Em mơ thấy anh về ngay trước mắt
Nở nụ cười ấm áp trên môi
Xóa tan đi nước mắt chia phôi
Anh đến gần kéo tay em xích lại
Em trách anh đã làm em tê tái
Vì bao ngày anh quay mặt bước đi
Anh nhìn em...thì thôi có tội gì
Cho anh xin...đôi khi anh khờ khạo
Giấc mơ qua bỗng tim em dậy bão
Anh xa rồi bất chợt nhớ mênh mang
Tỉnh cơn mê em bật khóc giữa đàng
Giữa một trời mênh mông đầy kỉ niệm
Đứng giữa sân trường rộng lớn, Uyển Tinh cảm thấy lạc lõng tột cùng. Bao nhiêu ký ức xưa giờ lại ùa về, chúng làm tan nát trái tim cô. Uyển Tinh đang trốn chạy ư? Đúng thế cô đang trốn chạy nơi ấy, cái nơi chứa biết bao nhiêu kỷ niệm giữa cô và người con trai đó. Cô quá hèn nhát cô không thể đối diện với sự thật phũ phàng này, người cô yêu thương nhất đã không còn trên cõi đời này nữa. Cố ngăn dòng nước mắt đang chực tuôn trào, Uyển Tinh đưa ánh mắt quan sát xung quanh. Đây là ngôi trường khá nổi tiếng. Tất cả học sinh trong trường đa số là con nhà giàu, phần còn lại là học cực kỳ giỏi. Lúc trước ở trường cũ thành tích học tập của Uyển Tinh thuộc loại đáng nể nên mới có thể chuyển đến ngôi trường danh giá này. Lần đầu tiên Uyển Tinh thấy ngôi trường to và rộng đến thế. Trường được thiết kế theo kiến trúc phương tây nên nhìn khá sang trọng và tinh tế. Chợt Uyển Tinh khựng lại trước mắt cô là bóng hình quen thuộc ấy có chết cô cũng không bao giờ quên được. Dáng người cao ráo thanh tú. Mái tóc màu hạt dẻ bóng mượt dưới ánh mặt trời càng trở nên óng ánh. Đôi mắt có hồn ấy có thể hút hồn bất cứ ai nhìn vào nó. đáy mắt ẩn hiện ánh sáng màu xanh ngọc. Đôi môi mỏng mềm mại mà quyến rũ. Phải nói rằng anh là một tuyệt tác mà thượng đế đã quá ưu ái tốn công tỉ mỉ từng chút một để tạo ra. Không gian xung quanh cô dường như ngưng đọng lại. Cô như không tin vào mắt mình nữa, trái tim cô đang đập từng hồi khó nhọc. Người cô yêu thương nhất thế gian này đang đứng trước mặt cô không phải là một linh hồn mà là con người bằng xương bằng thịt. Theo phản xạ đôi chân Uyển Tinh chạy thật nhanh, cô sợ rằng nếu chậm một chút thôi thì anh sẽ biến mất như làn khói. Dang đôi tay ra Uyển Tinh ôm lấy anh thật chặt, từng giọt nước mắt khi nãy đã cố ngăn lại giờ lại vỡ òa trong niềm hạnh phúc vô bờ
-Triệu Vỹ! Anh vẫn còn sống...huhu...em biết là anh không nhẫn tâm bỏ em mà đi đâu mà...anh có biết là em nhớ anh nhiều như thế nào không hả? Sao bây giờ mới chịu xuất hiện trước mặt em? Tại sao hả?
-Buông tay ra!
Uyển Tinh khựng lại ngước lên nhìn anh, giọng nói của anh...quá lạnh lùng
-Tôi ghét nhất là phải nói hai lần. Bây giờ có chịu buông tay ra không hả?
