Bữa cơm tối ở biệt thự Hà gia diễn ra trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Ba của Hà Tố Phấn, Hà Trọng Hiên sau khi biết được Hà Nghinh Phong trở về không đi nữa, thì rất vui mừng.
Ông còn sai người xuống hầm rượu, lấy một chai rượu vang chín mươi chín, khui ra uống mừng cháu trai trở về nước. Suốt bữa cơm, Hà Trọng Hiên bởi vì nghe được tin tốt, trong lòng đặc biệt cao hứng, không ngừng cười sảng khoái.
Vào lúc ông nói một câu chọc cười, khiến cho cả bàn tiệc điều không nhịn được bật cười, tầm mắt ông tiếp xúc đến nụ cười của Hà Nghinh Phong, ông liền có chút sững sờ.
Không phải là ông chưa từng nhìn thấy Hà Nghinh Phong cười, mà bởi vì từ sau tai nạn xe xảy ra năm đó, ông đã không còn nhìn thấy cháu trai mình cười thoải mái như vậy nữa, có chăng chỉ là một nụ cười không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì.
Nhưng lúc này đây, đứa trẻ này của ông, đang vui vẻ cười đến độ, đôi lông mày trên khuôn mặt anh tuấn cũng điều cong cong lên.
Để ý một chút đến hành động của Hà Nghinh Phong ôn nhu gắp thức ăn cho cô gái bên cạnh, ông liền đã hiểu, là bởi vì cô gái có tên Lương Tưởng Huân này đây, cho nên ở dưới đáy mắt đứa trẻ này, mới hiện lên ý cười vui vẻ, nồng đậm đến như thế.
Hà Trọng Hiên nhìn một màn này, trong lòng lại thêm vui sướng, cứ cạn hết một ly, rồi lại thêm một ly. Sau một hồi trò chuyện, ông còn ngỏ lời mời Lương Tưởng Huân, niếu như ngày mai đến xem việc, cảm thấy công việc không phù hợp, thì cứ đến khách sạn của ông làm việc, ông sẽ dạy cho cô học quản lý khách sạn.
(Hà Trọng Hiên năm đó, sau khi rời Bắc Kinh đến Hồng Kông, đã chuyển sang đầu tư khách sạn, khách sạn Shimmer của Hà Trọng Hiên với con số phòng ấn tượng tám trăm tám mươi tám phòng, toạ lạc tại trung tâm khu đô thị Cửu Long.)
Lương Tưởng Huân rất lễ phép, mỗi câu Hà Trọng Hiên nói, cô điều nhỏ nhẹ nói Dạ nói Vâng khiến cho Hà Trọng Hiên vô cùng hài lòng.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mặc dù là bị Hà Nghinh Phong ra sức ngăn cản, nói Lương Tưởng Huân đi đường xa rất mệt, hãy để cho cô ngủ riêng phòng. Nhưng Hà Tố Phấn vẫn kiên quyết lôi kéo Lương Tưởng Huân lên phòng của mình để ngủ cùng.
Có lẽ là mọi người ai nấy điều đã mệt mỏi, cho nên sau khi tắm rửa trèo lên giường, rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ.
-
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Hà Tố Phấn liền đưa Lương Tưởng Huân đến công ty Diplomac.
Bởi vì cô và tổng giám đốc công ty dịch thuật phiên dịch Diplomac, là chỗ quen biết, cho nên Lương Tưởng Huân không cần phải trãi qua phỏng vấn, và nhiều thủ tục phiền phức, liền trực tiếp được nhận vào công ty, ngày mai có thể đến làm việc.
Hà Nghinh Phong từ sáng sớm đã bị Hà Trọng Hiên kéo đi khách sạn, nói rằng có một bản kế hoạch sắp sửa triển khai, muốn anh xem qua rồi cho ý kiến. Lúc lên xe đi khác sạn, anh có nói, đợi xong việc sẽ về đón Lương Tưởng Huân đi tìm nhà thuê. Cho nên trong thời gian đợi anh họ quay trở về, Hà Tố Phấn còn kiêm luôn hướng dẫn viên du lịch.
Vừa lái xe đưa Lương Tưởng Huân đi dạo khắp nơi, tham quan đường xá ở Tiêm Sa Chuỷ, vòng quanh khu vực trung tâm thành phố, để Lương Tưởng Huân làm quen với đường xá, tiện cho việc đi lại sau này.
Đến mười một giờ trưa,Hà Nghinh Phong mới được rời khách sạn, quay về biệt thự đón Lương Tưởng Huân đi tìm nhà thuê.
Những căn nhà được người giới thiệu qua, tuy rằng có chút cũ kĩ, xung quanh hơi phức tạm một chút, nhưng cô cảm thấy không có vấn đề, giá cả lại khá rẻ, nên gật đầu đồng ý, thì Hà Nghinh Phong ngược lại nhăn mặt, lắc đầu không chịu.
Cái nào anh cũng vừa ý. Chỗ thì nhà trọ quá cũ kĩ, sàn gạch nhấp nhô, trơn trượt dễ ngã, cửa và vách tường không chắc chắn.
