Diệp Chi Sinh nghe được những lời này, trong phút chốc có chút nghi hoặc bản thân nghe nhầm, cho đến khi hai cô gái đó sau một hồi trò chuyện, liền rủ nhau đi trung tâm mua sắm, lúc cô gái tên Chu Bội Ngọc đó lướt ngang qua bàn của anh, tiến đến lối ra vào của nhà hàng, anh mới biết anh không có nghe nhầm.
Cô gái đó quả là rất giống Chu Chính Nam, vậy cô gái tên Chu Bội Ngọc, vợ của anh ở nhà, rốt cuộc là ai?
Sau chuyến đi công tác đó về, Diệp Chi Sinh đã cho người âm thầm theo dõi Chu gia, về chuyện con gái ông, và cả tài chính của ông trong những tháng trước khi anh cưới con gái họ.
Trong những ngày còn đang âm thầm điều tra, anh đã có một vài lần, thăm dò Lương Tưởng Huân, nhưng cô chỉ mỉm cười lắc nhẹ đầu, nói chưa từng nói dối anh chuyện gì.
Cho đến tối nay, anh nhận được bưu kiện được gửi nhanh của người săn tin, biết ra mọi chuyện, anh mới vỡ lẽ, hoá ra anh và mẹ anh bị người ta xem là con rối, đem cô con gái của người giúp việc gả cho anh, để được anh ký cho hợp đồng tăng vốn, anh tức giận đến muốn ngay lập tức náo cả căn phòng lên.
Nhưng vì mẹ anh còn chưa hề hay biết gì, bà lại đã có chút lớn tuổi, sợ khi biết được bên Chu gia âm mưu tính toán lừa gạt mẹ con anh như thế, còn cả Lương Tưởng Huân, mẹ anh rất yêu thương cô, niếu bây giờ biết ra, không may bà chịu không được cú sốc này mà đổ bệnh.
Cho nên anh muốn sau khi giải quyết tất cả mới nói với mẹ, nên đã đợi sau khi mẹ anh vào phòng ngủ, anh mới gọi Lương Tưởng Huân vào trong thư phòng nói chuyện.
Vì là phòng cách âm, cho nên mặc dù bên trong căn phòng Diệp Chi Sinh đang rất to tiếng, nhưng bên ngoài vốn chẳng nghe thấy được gì!
Hiện tại nhìn Lương Tưởng Huân van cầu như thế, anh rất tức giận, định sẽ bỏ mặc cô mà rời khỏi phòng, nhưng chân của anh vào lúc này dường như không có chút sức, cánh tay cứ bị cô giữ chặt, không ngừng gọi tên anh, hỏi anh có được không?
Diệp Chi Sinh thở ra một hơi thật dài, lấy lại vẻ bình tỉnh, giật cánh tay cô đang giữ lại, nói lời khinh miệt.
“Không ngờ cô bởi vì tiền đến cả như thế này cũng có thể làm, ba tháng sao? Được thôi, niếu như cô đã xem nhẹ tôi như thế, vậy tôi sẽ cho cô niếm trãi cuộc sống ba tháng này, cho cô sống không bằng chết.”
Diệp Chi Sinh sau khi nói những lời này liền dứt khoát bước tới kéo mạnh cửa thư phòng rồi bước chân thật dài rời đi, để lại Lương Tưởng Huân một mình ở trong thư phòng.
Dù anh đã đi gần một giờ đồng hồ, nhưng cô vẫn chưa hết bàng hoàng, vẫn còn chưa biết, cô là đang mơ hay sự thật, sau hồi lâu, mới hậu tri hậu giác cầm tờ giấy ly hôn đưa lên nhìn, cô nhìn một bên tờ giấy, nơi đã có chữ ký của Diệp Chi Sinh, nước mắt cô lại không ngăn được mà rơi xuống.
Mặc dù chỉ sống cùng với anh chưa lâu, nhưng cô đã yêu anh từ lúc nào không biết, nhìn thấy chữ ký của Diệp Chi Sinh từng nét dứt khoát như vậy, anh hẳn là rất hận cô đi.
Cô đã cùng Chu gia bày ra âm mưu gạt anh như vậy, tư cách gì mà yêu anh? Cô vốn chỉ là con của một người giúp việc cho Chu gia, sớm phải biết rõ, có một ngày bị phát hiện sẽ có kết cục gì?