Uyển Tinh từ từ buông tay ra, khi nãy cô như người chết đuối với được cọc, nhưng bây giờ lại bị chính lời nói của anh dìm chết. Lời nói ấy như một lưỡi dao nhọn hoắc vạch lên một đường thật sâu vào trái tim cô. Triệu Vỹ mà cô yêu thương không bao giờ lạnh lùng với cô như thế ngay cả khi cô đang giận hờn anh đi chăng nữa. Còn con người này không thể là Hàn Triệu Vỹ được, dù dáng hình có giống đi chăng nữa
cũng không phải là anh, Triệu Vỹ mà cô yêu là một người ấm áp hiền hòa, chứ không phải là kẻ lạnh lùng đang đứng trước mặt cô đây
Uyển Tinh cúi đầu giọng đau khổ
-Tôi xin lỗi
-Cô định dùng hành động trẻ con đó để tiếp cận tôi sao? Cô đúng là con người nham hiểm, lúc mới nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, tôi cứ tưởng cô là một cô gái ngây thơ trong sáng,nhưng không ngờ...những người như cô tôi gặp quá nhiều rồi, không còn dáng vẻ nào khác sao? Thật...mất hết cả hứng!
Hắn bỏ đi để lại Uyển Tinh thẫn thờ đứng đó. Không gian xung quanh cô như bao phủ một màu đen cô tịch. Từng lời nói cay độc của hắn như lưỡi dao sắc bắn đâm hàng ngàn nhát vào trái tim cô. Bất lực Uyển Tinh ngồi xuống ôm mặt khóc nức nở. Cô là kẻ yếu đuối hèn nhát, bị hắn xúc phạm như thế cô chỉ biết khóc mà thôi. Người đó không phải Triệu Vỹ nhất định không phải vì Triệu Vỹ không bao giờ làm cô phải khóc hay thậm chí là xúc phạm cô như thế. Mỗi khi Uyển Tinh khóc Triệu Vỹ luôn ở bên cạnh ôm cô vỗ về, rồi cô thiếp đi trong vòng tay của anh lúc nào không hay. Cô cố khóc thật to để anh có thể nghe thấy tiếng khóc của cô mà lại đến bên ôm cô vỗ về như ngày nào
Giữa sân trường dày đặc sương mù. Gió nhè nhẹ thổi lá bay tạo nên những tiếng kêu xào xạc . Người con gái nhỏ bé ấy vẫn ngồi đó gục mặt khóc nức nở. Ánh nắng mặt trời khẽ xuyên qua vòm cây, rọi vào từng giọt nước mắt lấp lánh long lanh như những giọt sương ban mai
-Có chuyện gì uất ức sao?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên
Một chiếc khăn trắng tinh tươm sạch sẽ
Bóng dáng cao lớn thanh tú ấy lặng lẽ ngồi trước mặt Uyển Tinh. "Triệu Vỹ! Là anh phải không? Em biết là anh không bỏ mặc em đâu mà"
Uyển Tinh ngước mặt lên nhìn người đối diện
Anh ta hoàn toàn xa lạ
Dáng người cao ráo thanh tú mái tóc đen bóng mượt dưới ánh mặt trời càng trở nên óng ánh. Đôi mắt đen láy hút hồn người khác ngay từ lần đầu gặp mặt. trong đôi mắt đẹp đó như có làn sương mỏng mong manh rất quyến rũ. Mũi anh cao thẳng gọn, đôi môi mỏng của anh trông thật quyến rũ. Vẽ đẹp hoàn mỹ đó có thể khiến bất kỳ bạch mã hoàng tử nào trong truyện cổ tích cũng phải cúi đầu chào thua. Đúng vậy vẻ đẹp ma quái đó khiến cho con người như lạc vào chốn ma thuật của anh mà không có cách nào thoát ra được
Uyển Tinh thoáng rùng mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh
-Cảm ơn! Tôi không sao đâu
Anh ta cười nhẹ, một nụ cười ấm áp ẩm ướt như gió sương nhè nhẹ thổi, nụ cười ấy dưới ánh nắng càng trở nên đẹp mê hồn
-Khóc to như thế mà bảo là không sao ư?
