Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 8: Chương 8: Chuyện Ở Bệnh Viện




au khi trở về lại Bắc Kinh, những ngày sau đó cũng trôi qua khá bình thường, sáng hôm nay sau khi ăn xong bữa sáng, Diệp Chi Sinh nhanh chóng đến công ty làm việc, Lương Tưởng Huân tranh phần dọn dẹp, xong xuôi cô mới cầm một ly trà hoa mang ra phía sau hoa viên cho bà Lâm Thiếu Lan.

Nhẹ đặt ly trà hoa trên bàn, vừa mỉm cười nhỏ nhẹ nói: “Mời Mẹ uống trà hoa, con vừa pha xong ạ.”

Lâm Thiếu Lan đang chăm chút nhổ cỏ, cho những chậu hoa nghe con dâu nói vậy mới đứng lên phủi phủi tay, kéo tay cô cùng ngồi xuống ghế, hiền từ nói.

“Con ngồi xuống đi.” đợi cho cô ngồi hẳn xuống mới lại nói tiếp.

“Ngày mai mẹ với vài người bạn nữa sẽ đi Linh Tự tu thiền, một tháng sau mới trở về, cho nên Chi Sinh giao cho con chăm sóc nhé.”

Lương Tưởng Huân nhỏ giọng nói: “Mẹ cứ an tâm mà đi đi ạ, con sẽ làm thật tốt.”

Lâm Thiếu Lan đưa tay cầm ly trà hoa lên uống một ngụm vào, rồi mỉm cười gật gật đầu hài lòng..!

- - - - - - - -

Hôm nay, sau khi bà Lâm Thiếu Lan được xe trong đoàn tới đón đi, Diệp Chi Sinh dù là chủ nhật nhưng vẫn không có ở nhà, chỉ còn Lương Tưởng Huân ở trong căn biệt thự lớn, khiến cô cảm thấy có chút cô tịch.

Một mình cô vòng quanh cả buổi, cô đi ra ngoài hoa viên, tưới những cây hoa nhỏ, ngồi ngắm chúng một lúc, cô lại chớt nhớ đên ba cô, những công việc cô vừa làm, trước đây ba cô vẫn thường làm khi ở Chu gia.

Lại nói, từ lúc Diệp Chi Sinh phát hiện ra mọi chuyện đến giờ cô cũng rất hạn chế việc đi thăm ba cô, mặc dù từ biệt thự đến bệnh viện ba cô chưa đến một giờ đồng hồ.

Hôm nay thừa dịp Lâm Thiếu Lan đi Linh Tự, cô sau một hồi đắn đo, mới đi lên phòng, tìm một bộ đồ giản dị, mà lúc trước còn ở cùng với ba, cô thường mặc, rồi không có đi xe Diệp Chi Sinh đã tặng cho, mà đón một chiếc taxi nói địa chỉ bệnh viện Bắc Kinh cho tài xế.

Vì đường hôm nay hơi đông người, cho nên mất hơn một giờ đồng hồ, chiếc taxi mới dừng lại trước cổng lớn của bệnh viện, Lương Tưởng Huân sau khi thanh toán tiền cho tài xế, cô không vội bước vào mà đi vài bước đến cửa hàng tiện lợi gần đó, mua cho ba cô một hộp bánh ngọt, mà trước đây cô sau khi đi học về sẽ mua cho ba cô.

Lúc cô vừa đầy cửa bước vào, nhìn thấy ba cô đang đứng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cô làm ra vẻ như đang rất vui, vừa cầm hộp bánh đi tới vừa nói.

“Ba, ba đang nhìn gì ở bên ngoài thế? có phải đang đợi con không?”

“Tại vì dạo này trường của con có nhiều bài tập, cho nên mới không có thời gian đến thăm ba, ba xem hôm nay con mua gì mang đến cho..”

“Bốp” Lương Tưởng Huân còn chưa nói hết câu, liền đã bị ba cô quay người lại, giáng cho cô một cái tát như trời giáng, kèm theo đó là một câu trào phúng.

“Súc sinh, tại sao mày lại làm ra chuyện như vậy hả.”

Lương Tưởng Huân trong nhất thời không kịp hiểu chuyện gì, chỉ nhìn thấy ánh mắt của ba cô đỏ ngầu, bàn tay củng bởi vì tức giận mà run lợi hại.

Cô đưa một tay lên che một bên gương mặt bị đỏ, trong lòng lờ mờ đoán ra vì sao ông giận như thế, nhưng vẫn cố giả vờ như không hay biết gì, hơi kéo khoé môi lên cười gượng gạo hỏi ông.

“Ba, có chuyện gì khiến cho ba tức giận vậy, có phải vì con mãi lo học không đến thăm ba được, nên ba mới giận con đúng không ạ?”

Lương Phúc giận đến đứng sắp không vững, ông chìa cánh tay đang cầm một cuốn tạp chí, trên đó có hình ảnh của cô và Diệp Chi Sinh ôm nhau khắn khít, tiêu đề nói (Diệp Chi Sinh tiêu tiền không tiếc đấu giá chiếc vòng tay trị giá 700 ngàn USD chỉ để tặng cho bà xã Chu Bội Ngọc) hơ hơ trước mặt cô lớn tiếng.

“Trên đây ghi cái gì? Mày mau đọc đi, Lương Phúc tao mặc dù là làm công cho người ta, nhưng cả đời điều chưa từng dối trá ai bao giờ, niếu như hôm nay không phải tao tình cờ nhìn thấy hai cô Y tá cầm cuốn tạp chí này, có phải mày còn định lừa gạt tao, làm những chuyện người đời phỉ nhổ này tới khi nào hả?”

Lương Phúc bởi vì tức giận quá mức, khiến cho hơi thở của ông như có thứ chặn lại, ông vội đưa tay lên vịn lên ngực trái cố thở ra vào.

Lương Tưởng Huân nhìn thấy bộ dáng của ba cô lúc này có chút không ổn, cô vội bước tới đỡ lấy tay ông, nói nhỏ giọng.

“Ba, ba đừng tức giận, bác sĩ nói ba không được quá kích động, ba mau trở về giường đi ba.”

Lương Phúc cố dùng sức hất tay cô ra, chỉ vào mặt cô, thở gấp, nói đứt quảng.

“Mày.. Mau cút khỏi đây, tao không.. không có đứa con như mày.. Mau cút đi.”

“Ba ơi, con gái sai rồi, ba đừng tức giận, ba đừng đuổi con đi mà, con xn lỗi, con xin lỗi..” Lương Tưởng Huân nhìn thấy sắc mặt ba cô càng lúc càng trở nên khó coi, cô kinh hãi vừa khóc vừa vuốt vuốt tay trên lồng ngực ông năn nỉ.

Nhưng ông dường như không nhìn rõ cô nữa, đôi mắt dần dần nhắm lại, cả người điều không có chút sức ngã ra phía sau.

Cô nhanh tay ôm cả người ông lại, hốt hoảng gọi to: “Bác sĩ, bác sĩ làm ơn mau tới đây.”

Bên ngoài rất nhanh có vài vị bác sĩ cùng y tá chạy vào, đỡ lấy ba cô trở về giường, rồi mời cô ra bên ngoài đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.