Chỗ lại chê, an ninh nơi đó không được tốt, dọc theo đường hẻm không có đèn chiếu sáng, đi lại sẽ nguy hiểm, tuyệt đối không được.
Chỗ lại nói, quanh cảnh nơi đây không được sạch sẽ, thiếu cây xanh, căn phòng có vẻ ngột ngạt, niếu ở lâu ngày sẽ sinh bệnh, cần tìm nơi khác...
Sau khi xem đến căn nhà thứ chín, cách đại lộ ngôi sao không quá hai cây số, cuối cùng anh cũng gật đầu hài lòng.
Tường trong phòng mới tinh với hai màu xanh- trắng kem đan xen hài hoà, sàn gạch hiện đại, khu vực an ninh tốt, quanh cảnh xung quanh điều có cây xanh thoáng mát, đèn đường chiếu sáng đạt tiêu chuẩn.
Cho tới khi cô nghe chủ căn hộ, báo giá cho thuê với Hà Nghinh Phong, chân cô suýt chút đứng không vững, hai mắt mở to hết cỡ nhìn chằm chằm người chủ nhà.
Đúng là căn nhà này đẹp không chê vào đâu được, cô vừa nhìn thấy đã rất thích. Nhưng giá thuê đắc như vậy, chỉ ăn, ở thì quá hoang phí rồi!
Cô nghĩ rồi xoay qua nhìn Hà Nghinh Phong lắc lắc đầu, nói tìm nơi khác, nhưng Hà Nghinh Phong lại một mực nói ở nơi này mới tốt. Rồi mặc kệ cho cô ngăn cản, anh rút ra một tấm chi phiếu đưa cho người chủ nhà, làm hợp đồng thuê hẳn một năm.
Cô biết mình là không có cách ngăn anh được, nên khẽ thở dài một tiếng rồi mặc kệ anh muốn thế nào thì liền thế ấy đi.
Sau đó thầm tính toán một chút, tiền thuê mỗi tháng chiếm đến sáu mươi phần trăm tiền lương của cô, thôi thì tiết kiệm một chút, mỗi tháng lấy ra một phần để dành dụm, tới khi nào đủ thì sẽ trả lại cho anh vậy...
Ngày đầu tiên Lương Tưởng Huân đến Diplomac làm việc, mọi thứ điều trôi qua rất thuận lợi, Hà Nghinh Phong cũng nhận lời làm việc cho một trung tâm nghiên cứu lớn, toạ lạc ở phía đông Cửu Long, chuyên ngành cố vấn tâm lý học.
Những ngày sau đó, Hà Nghinh Phong điều lấy lý do tiện đường đến chỗ làm, để đưa Lương Tưởng Huân đi công ty, chiều tan ca lại điều đặn đợi đón cô về.
Lương Tưởng Huân vì muốn cám ơn Hà Nghinh Phong đã cho cô quá giang xe, nên mỗi ngày điều mời anh một ly cà phê.
Những ngày lễ, tết Hà Nghinh Phong lại đưa cô đi chơi đâu đó, hoặc về Hà gia cùng ăn tiệc, để cô cảm nhận được sự ấm áp, không khí gia đình.
Sau nhiều lần cùng khách hàng đi bàn bạc, giao dịch với đối tác là người nước ngoài, tích luỹ mỗi ngày một ít kinh nghiệm, cùng với đầu óc thông minh vốn có, sau hai năm kiên trì, tận tâm với công việc, Lương Tưởng Huân cuối cùng đã trở thành một chuyên viên phiên dịch cao cấp, những hợp đồng phiên dịch quan trọng điều được công ty tin tưởng đề cử cô đi giao tiếp.
Hai năm này, cuộc sống của cô trôi qua khá tốt đẹp, hiện giờ cô đã tự tin hơn trước rất nhiều, có thể vui vẻ cười đùa với các đồng nghiệp một cách tự nhiên. Nào những lúc vô tình nghe thấy tin tức của tập đoàn Khương Duệ, trong lòng cô cũng không còn ồn ào, náo lên rối tinh rối mù như ngày trước nữa.
Cô còn cho rằng, thứ tình cảm ngu muội năm đó của mình hoàn toàn đã chết đi, ba chữ Diệp Chi Sinh sẽ vĩnh viễn không bao giờ tồn tại trong cuộc sống của cô nữa, cô không còn nhớ đến, không còn yêu anh.
Nhưng cho đến ngày hôm đó... Một buổi chiều định mệnh của ngày thứ năm, ở sảnh sân bay, khu vực nhận hành lý.
Ngay lúc cô và Diệp Chi Sinh đứng cách nhau không đến một mét, mặt đối mặt, tiếp xúc tầm mắt, mùi hương quen thuộc từ cơ thể của anh xông vào trong mũi cô, khiến cho cơ thể cô không nhịn được khẽ run lên, nơi đáy lòng nhấp nhô từng cơn sóng lớn, đôi mắt không có chớp qua, cứ như thế nhìn đến sững sờ ngây người.