Uyển Tinh đỏ mặt cúi đầu gượng gạo. Tiếng khóc của cô đã làm kinh động đến anh ta sao?
-Tôi...
Nhìn dáng vẻ của Uyển Tinh như thế không khỏi làm anh bật cười. Anh lấy trong túi ra một chiếc chuông gió bằng bạc, nó nhỏ nhỏ xinh xinh màu xanh nhạt. Được ánh nắng mặt trời chiếu vào càng thêm lung linh huyền ảo. Ngón tay thon dài mượt mà của anh khẽ chạm vào chiếc chuông gió tạo nên tiếng kêu tinh tang nghe thật vui tai
-Tặng cô đó
Kèm theo là nụ cười thu hồn hút phách kèm theo chút lẳng lơ gợi cảm của anh
Uyển Tinh hết nhìn anh rồi lại nhìn chiếc chuông gió không khỏi ngạc nhiên
-Sao lại tặng tôi?
Anh nhìn chiếc chuông gió ánh mắt dịu dàng mà sâu xa khiến người khác nhìn vào không khỏi tò mò. Ánh mắt ấy dường như có rất nhiều tâm sự thầm kín, tận sâu trong đáy mắt phảng phất một nỗi buồn nhưng chỉ thoáng qua thôi
-Mỗi lần tôi buồn tôi hay đem nó ra ngắm, chỉ cần nghe thấy tiếng kêu của nó thôi , mọi nỗi buồn đều tan biến hết. Giờ tặng cho cô, hi vọng nó sẽ giúp cô hết buồn. Đây! Cầm lấy!
Anh cầm chiếc chuông gió đặt vào tay Uyển Tinh
Uyển Tinh bối rối giọng lạc hẳn đi
-Tôi thấy anh rất quý nó, chắc nó rất quan trọng đối với anh...vả lại tôi lấy tư cách gì để nhận nó chứ?
Anh đặt tay lên vai cô, ánh mắt trở nên cương nghị áp đảo khiến đối phương có cảm giác hơi run sợ
-Cô hoàn toàn có tư cách...vậy đi cứ giữ lấy, tôi không đòi lại đâu, nhớ là phải giữ gìn cẩn thận đấy nhé!
Dưới ánh nắng chói chang, một người lặng lẽ bước đi, bờ môi mỏng vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp, tay đút vào túi quần ung dung bình thản. Bóng dáng cao lớn ấy cứ xa dần xa dần. Uyển Tinh đứng đó nhìn theo, ánh mắt cô hiện lên vẻ khó hiểu xen lẫn ngạc nhiên. Gió thổi nhè nhẹ làm chiếc chuông gió khẽ đung đưa, tạo nên tiếng kêu nghe vui tai thích thú
Đi khắp sân trường cuối cùng Uyển Tinh cũng tìm được ký túc xá nữ, đi tới phòng 305, "Phòng không khóa, chắc là có người tới rồi". Uyển Tinh nhẹ nhàng mở cửa. "Không có người à?". Uyển Tinh quan sát xung quanh phòng, căn phòng vừa phải, với chiếc tủ đặt ở góc phòng, một chiếc giường ngủ được kê gần cửa ra vào và một chiếc bàn học đặt trước cửa sổ, ngoài ra còn một vài đồ đạc linh tinh khác nữa nhìn chung rất thoáng gọn gàng sạch sẽ. Ngồi xuống giường Uyển Tinh bắt đầu sắp xếp đồ đạc, một lúc sau một cô gái bước vào. Đó là một cô gái dễ thương cá tính, dáng người cân đối, khuôn mặt xinh đẹp như búp bê babie với mái tóc ngố dễ thương, đằng sau được cột bổng lên trông rất cá tính. Cô nở nụ cười làm quen
-Chào cậu!
