Chuyến du lịch kết thúc, mọi người lại trở về với công việc thường ngày. Nhưng đến khi về đến nơi cô mới phát hiện rằng cái gì cũng có giá của
nó, và chuyến đi du lịch này cũng mang đến cho mọi người chứ không riêng gì Uyển Tinh một cái giá khá đắt: Đó là AP đi du lịch ngay mùa du lịch, và đương nhiên là số nhân viên còn lại ở tập đoàn lúc đó không thể nào
xử lý hết công việc, mà đặc biệt là khi vắng bóng Âu Phong, rốt cục công việc tồn đọng chất cao như núi, báo hại ai cũng phải tăng ca.
Đã mấy ngày nay ngày nào cô cũng bận tăng ca đến tối mắt tối mũi, có
ngày làm đến hơn 10 giờ khuya mới về, Phi Phi thấy vậy cũng không dám
trách cô, chỉ khuyên cô đừng làm việc quá sức mà tổn hại đến sức khỏe
của mình.
* * *
'Du Du!"
"Chị Uyển Tinh!"
Du Du từ xa chạy lại ôm chầm lấy Uyển Tinh
"Nè, còn anh thì sao?"
Âu Phong đứng bên cạnh trách móc
"Hihi, anh hai"
Du Du tinh nghịch hôn lên má anh
"Chị ghen tỵ rồi đó nha!"
Phi Phi đứng bên cạnh Thành Dương, vờ giận dỗi
"Chết, em xin lỗi! Hihi"
Du Du vờ gãi đầu, rồi nhanh chóng chạy lại ôm lấy Phi Phi
"Nhớ mọi người quá đi mất!"
Mọi người nhìn nhau cười đùa vui vẻ , tiếng cười ấm áp như hòa tan đi không khí ồn ào náo nhiệt ở sân bay
"Tiểu Du! Khiết Luân đâu?"
Âu Phong lên tiếng hỏi
"Tôi đây!"
Từ xa, Khiết Luân đi lại, dù là giữa chốn đông người như thế, nhưng sao
anh vẫn luôn nổi bật, con người anh luôn toát lên vẻ đẹp mê hồn
"Người anh em!"
Khiết Luân khoác tay lên vai Âu Phong như một người anh em thân thiết.
Hai người đã cùng nhau lớn lên, cùng chia sẽ với nhau những lúc vui buồn mệt mỏi. Đối với hai người, mối quan hệ này còn thân thiết hơn cả anh
em ruột
"Uyển Tinh!"
Khiết Luân đưa tay ra, nhìn cô nở nụ cười ấm áp
"Chúc mừng anh đã trở về!"
Uyển Tinh đưa tay đáp trả
"Anh đang hẹn hò với Du Du phải không?"
"Ừm, cô ấy còn trẻ con lắm!"
"Dám nói em thế hả? Anh được lắm!"
Du Du vờ giận dỗi, dùng dằng bỏ đi trước
"Ấy, đợi anh với! Du Du!"
Khiết Luân liền nhanh chóng đuổi theo. Mọi người thấy thế liền cười phá lên
* * *
Hôm nay mọi người quyết định mở một buổi tiệc để chào đón Khiết Luân và Du Du từ nước ngoài trở về
Tuy ở nhà nguyên liệu đủ cả nhưng Uyển Tinh vẫn cương quyết muốn cùng Âu Phong mua đồ chuẩn bị cho bữa tiệc. Kết quả trước chợ xảy ra cuộc tranh luận như sau
"Em vào mua đi, anh sẽ đứng ngoài đây đợi em!"
Âu Phong mặt mày nhăn nhó nói
"Không được, bữa tiệc này phải chuẩn bị kỹ lưỡng, thế nên anh phải đi với em!"
Cô ngoan cố trả lời, trong lòng đang thầm tức tối “Người ta người yêu
mua đồ, bạn trai đi theo sau, cầm hộ túi thức ăn thật là hạnh phúc biết
bao, không lẽ đối với mình lại khó khăn vậy sao?”
' Em đi mua là được rồi"
Để giữ thể diện của mình, anh nhất quyết không chịu vào, đi siêu thị còn có thể chấp nhận chứ CEO của AP trước giờ chưa bao giờ bước chân vào
chợ, nếu bị nhân viên phát hiện thì còn thể thống gì nữa.
"Không được. Nếu anh không chịu thì về trước đi, em tự mua một mình"
Cô tức giận nói rồi mở cửa xe bước xuống
Anh lập tức bấm còi inh ỏi, tiếng còi chói tai khiến cô giật mình quay đầu lại, lúc này anh mới nhăn nhó ra lệnh
“Lên xe đi!”
“Không lên, trừ khi anh đi cùng em!”
Cô không biết sự dũng cảm này đến từ đâu, nhưng lỡ phóng lao thì phải
theo lao, nói xong cô hất mặt đầy kiêu hãnh, lòng thầm nghĩ không cho
anh đường lui.
