"Âu Phong"
Âu Phong ngồi trên sôfa, tay cầm cuốn tạp chí. Hạ Kim Giao bước vào vừa thấy anh liền reo lên
"Anh thôi đọc tạp chí đi có được không hả?"
Kim Giao ngồi cạnh anh, giật lấy cuốn tạp chí từ tay anh
Âu Phong lạnh lùng khoanh tay lại, mắt vẫn không để ý tới cô
Kim Giao thất vọng nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười
"Giáng sinh này, đi chơi với em nha!"
"..."
"Âu Phong"
"Được"
Âu Phong lạnh lùng nói
"Thật à?"
"Cuối cùng anh cũng đã chịu đi chơi với em rồi"
Kim Giao hớn hở ra mặt, dường như không còn tin vào tai mình nữa, cô cố kìm chế để không phải ôm chầm lấy anh, câu trả lời của Âu Phong là một kì tích mà trước đây chưa hề có đối với cô. Câu trả lời này thật sự khiến cô bất ngờ
* * *
"Uyển Tinh, về thôi!"
Phi Phi lay lay vai Uyển Tinh
"Cậu về trước đi|
Uyển Tinh nằm dài ra bàn
"Lại nằm dài ra bàn, chán ghê"
Phi Phi thở dài
"Thôi mà, đã biết rõ thế lại còn bắt bẻ người ta nữa"
"Ờ, thế mặc kệ "người ta" luôn đấy"
Phi Phi mang cặp vào, đi ra cửa lớp, không quên quay lại nhìn Uyển Tinh mỉm cười
Uyển Tinh nhìn theo nở nụ cười ấm áp
Không gian âm u, gió vun vút thổi bớt đi những chiếc lá nhỏ cố sức bám lại trên cành, không khí càng trở nên buồn bã lạnh lẽo
Uyển Tinh nằm đó, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa
Chợt
Âu Phong bước vào, khí chất lạnh lùng luôn toát ra, khiến người khác phải run sợ
Uyển Tinh giật mình, ngước lên nhìn anh, ánh mắt thể hiện sự ngạc nhiên tột độ
"Âu...Âu Phong"
Âu Phong đứng trước mặt cô, lạnh lùng nhìn cô
"Giáng sinh đi chơi với tôi!"
"Gì cơ?"
Uyển Tinh ngơ ngác, dường như chưa hiểu hết những gì Âu Phong vừa nói
"Tôi không bao giờ nói lại hai lần, nhớ đấy"
Âu Phong lạnh lùng quay đi, nhưng đi được mấy bước, anh liền dừng lại
"Cô phải đi bên cạnh tôi, không xa cũng không gần, nhất định phải ở bán kính 10 mét, chỉ được đi theo, không được nói gì, không được can dự gì đến tôi"
Nói rồi Âu Phong tiếp tục bước đi, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp nhưng đáng tiếc trong giây phút này không ai có thể nhìn thấy được, kể cả người phía sau anh
Âu Phong đã đi khỏi đó, nhưng Uyển Tinh vẫn chưa hết ngạc nhiên, mọi việc diễn ra tựa như một giấc mơ vậy
Mọi hôm cô lên sân thượng, đối diện với anh rất nhiều lần nhưng không lần nào anh chịu nói chuyện với cô, còn bây giờ lại bảo cô đi chơi với anh...
Cô chợt giật mình, cảnh tượng lúc đi chơi với ạnh lần đầu tiên tua đi tua lại trong đầu cô như một thước phim
Lần này sẽ là gì nữa đây?
* * *
"Uyển Tinh!"
Đang đi giữa sân trường, nghe có người gọi mình, Uyển Tinh liền quay lại
"Khiết Luân!"
Khiết Luân chạy đến bên cô, nở nụ cười ấm áp
"Trưa lắm rồi, sao còn ở đây?"
Uyển Tinh nhìn anh thắc mắc
"Cậu cũng vậy đó thôi"
Khiết Luân nhìn cô mỉm cười
"À mà cậu gọi tôi có chuyện gì không?'
"Giáng sinh cậu có rảnh không?"
"Tôi..."
Uyển Tinh ngập ngừng
"Sao vậy? Nếu cậu có rảnh thì đi chơi với tôi nha!"
Khiết Luân nhìn cô dò xét
"Khiết Luân...tôi...tôi xin lỗi...tôi có hẹn rồi"
"Vậy à!"
Khiết Luân cười trừ, nhưng tận sâu trong đáy lòng anh lại nhói lên một nỗi buồn sâu thẳm
"Cậu...cậu thông cảm cho tôi nhé!"
Uyển Tinh cảm thấy như có lỗi, tay đan chặt vào nhau, cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh
"Không sao đâu, tôi hiểu mà"
"Về thôi! Trưa lắm rồi đấy"
Khiết Luân biết mình đang gây khó xử cho cô nên vội xóa tan bầu không khí ngột ngạt này
"Ừ!"
Uyển Tinh mỉm cười rồi cùng anh bước đi giữa sân trường rộng lớn.