Uyển Tinh cười nhẹ
-Ờ, chào! Mình là người mới có gì mong bạn giúp đỡ
Cô bạn nở nụ cười tươi lại ngồi gần Uyển Tinh
-Không cần phải khách sáo vậy đâu. Mình làm bạn nha, tên mình là Tiêu Phi Phi
Uyển Tinh cảm thấy cô bạn rất dễ gần vui vẻ đáp lại
-Mình là Diêu Uyển Tinh
-OK! Vậy là bạn tốt nhé!
-Ừ!
Hai người ngồi đó cười đùa vui vẻ, cứ như là thân nhau lâu lắm rồi. Uyển Tinh cảm thấy vui vì có bạn mới như thế cũng làm cô bớt cô đơn hơn
Ban đêm thật yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu, tiếng gió rít qua các kẻ lá cũng không thể nào phá vỡ được màn đêm yên tĩnh ấy. Giờ này Phi Phi cũng đã ngủ rồi, Uyển Tinh ngồi trên bàn học, lấy ra cuốn nhật ký, cô bắt đầu ghi chép
Ngày...tháng...năm
Triệu Vỹ à!
Em đã tình cờ nhìn thấy một người rất giống anh đấy, sao trên đời lại có người giống nhau đến mức như vậy chứ? Vừa bước chân đến đây là em đã gặp rồi đấy, tức cười quá phải không anh? Nhìn dáng vẻ anh ta lạnh lùng lắm. Anh ta đã làm em phải khóc, em buồn lắm anh biết không? Anh nói là sẽ bảo vệ và che chở cho em mà? Tại sao khi em khóc anh không vỗ về em? Nhưng có người đã an ủi em, lại còn tặng em chiếc chuông gió nữa
Em cũng nhận được đồng phục mới rồi đấy. Bộ đồng phục chủ yếu là màu trắng và đỏ, chiếc áo dài tay, ở cổ có màu trắng có viền đỏ, tay áo cũng màu trắng và ở chổ cúc áo thì màu đỏ cùng với chiếc cà vạt màu đỏ nhỏ ở cổ áo. Còn váy thì ngắn ngang đùi chưa tới gối, màu trắng có sọc kẻ đỏ. Rất đẹp phải không anh?
Ở đây em cũng đã có bạn mới rồi đấy, cô ấy rất cá tính dễ thương lại hòa đồng nữa. Vậy là anh yên tâm rồi nhé!
Anh ở phương xa có vui không? Có nhớ em không? Anh bỏ em lại một mình anh có biết là anh nhẫn tâm lắm không hả?
Triệu Vỹ à! Em nhớ anh!
Uyển Tinh ngắm nhìn tấm hình đang cầm trên tay. Một chàng trai thanh tú với dáng người cao ráo đang ngồi trên bãi cỏ non, đôi môi nở nụ cười quyến rũ. Dưới ánh mặt trời sắc vàng buổi sáng, mái tóc đen óng ánh của anh, làn da đẹp tựa hoa anh đào của anh, đôi mắt có hồn đáy mắt ẩn hiện ánh sáng màu xanh ngọc được bao quanh bởi làn sương mỏng manh của anh, bờ môi mềm mại xinh tươi của anh, tất cả đều đẹp rung động lòng người. Anh ngồi đó thật yên bình, đặc biệt là nhìn vào đôi mắt có hồn kia, như có cảm giác thanh bình mà sâu lắng. Trông anh như một thiên thần đang lạc giữa trần gian
Uyển Tinh gục mặt khóc nức nở khóc cho vơi đi nỗi nhớ anh nhưng có khóc đến bao nhiêu cũng không thể vơi đi được. Cô cảm thấy mình bất lực, đôi tay nhẹ nhàng giơ ra khoảng không vô định. Cô đang nếu kéo điều gì ư? Phải chăng là cố chạm tới vì sao tinh tú? Và phải chăng vì sao tinh tú ấy đang cười với cô?