Anh nghiến răng tức giận
“Anh bảo em lên xe!”
Nhưng cô chả thèm để ý đến mệnh lệnh đó, tiếp tục bước nhanh vào chợ, chẳng mấy chốc đã đi được hơn chục bước.
Dù sao thì đây cũng là chiêu làm giá của cô thôi, nhưng một lúc lâu sau
không thấy ai đuổi theo cô liền cố tình đi chậm lại, đã đi thêm được cỡ
chục mét nhưng cũng không thấy tiếng còi hay tiếng người đuổi theo, cô
lén lén quay đầu lại nhìn thì thấy anh cùng chiếc siêu xe Lamborghini
Veneno Roadster đã biến mất.
Cảm xúc cô lúc này vô cùng hỗn độn, vừa thất vọng vừa xót xa, nỗi ê chề
khiến cô chỉ biết đứng đó đờ đẫn cố gắng tìm kiếm chiếc xe quen thuộc
ban nãy. Nhưng tìm một hồi cũng không thấy cô mới cố gắng lấy lại bình
tĩnh, giận dỗi lấy chân đá cái chai rỗng trên vệ đường miệng lẩm nhẩm
mắng “Đồ tồi! Kêu anh đi chợ một chút sẽ chết à?” rồi tự an ủi “Diêu
Uyển Tinh, không đau lòng, tuyệt đối mày không được đau lòng!”
Cổ họng Uyển tinh như nghẹn lại, chẳng dám ngước mắt nhìn xung quanh nữa, cô cố gắng hít thở thật sâu bình tâm lại.
Đã tới đây thì không có lí gì phải tay không trở về. Nghĩ vậy nên cô men theo vỉa hè đi vào chợ, trong lòng đờ đẫn và tê dại.
Vốn dĩ cô nghĩ buổi tối hôm nay sẽ rất lãng mạn nhưng thực tế dạy cô bài học một cách triệt để. Mình có thể kì vọng vào tình yêu, nhưng không
thể kì vọng ai đó vì mình mà thay đổi bản thân họ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời quả không sai.
Uyển Tinh đi vào chợ, uể oải lê từng bước khó nhọc. Đập vào mắt cô là
cảnh tượng cặp tình nhân đi bên nhau, người con trai hai tay xách đến
bốn, năm túi đồ mà vẫn tươi cười, người con gái nhìn anh ta, dịu dàng
đưa tay lên chỉnh cổ áo của người yêu lại cho ngay ngắn. Cảnh tượng thân mật đó nhìn ngay trước mắt nhưng đối với cô sao lại xa vời đến vậy?
Uyển Tinh vừa nghĩ chân cũng vừa bước về phía trước, chẳng mấy chốc đã
đứng trước gian hàng bán cá tươi lớn nhất khu chợ này. Cái hồ nhỏ xíu,
chỉ độ hơn 2 mét vuông nhưng chứa đến gần cả trăm con cá lóc (cả quá)
vẫn còn sống ra sức bơi lội, vùng vẫy.
Con người khi đứng trước nhiều lựa chọn sẽ thấy vô cùng khó khăn, trong
trường hợp chọn một con cá sao cho vừa ý như thế này đối với cô cũng như vậy, cô đứng một hồi nhưng vẫn chưa chọn được con nào.
Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói quen thuộc
“Con cá to nhất trong góc kia kìa!”
Uyển Tinh bất ngờ quay lại liền thấy Âu Phong đứng đằng sau mình nãy
giờ, lặng lẽ chờ đợi, yên bình hạnh phúc. Giây phút đó, cô vừa hoảng
cũng vừa ngại ngùng, sợ chỉ cần mở miệng sẽ tuôn ra hết những suy nghĩ
trong lòng nên sợ hãi cúi đầu, quay người bước đi thật nhanh.
Nhưng dường như anh đã đoán trước được ý định này nên vội vàng giơ tay ra ôm chặt lấy eo cô mắng yêu
“Chân dài có khác, đi nhanh khiếp! Anh vừa tìm bãi đỗ xe xong quay lại đã không thấy đâu”
“Ai bắt anh phải đi tìm? Hứ!”
Cô vẫn làm bộ giận dỗi
Anh không thèm để ý đến thái độ trẻ con đó của cô, tiếp tục nói
“Không đi tìm, em ngốc vậy lỡ lạc mất thì sao?”
Cô nghe xong liền đỏ mặt, còn anh không muốn thừa nhận mình đã có ý định muốn bỏ đi, nhưng lúc dừng lại ở ngã tư, anh bắt đầu suy nghĩ, cô là
"bảo bối của anh" là người mà anh yêu thương nhất, đến cả việc cùng vào
đó với cô mà cũng không làm được thì thật không ra gì!
