Yêu Em Như Người Ấy Đã Từng Yêu

Chương 5: Chương 5: Rốt cuộc Duật Khiết Luân, anh là ai?




Lúc đi ngang qua chiếc cầu, Uyển Tinh kêu dừng lại và bảo hai tên vệ sĩ đó để cô ở đây, mặc dù đã nói hết lời nhưng hai tên đó cũng không thể thắng nổi tính ngang ngược cố chấp của cô, cuối cùng chỉ biết thở dài và lái xe về. Uyển Tinh mệt mỏi bước đi trên chiếc cầu rộng lớn, từng đợt gió lạnh tấp vào cô đau buốt, Uyển Tinh cảm thấy lạnh, trên người cô toàn hàng hiệu đắt tiền ấy thế mà không có nổi chiếc áo khoác, chỉ có chiếc váy mỏng manh thế này thì không lạnh sao được, rồi Uyển Tinh lại thấy đói, từ chiều đến giờ cô đã ăn gì đâu. Cái lạnh, cái đói khiến Uyển Tinh cảm thấy mệt mỏi rã rời. Mặc cho bao người đi đường cứ nhìn chằm chằm vào cô, Uyển Tinh vẫn bước từng bước chậm rãi mệt nhọc.

Chợt

Uyển Tinh dừng lại, đứng dựa vào thành cầu nhìn về phía chân trời xa. Thành phố về đêm thật đẹp, những ánh đèn điện sáng rực, những tòa nhà chọc trời càng thêm rực rỡ dưới ánh trăng hòa cùng với ánh sáng rực rỡ của đèn điện, dù đã khuya nhưng những đại lộ rộng thênh thang vẫn đông nghịt người xe. Uyển Tinh ngước lên nhìn bầu trời đêm. Ánh trăng tròn vành vạnh cùng muôn ngàn vì sao lấp lánh càng làm cho bầu trời về đêm càng sáng rực rỡ lung linh mà huyền ảo

****************************

"Anh ơi! Trăng đẹp quá!"

Uyển Tinh dựa vào thành cầu, ngước nhìn bầu trời đêm lấp lánh, Triệu Vỹ đứng bên cạnh, ôm cô dựa vào lòng anh. Mặc dù về khuya rất lạnh nhưng Uyển Tinh lại thấy ấm áp hạnh phúc vô bờ khi được Triệu Vỹ ôm lấy như vậy, mùi bạc hà nam tính của anh lan tỏa khắp người cô làm cho cô cảm thấy ấm áp dịu dàng

"Em rất đặc biệt"

Triệu Vỹ ghé sát vào tai Uyển Tinh

"Sao ạ?"

"Vì chỉ có em mới có sở thích kỳ lạ như thế"

"Sở thích gì mà kỳ lạ?"

"Đứng trên cầu ngắm trăng"

Uyển Tinh phì cười đưa tay véo chiếc mũi cao thẳng gọn của anh

"Thế anh có thích không?"

"Em thích thì anh cũng thích"

Triệu Vỹ càng ôm chặt Uyển Tinh hơn, cúi xuống hôn lên mái tóc thơm mùi hoa anh đào của cô

"Trăng đẹp lắm nhưng Tiểu Tinh của anh đẹp hơn"

"Thật không?"

"Thật"

Uyển Tinh mỉm cười thả lỏng người dựa vào ngực anh, cô rất thích dựa vào anh như thế này, nó ấm áp yên bình lắm cảm giác như được anh che chở bao bọc vậy, mỗi lúc ở bên anh cô đều cảm thấy rất an toàn nhẹ nhõm. Mặc dù cô biết rằng không nên dựa dẫm vào anh nhiều nhưng sao cô mãi không tự lập được cứ ỷ lại dựa dẫm vào anh mãi không thôi

"Anh ơi! Tiểu Tinh lạnh"

Triệu Vỹ lo lắng cởi áo khoác ra mặc cho Uyển Tinh

"Ấm không?"

"Ấm lắm ạ!"