Cho nên mặc dù bị anh mệt thị, khiến cho cô đau đến tê tâm liệt phế, cũng không thể mở miệng van cầu anh tha thứ, anh cho cô thời gian ba tháng, đã là quá nhượng bộ cho cô rồi.. Dù cho anh có dùng lời cay độc hơn, bị anh xem thường, cô cũng không có nữa câu oán trách, cô làm sao dám mong cầu anh đối tốt chứ?
Và như lời anh đã nới đêm đó, từ sau hôm đó, anh đã hoàn toàn đối xử khác với cô, lúc có mọi người, kể cả mẹ của anh, anh cũng sẽ làm như ý cô muốn, giả vờ như là rất hạnh phúc.
Như là chuyện hôm nay, mẹ của anh được một người bạn gửi cho một tấm thiệp, mời đến dự buổi lễ đấu giá, số tiền có được sẽ được quyên vào quỹ từ thiện, mẹ anh đã đưa cho anh, nói anh đã lâu không đưa cô đi đâu, lần này phải đưa cô đi cùng, nên anh đã cùng cô diễn vỡ, vợ chồng hạnh phúc trước đám phóng viên kia.
Nhưng sau khi trở về phòng, chỉ còn hai người, anh ngay cả nhìn cũng không có nhìn cô, luôn nói những lời lẽ khó nghe, ức hiếp cô, khiến cô chịu nhiều uất ức, để dày vò cô..!
Diệp Chi Sinh sau khi lái xe rời đi, cô ở nhà nằm rất lâu, trong lòng tự nói “Không sao đâu, Lương Tưởng Huân, đây chỉ là một chút khổ sở, chỉ cần Ba được chữa khỏi, dù cho có khổ sở hơn cũng không sao cả.” rồi cố nhắm mắt dỗ mình vào trong giấc ngủ.. Cô không biết là khi nào cô mới ngủ được, chỉ biết là sáng hôm sau, lúc cô tỉnh dậy, cả người dường như không còn chút sức, đầu cũng vô cùng đau.
Cô mệt mỏi ngồi dậy, mò vào trong nhà tắm, lát sau trở ra, thay một bộ đồ rồi mới xuống lầu.
Vừa bước xuống dưới bậc thang, cô liền bắt gặp ánh mắt nhân từ của Lâm Thiếu Lan, mẹ của Diệp Chi Sinh, trong lòng cô tự cảm thấy có lỗi, hơi cuối đầu xuống, bước từng bước chậm trên bậc cầu thang.
Lâm Thiếu Lan vừa mang hai phần thức ăn sáng đặt lên trên bàn, nhìn thấy Lương Tưởng Huân đang đi xuống, liền cười hiền, gọi.
“Bội Ngọc con dậy rồi sao? Vừa kịp lúc mẹ vừa nấu xong đồ ăn sáng, con mau đến đây cùng ăn cho nóng.”
Lương Tưởng Huân ngẩn đầu lên nhìn Lâm Thiếu lan, khẽ cười một cái, nói nhỏ nhẹ.
“Dạ, con xuống ngay ạ.” rồi bước nhanh xuống chổ bàn ngồi xuống, lúc cô đưa tay đón lấy đôi đũa từ bà Lâm Thiếu Lan về, cô có nhìn xung quanh một chút.
Lâm Thiếu Lan liền biết cô là đang tìm gì, liền mỉm cười, vừa gắp cho cô một miếng thịt, vừa nói.
“Con tìm Chi Sinh sao? lúc sáng Chi Sinh nó có gọi điện thoại cho mẹ, nói là ở công ty hôm nay có việc bận nên đi làm sớm, dặn hai mẹ con chúng ta cứ ăn sáng đi.”
Nhìn thấy Lương Tưởng Huân trong đôi mắt vương vấn ở đâu đó có nét buồn, cô tịch, bà mới lại nói thêm.
”Bội Ngọc à, Chi Sinh nó tuy là không có nhiều biểu hiện tình cảm ngọt ngào như người khác, nhưng mẹ có thể nhìn ra được nó rất yêu thương con, có thể là do công ty dạo gần đây có nhiều bận rộn, cho nên mới đi sớm về trể, con đừng để trong lòng mà buồn nhé.”
Bà Lâm Thiếu Lan càng ôn nhu, nhỏ nhẹ, càng khiến cho Lương Tưởng Huân trong lòng thêm ray rức tội lỗi, cô cố đè nén cỗ cảm xúc đang dâng lên, khẽ mỉm cười một cái, gật nhẹ đầu nói “Dạ.” sau mới lại gắp cho Lâm Thiếu Lan một chút thịt và rau, nói: “Mẹ ăn nhiều vào.” rồi mới ăn phần của mình.