Tối đó tại biệt thự Đàm Lăng, mọi thành viên của Đàm gia đều có mặt đông đủ, còn có cả Hạ Kim Giao. Hạ Kim Giao là con gái của tập đoàn R & J, một tập đoàn rất có thế lực không chỉ ở trong mà còn ngoài nước. Thậm chí tập đoàn R & J còn được cho là tập đoàn lớn thứ 3 thế giới sau tập đoàn L & D của Đàm gia và tập đoàn D & T của Duật gia. Đàm gia, Duật gia và Hạ gia có mối quan hệ rất thân thiết, mối quan hệ thân tình đã có từ đời của ông nội Âu Phong, Khiết Luân và Kim Giao. Chính vì thế Đàm gia rất quý mến cô, xem cô như con cháu trong nhà. Nhưng hai anh em Âu Phong cỏ vẻ không mấy thiện cảm với cô, Âu Phong thì lạnh lùng băng giá, dường như chưa bao giờ để mắt hay đơn giản chỉ là nói chuyện với cô quá 3 câu. Dù vẫn biết anh lạnh lùng với cô là thế nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ hay ngừng yêu anh, vì dã tâm lớn nhất của cô chính là có được anh, nếu không có được cô nhất quyết không để người khác làm được điều đó
"Ta đã sắp xếp cả rồi, ngày mai Hạ Kim Giao có thể chuyển đến học cùng Âu Phong"
Đàm Uy Viễn lên tiếng, ông luôn mang phong thái uy nghiêm, điềm đạm, luôn có phong cách của một người lãnh đạo đầy tài năng khiến cho người khác phải tôn kính nể phục
"Thật không ạ?"
Hạ Kim Giao thốt lên
"Thật! Con có bao giờ thấy ông ấy nói đùa lần nào chưa?"
Lăng Thục Nghi cười hiền, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng. Bà là một người xinh đẹp dịu dàng, là một người mẹ, người vợ đảm đang luôn yêu thương chăm sóc cho gia đình
"Âu Phong! Thế là ngày mai em có thể đi học cùng anh rồi"
Kim Giao câu tay anh, đôi mắt ánh lên niềm vui thấy rõ
"Đừng đụng vào người tôi?"
Âu Phong lạnh lùng hất tay Kim Giao ra, bỏ đi lên lầu, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo ấy.
Du Du thấy thế cũng chạy theo sau, dường như không mấy hứng thú với sự có mặt của Kim Giao
"Biết bao giờ nó mới thay đổi đây?"
Lăng Thục Nghi thở dài, nhìn theo bóng dáng Âu Phong
"Mình yên tâm, một ngày nào đó con sẽ thay đổi thôi"
Uy Viễn đặt tay len vai vợ mình, ánh mắt cương nghị cùng lời nói cứng rắn của ông như đang khẳng định điều ông nói sẽ thành sự thật
Đêm đó, Uyển Tinh cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Cô cảm thấy đau xót, thương cảm khi biết được hoàn cảnh của Dương Tử như thế. Cô bắt đầu suy nghĩ thật nghiêm túc lời Khiết Luân nói lúc chiều. Mớ suy nghĩ hỗn độn ấy cứ vây lấy cô, chúng cứ hành hạ, thúc giục, ép buộc cô phải đưa ra quyết định cuối cùng.