Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 25: Chương 25: Giúp Anh Lấy Hợp Đồng (4)




Diệp Chi Sinh lái xe đến một đoạn khá vắng thì cho xe tắp vào một bên đường lớn, sau khi bỏ lại cho cô hai chữ: “Xuống xe.” liền tháo dây an toàn đẩy cửa bước ra ngoài.

Chu Bội Ngọc chậm chạp bước xuống xe, nhìn thấy Diệp Chi Sinh đang đứng vịn hai tay lên song sắt lan can đối mặt với hồ nước, dù chỉ là nhìn anh từ sau lưng, nhưng ở nơi người đàn ông này lại như có một loại hấp dẫn ma mị, khiến cho cô không thể dời tầm mắt đi nơi nào khác.

Cô nhẹ bước tới bên cạnh anh, nhỏ nhẹ ôn nhu gọi tên anh: “Chi Sinh, anh là đang tức giận em sao?”

Diệp Chi Sinh không có xoay người lại, lạnh nhạt hỏi một câu thẳng vào trọng điểm.

“Cô là có ý tứ gì?”

Anh thà rằng nhìn khoảng không của mặt nước chứ không muốn nhìn cô! Ý nghĩ này khiến cô có chút đau lòng, khoé mắt hơi cay, hít mũi một cái hỏi lại anh.

“Sao anh lạnh nhạt với em quá vậy?”

Diệp Chi Sinh nghe giọng điệu ảm đảm của cô giống như chịu phải uỷ khuất, nhịn không được nhếch môi lên một cái, khinh thường cất giọng.

“Chu gia nhà các người lại nghĩ ra âm mưu gì đây? Dường như tôi không truy cứu chuyện lần trước nên các người nghĩ tôi là kẻ ngốc thì phải.”

Biết được trong lòng Diệp Chi Sinh vẫn chưa nguôi ngoai đi chuyện cũ, Chu Bội Ngọc liền bước thêm một bước tới gần, đưa bàn tay mềm mại của mình nắm cổ tay anh lay lay giải thích.

“Chi Sinh, em không có âm mưu gì cả, chỉ là muốn ở bên cạnh anh và muốn..”

Bị cánh tay của Chu Bội Ngọc siết chặt, mi tâm của anh cau chặt lợi hại, hung hăng hất mạnh tay cô ra, ngữ khí lớn tiếng: “Ai cho phép cô tự ý chạm vào người tôi?”

“Tôi đã cảnh cáo cô rất nhiều lần, là đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi, cô lại không xem lời cảnh cáo của tôi ra gì, cô là nghĩ tôi thật không thể làm gì được cô?”

“Còn nữa, ai cho phép cô tới Khương Duệ, to gan mạo danh là người được tôi mời tới rồi ngang nhiên cầm bản hợp đồng của tôi đi.. Cô có biết chỉ việc này tôi có thể kiện Chu gia các người tôi danh lấy cắp cơ mật công ty, khiến Chu gia các người tán gia bại sản.”

“Và niếu như tôi nhớ không lầm, trước đây chính miệng cô đã nói không muốn kết hôn với tôi, xem Diệp gia trên dưới điều là kẻ ngốc, con không muốn gả nhưng tiền của tôi thì muốn lấy, tuỳ tiện mang một người giả mạo gả vào nhà Diệp gia, rồi bây giờ hết lần này đến lần khác mặt dày tiếp cận tôi, Chu gia các người thật quá tức cười rồi.”Diệp Chi Sinh nói xong, nhìn cũng không muốn nhìn liền quay mặt nhìn đi hướng khác.

Chu Bội Ngọc nhìn thấy anh như thế, khẽ hừ bằng mũi một cái, trên gương mặt có hai giọt nước mắt đang lăn dài trên má, cô không bị ngữ khí của anh làm cho sợ, trực tiếp bước theo hướng ánh mắt của anh, cho anh nhìn vào cô, mới nghẹn giọng nói.

“Em khiến cho anh chán ghét tới nhìn cũng không thể sao?”

Sau đó nhìn thấy Diệp Chi Sinh gương mặt lạnh băng, liếc cô một cái, rồi lại quay đi nơi khác, cô không chút do dự, đưa tay lên áp vào hai bên mặt của anh, ép anh nhìn vào cô, lúc tay cô bị anh gạt ra, cánh môi giật giật sắp phun ra lời cay độc, cô liền lên tiếng nói trước.

“Nhìn em, không phải anh nói em năm lần bảy lượt tiếp cận anh là có âm mưu sao? Vậy nhìn em đi, anh là người ở trong thương trường, nhìn có thể biết mà.”

Cô nói tới đây, nhìn thấy Diệp Chi Sinh tuy vẫn là bộ dáng chán ghét cô, nhưng không có quay mặt đi, cô mới lại nói tiếp.

“Thứ nhất… Anh nói em không để tâm lời cảnh cáo, xuất hiện trước mắt anh nhiều lần, em không phải đại não bị hỏng đến mức không biết anh chán ghét em, nhưng em nghĩ niếu như anh chịu đồng ý cùng em ngồi xuống nói chuyện một lần, hiểu được lòng em thì sẽ không như thế nữa.”

“Thứ hai… Anh nói em tự tiện lấy hợp đồng của anh mang đi, là bởi vì cục diện lúc đó cấp bách, em biết Lôi Vỹ là người rất mau thay đổi, lo ngại niếu trễ nải sẽ làm lỡ đi bản hợp đồng lớn này, cho nên mới không quản nhiều việc, nói dối với thư ký Mạc là được anh mời tới, cô ấy mới chịu đưa bản hợp đồng cho em, và còn..”

“Cô rõ biết tên Lôi Vỹ đó là loại người phong lưu nổi tiếng, lại còn tự thân tới đó, cô có bệnh sao?”

Bị Diệp Chi Sinh nổi nóng chen vào cắt đứt lời chưa nói hết, cô im lặng gần hai mươi giây, mới khẽ mỉm cười nhỏ giọng hỏi anh.

“Anh là đang lo lắng cho em bị Lôi Vỹ bắt nạt, cho nên mới tức giận?”

Diệp Chi Sinh hừ bằng mũi một cái, sau mới cất giọng.

“Cô nghĩ quá nhiều rồi, tôi chính là vì Khương Duệ mà tới đó, công ty của tôi gầy dựng bao nhiêu năm nay, không thể để cho loại người không xứng đáng làm hỏng đi danh tiếng Khương Duệ.”

Chu Bội Ngọc có chút thất vọng, nhưng vẫn giương cánh môi lên cười một cái, rồi lại nói tiếp.

“Thứ ba… Phải, trước đây là do em ngu ngốc đi yêu một tên sở khanh mà làm lỡ đi nhân duyên tốt đẹp, còn nhớ lần đó ở quán bar, lúc nhìn thấy anh không ngại nguy hiểm xông vào cứu em, giây phút đó, em vốn cho rằng trái tim mình đã chết, nhưng là vì anh khiến tâm tro tàn của em lại cháy.”

“Phải, có thể anh nghe vào cảm thấy rất tức cười, nhưng từ giây phút anh cứu em, em liền đã biết đời này với em mà nói, anh chính là sinh mệnh của em, cho nên khi nãy mặc dù bị Lôi Vỹ bắt nạt, chỉ cần anh ta chịu ký vào hợp đồng, thì dù cho có gặp phải tình huống xấu hơn thế nữa, em cũng không có nữa câu oán giận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.