Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 120: Chương 120: Kích Động




Bị Diệp Chi Sinh chế nhạo, ý tứ nói, nơi dành cho người điên mới thích hợp với anh.

Thế nhưng Hà Nghinh Phong không có nổi nóng, gương mặt không chút biến hoá, chỉ khẽ cười nhẹ một tiếng rồi đạm nhạt mở miệng.

“Diệp tiên sinh nói rất phải, chuyện của anh tôi là người ngoài đương nhiên không nên nhúng miệng vào, tuy nhiên, cô gái đang bị ngữ khí lớn tiếng của anh doạ cho sợ đây, lại là người mà Hà Nghinh Phong tôi mời đi cùng tôi đến Bắc Kinh tham gia hoạt động từ thiện này, hiện tại anh ở trước mặt tôi, kéo tay kéo chân người của tôi như vậy, tôi làm sao lại có thể nói một câu không nhìn thấy và không xen vào được?”

Hà Nghinh Phong nói rồi tiến lên một bước, nhẹ nhàng đưa tay qua vai Lương Tưởng Huân, kéo cô xích lại gần anh một chút, bộ dáng che chở bảo vệ người của mình.

Nghe Hà Nghinh Phong cố ý nhấn mạnh ba từ Người-Của-Tôi để nói về Lương Tưởng Huân, đôi mắt đen thâm thuý của Diệp Chi Sinh lập tức hiện lên tia lửa đỏ.

Chuyện lần trước ở trong nhà hàng bồi người phụ nữ của anh, anh vẫn còn chưa tính sổ với hắn, vậy mà hiện tại, hắn ta lại còn dám ôm người phụ nữ của anh, ở trước mặt anh muốn khẳng định chủ quyền, kích thích máu nóng trong người anh điều biến thành nước sôi, anh quay đầu, quét cặp mắt bắn ra tia lửa của mình về trên người Lương Tưởng Huân, nghiến răng nghiến lợi gằng từng chữ một.

“Lương Tưởng Huân, em lập tức qua đây cho tôi.”

Tuy rằng ngữ khí của Diệp Chi Sinh đã được anh tận lực đè xuống thấp nhất, chỉ đủ cho người trong cuộc nghe thấy, thế nhưng lại mang theo một cổ uy lực vô cùng lớn, cộng thêm ánh mắt áp bức người đối diện, khiến cho Lương Tưởng Huân vừa nghe thấy, thân thể liền không nhịn được mà khẽ run rẩy, theo phản xạ có điều kiện hơi nhấc chân lên.

Hà Nghinh Phong ôm Lương Tưởng Huân, cảm giác được thân thể cô đang run lên lợi hại, đôi mắt mở to hoảng sợ, định đi qua chỗ Diệp Chi Sinh, anh liền giữ cô lại, cánh tay hơi gia tăng thêm một chút lực siết nhẹ bên vai cô, ngữ điệu muốn bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu.

“Không cần sợ, đã có anh ở đây.”

Lương Tưởng Huân ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Hà Nghinh Phong, ánh mắt kiên định của anh, khiến cho cô rất nhanh phục hồi lại tinh thần, bước chân vừa mới nâng lên cũng lập tức được cô hạ xuống.

Diệp Chi Sinh vừa rồi nhìn thấy Lương Tưởng Huân định bước qua chỗ anh, ánh mắt bất chợt loé lên một tia sáng nhỏ, sau đó bởi vì một câu nói của Hà Nghinh Phong mà dừng bước chân lại, tia sáng nhỏ vì thế mà tắt hẳn, trở lại một tầng âm u.

Sắc mặt anh càng lúc càng biến hoá vô cùng khó coi, ở dưới đáy lòng đang cuộn trào sóng lớn, nhìn các ngón tay đang đặt trên vai Lương Tưởng Huân thêm sức siết chặt, nộ khí tức giận bừng lên một ngọn lửa lớn, bay khỏi đỉnh đầu, anh một giây liền trực tiếp đưa tay ra nắm lấy cổ tay Lương Tưởng Huân, giật mạnh cô về phía của mình, rít lên giận dữ.

“Tôi nói em liền bước qua đây.”

“Tiểu Huân không được đi…” Hà Nghinh Phong cũng kéo ngược Lương Tưởng Huân trở lại.

Hai cánh tay của Lương Tưởng Huân bị hai người đàn ông lôi kéo, không ai chịu buông ra, khiến cho Lương Tưởng Huân đứng ở giữa đưa mắt nhìn hai người, trong đầu rối thành một mảnh.

Diệp Chi Sinh quét ánh mắt như muốn giết người về phía Hà Nghinh Phong, giọng nói rõ ràng cảnh cáo: “Mau bỏ tay ra cô ấy ra.”

Hà Nghinh Phong không bị sát khí ngùn ngụt của Diệp Chi Sinh doạ cho run sợ, ánh mắt của anh cũng nhiễm lên tia máu đỏ, cất giọng không muốn buông tha.

“Người bỏ tay ra nên là anh mới phải, tiểu Huân là không muốn gặp anh nữa, anh cưỡng ép cô ấy làm điều không muốn, không cảm thấy quá đáng sao?”

Diệp Chi Sinh không phải không nhìn thấy Lương Tưởng Huân đang né tránh anh, thế nhưng bị Hà Nghinh Phong nói vào điểm trọng yếu, trực tiếp đánh vào vết thương nơi lồng ngực của anh, đẩy sự kiềm chế của anh đến giới hạn cuối cùng, anh một giây liền bỏ tay Lương Tưởng Huân ra, dùng toàn lực đánh vào mặt Hà Nghinh Phong một quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.