Uyển Tinh mỉm cười câu tay Triệu Vỹ nhũng nhẽo

"Anh ơi! Tiểu Tinh muốn về"

Triệu Vỹ véo bờ má mịn màng mềm mại của cô phì cười rồi ngồi xoay lưng lại phía cô

"Ngồi lên anh cõng về"

Uyển Tinh ngoan ngoãn trèo lên, đi được một đoạn cô lại mè nheo

"Anh ơi! Tiểu tinh buồn ngủ"

"Dựa vào lưng anh mà ngủ"

Uyển Tinh tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của anh, tấm lưng dài rộng của anh như muốn bao bọc cả người Uyển Tinh. Cô cảm thấy rất ấm áp, chẳng khác gì đang ngủ trên một tấm nệm dày. Cô ước gì cứ mãi được ngủ trên tấm lưng của anh để cảm nhận được hơi ấm mùi hương bạc hà mà cô luôn nhớ mỗi khi chập chờn trong giấc ngủ

"Anh ơi! Tiểu Tinh muốn nghe anh hát"

"Được rồi anh sẽ hát cho em nghe"

Na na na na na na. Na na na na na na

I wanna sleep to night

In the midnight midnight midnight

Geudaeneun eotteongayo gakkeumeun nareul saenggakhan jeok ittnayo

i gin bam-e dashi nuneul gamgo

geudael saenggakhago jamdeulji mothago geuraeyo

Jogeum yunanhi gineyo geudae eobtneun bam-i

aswiweojineyo geuddae bonaen geu nal-i deo

Gyesok mudyeojigettjo jeomjeom ijhyeojigettjo

Eonjenganeun geudaega

Jam-i oji anhneun bam so sad tonight

geudae wa hamkke halsu eobtneun i bam

in the midnight - ight - ight - ight midnight -ight

ni saenggak-e jam mot deuneun Midnight

Dashi chaja on i bam so sad tonight

geudaega eobshi dashi matneun i bam

in the midnight -ight -ight -ight midnight -ight

niga eobshi jam mot deuneun Midnigh

Na na na na na na. Na na na na na na

I wanna sleep tonight

In the midnight midnight midnight

Nun gamattda ddeuneun saiboda deo bbareuge nal chajawattda

ddeonaga beorin sarang dangshin You can’t do this to me

chung bunhada chungbunhae geuman jom haera nal apeuge

naege milyeoniran ireum-e bameun kkeutnaji anha

Da jinan yaegi dashi hago shipjin anhjiman

naega geudael manhi choha hagin haettna bwayo

Gyesok saenggaknagettjo deo geuriwojigettjo

Shigan-i jinalsurok

Jam-i oji anhneun bam so sad tonight

geudae wa hamkke halsu eobtneun i bam

in the midnight - ight - ight - ight midnight -ight

ni saenggak-e jam mot deuneun Midnight

Dashi chaja on i bam so sad tonight

geudaega eobshi dashi matneun i bam

in the midnight -ight -ight -ight midnight -ight

niga eobshi jam mot deuneun Midnigh

Jeogi banjjak i neun Little star nal wiro haejura

gidael got hana eobshi sseurojineun oneul bam

Jeogi banjjak i neun Little star nal wiro haejura

gidael got hana eobshi sseurojineun

Byeol hyeneun bam gyejeol-i jina jogeumsshik dallajyeoganeun i bam

hajiman nan yeojeonhi nan jam mot ireun bam

Dashi chaja on i bam so sad tonight

geudaega eobshi dashi matneun i bam

in the midnight -ight -ight -ight midnight -ight

niga eobshi jam mot deuneun Midnigh

Na na na na na na. Na na na na na na

I wanna sleep tonight

In the midnight midnight midnight

Triệu Vỹ cất tiếng hát, một bài hát nhạc Hàn mà cô yêu thích nhất. Anh hát rất hay chẳng khác gì một ca sĩ chuyên nghiệp, anh có thể hát hàng ngàn bài hát nhạc Hàn như thế, chính điều đó đã khiến cô khâm phục anh, ngưỡng mộ anh, say đắm anh. Giọng hát của anh rất hay ấm áp giọng hát ấy một thứ âm thanh mê hoặc làm say đắm lòng người. Một chàng trai thanh tú đang cõng một người con gái có khuôn mặt đẹp như thiên thần đang ngủ say, chàng trai ấy khẽ mỉm cười, một đường cong tuyệt đẹp, hơn cả tranh vẽ. Nụ cười ấy dưới ánh trăng càng trở nên đẹp mê hồn. Quả thật rất nguy hiểm nếu như cứ nhìn vào nụ cười ấy vì ta có thể bị mê hoặc, chìm sâu vào cõi mộng mị mà không có cách nào thoát ra được.

