Yêu Em Như Người Ấy Đã Từng Yêu

Chương 24: Chương 24: Mấy trò trẻ con này, không hợp với cô đâu




Hôm nay là thứ 6 nên buổi chiều Uyển Tinh phải đi đến câu lạc bộ vũ đạo của trường

Đang đi, chợt Uyển Tinh ngã xuống nền, cô nhăn nhó xoa xoa gối, cố nhìn xem ai đã cố tình gạt chân cô

"Hạ Kim Giao!"

Hạ Kim Giao phá lên cười, Tiểu Khiết và Khả Nhu cũng hùa theo

"Đi đứng bất cẩn quá nhỉ?"

Kim Giao liếc nhìn Uyển Tinh, ánh mắt trông thật đáng sợ

"Tại sao lại gạt chân tôi? Cô cố tình đấy à?"

Uyển Tinh tức giận, nắm chặt tay lại

"Haha, là tự cô ngã đấy nhé, tôi không có liên quan à"

"Cô!"

"Haha"

"Tam đại tiểu thư" cười hả hê, giọng cười giễu cợt như trêu ngươi người khác

"Vương Khả Nhu!"

Từ đâu Lâm Mỹ Dạ bước đến, ánh mắt hận thù, tay nắm chặt, sát khí bốc lên ngùn ngụt, dường như đang muốn giết người vậy

"CHAT"

Lâm Mỹ Dạ tát Khả Nhu một bạt tai

"Mày là đồ trơ trẽn, đồ bỉ ổi, tại sao lại cướp đi Thành Dương của tao? Mày là con cáo già, mày nói đi! Mày đã bỏ bùa mê anh ấy phải không? Nói!"

Mỹ Dạ đưa tay bóp cổ Khả Nhu, siết chặt lại

"CHAT"

Kim Giao lôi Mỹ Dạ ra, tát cô một bạt tai. Chỉ chờ có thế, Khả Nhu liền đẩy cô ngã nhào xuống đất

"Đã giữ không được lại còn la làng. Haha, chẳng qua mày cũng chỉ là món đồ chơi của anh ấy thôi, người cuối cùng của anh ấy chính là tao, haha"

"Đồ cáo già!"

Lâm Mỹ Dạ bật dậy, đẩy Khả Nhu xuống đất, ngồi lên người cô, nắm lấy tóc cô

"Tụi bây đâu, xử nó cho tao!"

Kim Giao ra lệnh, ngay lập tức một đám con gái chạy lại, lôi Mỹ Dạ ra, ra sức tát vào mặt cô, chúng đánh cô tới tấp, hành hạ cô như hành hạ một con thú vật

Vương Khả Nhu đứng dậy, lôi ra con dao tiến lại gần Mỹ Dạ, ngồi lên người cô, rồi ra hiệu với đám con gái

"Giữ chặt nó lại!"

Ngay lập tức đám con gái chận hai tay Mỹ Dạ lại, giữ chặt lấy thân thể cô, Mỹ Dạ ra sức cựa quậy nhưng vô ích

"Mi to gan lắm, dám đụng đến tụi này, tao sẽ rạch mặt mày coi như cảnh cáo, còn cái mạng chó của mày, tao không cần, haha"

Khả Nhu đưa con dao lại gần khuôn mặt Mỹ Dạ. Mỹ Dạ tái mét, khóc lóc van xin, cố chống chọi nhưng bất lực. Đám con gái cười hả hê, thích thú nhìn Mỹ Dạ bằng ánh mắt thương hại. Kim Giao và Tiểu Khiết kẻ chống nạnh người khoanh tay, hứng thú nhìn cảnh trước mặt

Uyển Tinh nhanh chóng chạy lại, cố lôi Mỹ Dạ ra

"Thả Mỹ Dạ ra!"

Kim Giao ngứa mắt, đi lại hất Uyển Tinh ra, tát vào mặt cô

"Con ranh này! Ai cho mày xía vô?"

"Làm gì mà ồn ào vậy?"

Ngay lập tức mọi người dừng tay lại, quay lại nhìn người đang bước vào

"Đội trưởng!"

Mọi người thốt lên, không gian trở nên yên tĩnh lạ, chỉ còn nghe tiếng bước chân đang tiến lại ngày một gần hơn

"Thành Dương!"

Mỹ Dạ cố bật dậy, chạy lại ôm lấy Thành Dương, khóc nức nở

Thành Dương nhếch môi, đẩy Mỹ Dạ ra, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh

"Mấy cái trò trẻ con đó không hợp với cô đâu"

Mỹ Dạ đờ đẫn ngồi phịch xuống đất, đôi mắt vô hồn nhìn Thành Dương, tim gan cô như bị anh xé toạc, đau đớn tột cùng

Khả Nhu đi lại, câu tay Thành Dương, đặt lên môi anh một nụ hôn rồi quay qua nhìn Mỹ Dạ, khinh bỉ mà gian ác vô cùng

"Đồ không biết điều, cứ thích đi gây sự"

"Mình đi thôi anh!"

Thành Dương và Khả Nhu quay đi

"Đội trưởng, hôm nay không tập sao?"

Mọi người gọi với lại

"Mọi người tự tập đi, hôm nay tôi có việc"

Thành Dương vẫn không quay lại, nói rồi bước tiếp đi

Kim Giao và Tiểu Khiết nhếch môi khinh bỉ nhìn Mỹ Dạ

"Số mày còn hên đấy"

""Hahaha"

Mỹ Dạ đờ đẫn như người mất linh hồn, không còn nghe cũng không còn thấy được gì nữa, xung quanh cô chỉ còn một màu đen u tối cô tịch

Uyển Tinh lại gần, lay vai cô

"Mỹ Dạ, cô không sao chứ...Mỹ Dạ"

Mỹ Dạ không nói gì, đứng lên bỏ đi ra khỏi phòng tập

Uyển Tinh nhìn theo lắc đầu thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.