Hai tên vệ sĩ đuổi kịp túm lấy cổ áo khoác nhấc bổng nên bịp mồm cô lại và đưa cô chở lại căn phòng vứt cô vào trong đóng chặt cửa lại Uyển Nhi sợ hãi không dám mở to đôi mắt nhưng vẫn la hét om sòm kêu được một lúc thì nghĩ rằng ngồi kêu ở đây khéo ngyaf mai chưa có ai đến Uyển Nhi lấy hết cam đảm mở to đôi mắt đên láy có chút hơi nước bốc nên và nhìn xung quang và nghĩ chẳng lẽ đến đây khổ thế sao đến chỗ ngủ đàng hoàng cũng không có nghĩ xong cũng là lúc giọt nuocs mắt của cô cũng rơi xuống vì sợ hãi và nói giọng mếu máo :
- ’’ Lão Trưởng Bối ơi giúp con với. ‘‘
Vừa nói vừa sụt sịt Uyển Nhi nhìn quanh lại lần nữa thì thấy ở góc phòng có một
Hết chương 14