*********************************

Hoàng hôn xuống cho lòng em buồn thẳm

Hạnh phúc nào sao vẫn mãi xa xăm

Gió vẫn thổi vào hồn em lạnh buốt

Mưa tâm hồn làm lệ mãi tuôn rơi

Em vẫn biết cuộc đời là bể khổ

Mãi mê tìm tia hạnh phúc mong manh

Đường em đi không biết anh có lợi

Nắm tay em đi đến cuối con đường!

Có thể em không cùng anh chung bước

Nhưng xin đừng quên hết kỉ niệm xưa

Vì em biết trong dòng đời tấp nập

Vẫn rất cần hơi ấm một bàn tay

Lá vẫn bay trong buổi chiều gió lộng

Lướt mắt tìm trong khoảng trống hư không

Em mong lắm nụ cười anh ở đó

Cho tâm hồn em vơi bớt đơn côi

Uyển Tinh khẽ lau đi giọt nước mắt đang dâng trào, những kỉ nệm đẹp tưởng chừng như mới hôm qua ấy thế mà giờ đây còn lại trong cô chỉ là sự cô đơn trống trải. Tim cô đau lắm, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào vậy. Nước mắt cứ thế chảy dài, cô cứ nấc lên từng hồi, dù vẫn biết là đã hứa với Triệu Vỹ là sẽ sống tốt nhưng sao khó quá, từ khi anh mất nước mắt còn nhiều hơn là nụ cười. Cô mệt mỏi lắm rồi nếu cứ thế này e rằng cô sẽ đi theo anh mất thôi

Chiếc siêu xe Lamborghini Veneno đang đi với vận tốc cực đại thì bỗng nhiên thắng lại, từ trên xe một người con trai cao lớn thanh tú khoảng 18 tuổi, mặc một chiếc áo khoác da màu đen, mắt đeo kính râm, trông anh rất đẹp trai, phong độ, vẻ đẹp của anh sẽ khiến bất kì bạch mã hoàng tử nào trong truyện cổ tích cũng phải ghen tị mất thôi. Anh từ từ bước xuống, đi đến bên cạnh Uyển Tinh

"Khuya rồi sao còn ở đây?"

Uyển Tinh giật mình, quay qua nhìn người con trai đứng bên cạnh mình

"Khiết...Khiết Luân"

"Thích đứng trên cầu ngắm trăng sao?"

Uyển Tinh bất ngờ

"Sao...sao cậu biết?"

Khiết Luân cười nhẹ, hướng tầm nhìn đến ánh sáng tròn vành vạnh kia

"Vì tôi thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào nó"

"Tôi..."

"Khuya rồi đấy, về thôi! Ở đây lạnh lắm"

Khiết Luân cởi áo khoác ra khoác cho Uyển Tinh, nắm tay cô đi lại chiếc siêu xe đậu gần đó

Ngồi trong xe, Uyển Tinh chỉ im lặng, đầu cúi xuống nhìn vu vơ, đôi bàn tay đan vào nhau. Bỗng nhiên bụng cô biểu tình đòi ăn, Uyển Tinh đỏ mặt, Khiết Luân phì cười. Khoảng 3 phút sau chiếc siêu xe Lamborghini Veneno đã đổ trước một trung tâm khá lớn. Uyển Tinh ngơ ngác nhìn, Khiết Luân mở cửa xe và dắt cô vào trong

"Đưa tôi đi đâu thế?"

"Ăn khuya"

"Giờ này mà còn bán sao?"

"Chỉ cần tôi ra lệnh"

Uyển Tinh phì cười ngoan ngoãn đi theo Khiết Luân

Ngay lập tức có một đám nhân viên ra đứng thành hai hàng cúi đầu chào 45 độ

"Chào thiếu gia!"