Anh đã do dự rất lâu, nghĩ đi nghĩ lại rằng có nên quay lại hay không,
đến khi đèn đỏ đã chuyển sang xanh từ lúc nào, mấy chiếc xe phía sau cứ
bóp còi inh ỏi thì anh mới đưa ra quyết định, thể diện không thể quan
trọng hơn Uyển Tinh, vào thì vào chứ. Anh nhấn mạnh ga, chiếc xe quay
một vòng tạo nên một đường cong tuyệt đẹp rồi chạy ngược lại hướng ban
nãy trong ánh mắt phẫn nộ của nhiều tài xế phía sau.
Lúc đầu Âu Phong không thấy Uyển Tinh đứng đó, nhìn bao quát cả khu vực cũng không thấy cô, trong lòng bất giác lo lắng.
Người yếu mềm như Uyển Tinh không thể nào tức giận mà bỏ đi luôn được,
anh chắc mẩm trong bụng như vậy. Thế nhưng cô thật sự đã biến mất không
để lại vết tích, tìm thế nào cũng không thấy. Càng hoảng loạn, trán anh
càng nhăn lại, ngay đến bước chân cũng nhanh hơn.
Sau khi chạy gần giáp một vòng chợ anh mới thấy hình bóng quen thuộc của cô đang đứng trước hàng cá, ánh mắt, cử chỉ như một người nội trợ
chuyên nghiệp, tỉ mẩn quan sát từng con cá, quan sát nửa mặt Uyển Tinh
thấy nụ cười trên khóe môi thật thanh thản và nhẹ nhàng.
Anh cứ đứng đó lặng lẽ nhìn, không nỡ rời mắt khỏi cô một phút nào.
Có lẽ cuộc sống, nghề nghiệp và những khác biệt giữa họ còn khá lớn nên
đôi lúc chưa hiểu nhau, nhưng một phần yên ổn từ cô toát ra đặc biệt thu hút sự chú ý của anh. Đó chính là cuộc sống yên ổn mà bấy lâu anh tìm
kiếm.
Điều mà anh muốn thấy bây giờ nhất là hình ảnh cô nấu nướng, hình ảnh cô tưới cây, vui đùa, đi dạo,… và cả những hành động nông nỗi mà lần đầu
gặp gỡ đã khiến anh tức giận không nói nên lời. Rồi cô dần dần bước vào
cuộc đời anh, hạnh phúc có, đau khổ có. Lúc biết được cô đến với anh chỉ vì khuôn mặt anh giống với Hàn Triệu vỹ, anh thật sự đau đớn biết
nhường nào, lúc đó anh chỉ muốn bóp chết cô...Nhưng làm sao anh nỡ đây?
Rồi cô bí mật bỏ đi thật xa...một lần nữa cô lại chọn cách trốn chạy...
Trong suốt 4 năm trời, anh nhận ra rằng anh không thể sống mà không có cô, rằng cô quan trọng với anh đến nhường nào.
Trong lúc anh miên man suy nghĩ thì cô nói khẽ
“Hay mình lấy luôn con ở đằng kia nhé!”
Anh gật đầu, dù mắt chả thèm nhìn đến con đó là con nào, vì anh đang bận lặng đi, không ngờ những chuyện nhỏ nhặt liên quan đến miếng rau, cân
thịt, củi, lửa, gạo, dầu,… này khiến anh cảm giác được sự ấm áp của tình yêu mà cô mang lại. Anh nói thêm
“Ừm, cứ theo ý em là được!”
“Thật hả?”
Cô hỏi như reo lên, sau đó dè dặt đặt điều kiện
“Vậy em sẽ mua nhiều lắm đó, anh phải xách hộ em đó!”
Kèm theo là một nụ cười, đôi môi cong lên đẹp mê hồn.
Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng mà cương quyết
“Được! Anh xách hộ em cả đời cũng được!”
Âu Phong trong tiềm thức của Uyển Tinh thường rất lạnh lùng, đứng trước 1 hình tượng Âu Long dịu dàng như thế này thật khiến cô có chút căng
thẳng không thể tả nổi. Không biết tại sao trái tim nhỏ bé của cô khẽ
rung lên. Cô cuối đầu gượng gạo, chớp chớp mắt che giấu những giọt nước
chực trào ra
“Vậy chúng ta mua hai con cá đó nhé!”
Âu Phong tay phải cầm túi nilon đựng hai con cá to, phong thái đi chợ
vẫn vô cùng ung dung, đỉnh đạc, còn Uyển Tinh hưng phấn tột cùng đi về
phía trước. Bỗng nhiên anh cảm thấy được đi mua sắm với cô quả thật là
một niềm hạnh phúc bình dị. Tình cảm đặt trong những chuyện nội trợ tầm
thường hàng ngày thì mới có thể nếm được mùi vị thực sự của cuộc sống.