Nghe được có người lên tiếng, Triều Hà theo bản năng quay đầu nhìn một chút, nhận ra người đang bước tới gần là người có cổ phần đầu tư ở trung tâm thương mại Triều Dương, cũng là khách hàng VIP thường xuyên đến mua sắm, cô trước tiên liền cúi đầu, rồi lễ phép chào hỏi một tiếng: “Xin chào.. Chu tiểu thư…”
Chu Bội Ngọc dừng hẳn bước chân cách mọi người một mét, tiếp xúc ánh mắt cùng với lời chào hỏi lễ phép của Triều Hà, đôi môi đỏ mọng khẽ nâng lên một chút, hiện ra ý cười, gật nhẹ đầu một cái, sau mới quay đầu nhìn sang Cao Hạo, làm ra vẻ mặt như rất ngạc nhiên, lên tiếng hỏi: “Cao Hạo, trùng hợp vậy?”
Chu Bội Ngọc bình thường diễn kịch cũng rất giỏi, thế nhưng hiện tại, có lẽ là do rơi vào cục diện quá bất ngờ, run sợ mọi chuyện sẽ bị bại lộ, cho nên lúc cô nhoẻn miệng mỉm cười với Cao Hạo, nụ cười đặc biệt cứng ngắc.
Bộ dáng lúng túng này của Chu Bội Ngọc, khiến cho Cao Hạo vừa nhìn thấy liền nhịn không được khẽ nhếch môi lên, anh chậm rãi cho hai tay cắm vào trong túi quần, vừa mở miệng nói: “Đúng vậy quả thật là trùng hợp, không ngờ ở trên thế giới này, lại có nhiều loại kỳ ngộ như vậy, và cũng có nhiều điều may mắn bất ngờ đến với chúng ta, phải không nhỉ..?”
Lúc Cao Hạo nói đến đoạn, “điều may mắn bất ngờ” thì cố tình kéo dài những chữ đó ra, ánh mắt lơ đãng chuyển đến trên người Lương Tưởng Huân một chút, sau đó mới lại nhìn Chu Bội Ngọc, nở ra một nụ cười chứa đầy ẩn ý.
Chu Bội Ngọc nghe xong những lời này, trên gương mặt liền có chút biến hoá, cô đương nhiên hiểu rõ, hàm ý trong lời nói đó là muốn thứ gì, thế nên mặc dù trong lòng đang vô cùng lo sợ, cô vẫn nở nụ cười, đáp lại anh.
“Thật ra, may mắn hay bất hạnh, điều do lời nói và hành động của chúng ta mà thành, chỉ cần chúng ta biết nhìn xa trông rộng, trước khi dự định nói ra những lời gì, thì nên cân nhắc thật kỹ, thì may mắn khẳng định sẽ đến bên cạnh ta thôi…”
“Nghe một câu nói này, bằng mười năm đọc sách, cám ơn những lời dạy vàng ngọc của Bội Ngọc tiểu thư, khiến cho Cao Hạo tôi vừa nghe vào, liền cảm thấy đại não thông suốt được nhiều việc… ” Cạo Hạo nói rồi, liền khom người cúi đầu một cái, làm ra bộ dáng như thật cung kính, sau đó lại “À...” lên một tiếng, dùng ngón tay phải, gõ gõ trên mặt kính đồng hồ đeo bên tay trái, nói tiếp: “Tôi vừa chợt nhớ ra, tôi có một cuộc hẹn với người bạn ở thương xá Hoa Ký, hiện đã trễ hơn mười phút rồi, tôi phải liền đến đó ngay mới được, xin phép mọi người đi trước vậy… “
Nghe Cao Hạo nói rời đi trước, Chu Bội Ngọc liền mừng giống như quẳng được một tảng đá lớn trên ngực xuống vậy, đôi môi đỏ mỏng lần nữa nở ra nụ cười, lên tiếng.
“Cao tiên sinh khách khí rồi, có hẹn thì mau đi đi, đến trễ thì không nên.”
Cao Hạo gật đầu một cái, nói “Vâng.” rồi xoay người đi.
Nhưng là, lúc Cao Hạo vừa nhấc bước chân lên, Chu Bội Ngọc trong lòng vô cùng mững rỡ, định thở phù ra một hơi nhẹ nhõm, thì anh như là nhớ ra việc gì quan trọng, bước chân vừa mới nâng lên liền hạ xuống, quay lại nhìn Lương Tưởng Huân, mỉm cười nói.
“Chút nữa thì quên mất không hỏi, Tưởng Huân có thể cho anh xin số điện thoại được không? Để lúc có thời gian sẽ mời em dùng cơm…”
Lương Tưởng Huân tuy rằng không ưa thích gì Cao Hạo, thế nhưng theo phép lịch sự, cô vẫn rút một tấm danh thiếp của mình đưa cho anh ta, vừa nhẹ giọng lên tiếng.
“Tôi hiện không còn ở Bắc Kinh nữa, cho nên chắc là sẽ rất khó gặp được anh, trên đây là số điện thoại và nơi tôi làm việc, anh cần gì thì cứ gọi nhé.”