Khiết Luân phẩy tay bảo lui, kéo Uyển Tinh vào thang máy, bấm nút 30 rồi lại kéo cô tới chiếc bàn gần cửa kính. Ở đây có thể nhìn thấy toàn thành phố, rất đẹp và lãng mạng

"Đẹp quá!"

Uyển Tinh thốt lên

Ngay lúc đó cô nhân viên phục vụ trông rất xinh đẹp đi đến cúi đầu 45 độ chào hai người, giọng lịch sự

"Thiếu gia cần dùng gì ạ?"

Khiết Luân đưa menu cho Uyển Tinh

"Cậu gọi đi!"

Uyển Tinh cầm lấy, sau khi xem xong cô gọi toàn món có vị khoai môn

Khiết Luân khẽ cười tạo nên một đường cong tuyệt đẹp

"Cậu thích ăn thức ăn có vị khoai môn?"

"À...ừ"

"Cậu thích màu tím đúng không?"

Uyển Tinh khá bất ngờ, mắt tròn xoe nhìn Khiết Luân. Ngoài Triệu Vỹ ra không ai biết là cô thích màu tím nhạt cả, vậy mà chỉ mới biết nhau thôi mà Duật Khiết Luân đã biết được sao? Từ việc cô thích ngắm trăng trên cầu, thích thức ăn có vị khoai môn, thích màu tím nhạt, những sở thích đó của cô chỉ có Triệu Vỹ biết mà thôi. Phải chăng Duật Khiết Luân quá sâu sắc hay là vì cô thể hiện sở thích của mình quá lộ liễu? Rốt cuộc Duật Khiết Luân, anh là ai chứ?

"Sao cậu biết?"

"Điều đó quan trọng sao?"

"Tôi..."

Vừa lúc đó nhân viên phục vụ mang đồ ăn ra, Khiết Luân mỉm cười nhìn Uyển Tinh

"Nhà hàng ở đây nấu ăn rất ngon, ăn một lần đảm bảo nhớ tới già luôn"

Uyển Tinh phì cười, thức ăn ở đây đúng là rất hấp dẫn, cô ăn rất ngon lành

Sau khi ăn xong, Khiết Luân đưa cô về kí túc xá. Bây giờ xe cộ có vẻ thưa dần, điều đó cũng là thế thuận lợi để chiếc siêu xe phát huy khả năng của mình

Thấy Uyển Tinh cứ im lặng như thế, Khiết Luân lên tiếng bắt chuyện trước

"Chiếc chuông gió "ổn" chứ?"

Uyển Tinh liếc xéo Khiết Luân

"Vẫn ổn thưa ngài"

"Haha không dám"

Cả hai cùng phì cười, không khí trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết

"Hình như cậu rất quý nó phải không?"

"Uhm"

"Tôi có thể biết không?"

"Một lúc nào đó tôi sẽ kể cho cậu nghe"

"Ờ"

Uyển Tinh thôi không hỏi nữa, quay mặt ra ngoài, Khiết Luân cũng không nói gì, tập trung lái xe

Lúc tới trường Khiết Luân kéo Uyển Tinh vào trong, bác bảo vệ có nhìn thấy cũng xem như không vì ông biết không nên đắc tội với thiếu gia nhà họ Duật, chứ nếu như đối với học sinh khác về giờ này "ngủ bụi" là cái chắc

Đến hành lang Uyển Tinh vẫy tay tạm biệt Khiết Luân rồi đi đến khu ký túc xá. Duật Khiết Luân đứng đó nhìn theo đến khi cô khuất bóng mới chịu rời đi

Uyển Tinh nhẹ nhàng mở cửa đi vào vì cô sợ rằng Phi Phi sẽ tỉnh giấc nhưng cũng may là Phi Phi đã ngủ rồi. Uyển Tinh thay đồ rồi cho vào túi, ngày mai cô sẽ trả cho anh vì đây toàn là đồ đắt tiền nên cô không thể nhận. Uyển Tinh đem chiếc váy màu tím ra ngắm nghía hồi lâu rồi mới cất vào tủ.

Tối hôm đó hai cái tên hai cái tên Đàm Âu Phong và Duật Khiết Luân cứ lởn vởn trong đầu cô mãi không thôi. Rốt cuộc họ là ai mà lại khiến cô phải đau đầu vậy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.