Cao Hạo cầm tấm danh thiếp nhìn một chút, rồi ngạc nhiên nói: “Tưởng Huân làm phiên dịch viên ở Hồng Kông sao? Hồng Kông có nhiều địa phương rất đẹp nha, anh cũng dự định đến Hồng Kông du lịch một chuyến, đợi đến lúc anh bay sang đó, phiền em đưa anh đi tham quan Hồng Kông nhé.”
Lương Tưởng Huân miễn cưỡng cười nhẹ, nói một chữ “Vâng.”
Chu Bội Ngọc nhìn thấy Cao Hạo nhìn cô mỉm cười, sau đó cất tấm danh thiếp vào trong túi áo, rồi quay lưng bỏ đi, trái tim cô bởi vì hoảng sợ mà đập mạnh đến sắp văng ra bên ngoài, lực đạo nơi cánh tay khẽ dùng sức bóp chặt chiếc ví da tới có chút nhăn nhúm.
Cao Hạo bị thương nơi cổ chân, nên bước chân có chút chật vật, Triều Hà thấy vậy trong lòng không yên tâm, gọi với theo anh: “Cao tiên sinh, hay là để tôi đưa anh về nhà nhé!”
Cao Hạo không có quay lại, chỉ đưa cánh tay lên lắc lắc, ý nói không cần, rồi bước đi qua bên kia đường, thẳng đến chỗ có chiếc taxi đổ sẵn, mở cửa khom người ngồi vào trong, cánh môi động đậy nói địa chỉ cần đến, người tài xế sau khi nghe xong liền gật đầu, rồi cho xe lăn bánh.
Nhìn thấy những lời nói, và hành động của người đàn ông đó có chút kì quặt, Triều Hà đợi cho chiếc taxi chạy đi, liền nhịn không được quay sang nói với Lương Tưởng Huân.
“Chị có nhìn thấy thái độ của vị tiên sinh họ Cao đó, rất kì lạ hay không? Thôi hỏng rồi, lẽ nào vừa rồi do tôi đụng anh ta té ngã, đầu anh ta không may va vào thứ gì, cho nên mới có những biểu hiện như thế.. Hỏng rồi hỏng rồi, tôi đã nhiều lần nói anh ta nên đi bệnh viện làm kiểm tra, mà anh ta một mực không chịu, niếu lỡ đâu tối nay anh ta về nhà ngủ, sau đó xảy ra chuyện gì, người nhà anh ta đến nhà tìm tôi đòi mạng, thì làm sao đây…”
Triều Hà càng nói, vẻ mặt càng lúc càng khẩn trương hốt hoảng, khiến cho Lương Tưởng Huân bật cười, lắc lắc đầu, nắm tay cô trấn an.
“Yên tâm đi, anh ta không sao đâu, vừa khi nãy tôi đã nhìn qua một lượt trên người anh ta rồi, chỉ có chỗ cổ chân bị sưng to thôi, còn lại không bị gì cả…”
“Thật là không có chuyện sao…” Triều Hà mơ hồ hỏi lại.
Lương Tưởng Huân định mở miệng nói “Ừm” thì bên tai nghe được tiếng động cơ của nhiều chiếc Audi đang chạy ra khỏi cổng nhà hàng, cùng lúc nghe thấy Hà Tố Phấn gọi cô: “Chị Tưởng Huân, chúng ta về thôi.”
Lương Tưởng Huân gật đầu một cái với Hà Tố Phấn, rồi dùng tay mình, vỗ vỗ nhẹ lên gần vai Triều Hà, mỉm cười nói: “Đừng lo lắng nữa, sẽ không có chuyện gì đâu, tôi đi trước nhé, hẹn gặp sau..”
Lương Tưởng Huân nói rồi đợi cho Triều Hà nâng cánh môi lên cười, gật đầu đáp lại một câu: “Hẹn gặp lại.” Mới bước bước chân đi về phía xe của Đoàn Thiệu Nhậm.
Nhìn thấy Diệp Chi Sinh đứng ở phía trước, trong đầu Lương Tưởng Huân lại nhớ đến những lời Chu Bội Ngọc đã nói trong phòng vệ sinh, mi mắt cô liền khẽ rũ xuống.
Ngay lúc cô đi ngang qua một chiếc taxi đỗ sẵn đợi khách, chỉ cách Diệp Chi Sinh vài bước chân, thì người tài xế ngồi bên trong taxi nhận được một cuộc gọi từ khách hàng, không có chú ý bên ngoài liền đẩy cửa hông ra.
Á...
Cánh cửa bất ngờ được người đẩy ra, khiến cho Lương Tưởng Huân bị giật mình kêu lên một tiếng, theo bản năng lui về sau một bước, gót giày của cô vướng phải bật thềm làm cho cô bị mất thăng bằng ngã ra phía sau.
Vào lúc mà Lương Tưởng Huân hoảng sợ nhắm chặt mắt lại, cho rằng cô nhất định sẽ ngã xuống nền đất thô cứng thật đau, thì một bên eo của cô, liền cảm giác được có một bàn tay to lớn vòng qua giữ chặt, một giây sau đó, mùi hương quen thuộc từ trên cơ thể người đó, cũng theo đường hô hấp thở ra vào ngập đầy trong lồng ngực cô.