Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 88: Chương 88: Sinh Nhật Vui Vẻ (6)




Cao Hạo đối với ánh mắt sắc bén của Chu Bội Ngọc bắn về phía mình, điều không có nữa điểm lo lắng, ngược lại giống như rất thích thú với điều này, anh lần nữa lấy chiếc điện thoại ra xoay xoay trên tay, điệu bộ nghênh ngang nói.

“Đoạn phim ở trong đây sống động như vậy, niếu như được tung ra bên ngoài, thiết nghĩ, chỉ trong vòng vài phút, cảnh sát rất nhanh sẽ có mặt ở xí nghiệp Chu thị, đám phóng viên khẳng định sẽ chen nhau vây kín tất cả các lối ra vào để lấy được tin tức nóng hổi mang về toà soạn. Cách đây chưa lâu, xí nghiệp Chu thị đã vướng phải vụ lùm xùm về việc, hàm lượng trong sản phẩm vượt quá mức cho phép, vẫn còn chưa giải quyết êm xuôi, niếu thêm tai tiếng lần này, các nhà đầu tư còn không nhân cơ hội này mà lấy cớ rút vốn trở về? Thiếu hụt nguồn vốn, dây chuyền sản xuất buộc phải dừng hoạt động, sau đó lại tiếp tục chi ra một khoản tiền lớn để bồi thường hợp đồng vì giao hàng không đúng hẹn… Tai hoạ cùng lúc ập tới, một màng náo nhiệt như thế này, thì chuyện phá sản, nợ nần chồng chất là việc không thể nào tránh khỏi...”

Anh nói tới đây thì hơi dừng lại, quan sát thấy Chu Bội Ngọc thân thể cứng đờ, trên gương mặt không còn chút huyết sắc, anh bất ngờ tiến về phía trước hai bước, vòng cánh tay ra sau, kéo eo cô sát vào người mình, đầu chậm chạp cúi thấp xuống.

Lúc cánh môi hai người sắp chạm vào nhau, Chu Bội Ngọc kịp thời trấn định lại tinh thần, liền nghiên đầu né tránh.

Hành động này của cô khiến cho Cao Hạo không nhịn được buồn cười khẽ nhếch môi, anh không vội buông cô ra mà kề sát vào bên tai cô, phun ra từng chữ.

“Còn chưa kể đến, tên Diệp Chi Sinh kia, sau khi biết ra mọi chuyện, không những ý đồ của cô không đạt được, mà ngay cả trên dưới Chu gia cũng chưa chắc đã sống yên thân… Một bên là thân bại danh liệt, mất sạch hết tất cả, một bên chỉ bỏ ra một món tiền nhỏ không đáng kể tới, phụ nữ thông minh như đại tiểu thư Chu gia đây, ắt hẳn là không cần Cao Hạo tôi nhiều lời rồi.”

Chu Bội Ngọc ở dưới tình huống không thể phản kháng, chỉ có thể đè nén phẫn uất đang dâng ngược lên, mở miệng ngữ khí nhẹ nhàng thương lượng.

“Cao Hạo, anh cũng biết, gần đây xí nghiệp của ba tôi đang gặp khó khăn mà, anh có thể…”

“Không có thể…” Cao Hạo chen ngang cắt đứt lời Chu Bội Ngọc, cánh tay đặt nơi eo cô liền buông thỏng ra, lui về sau một bước chân, để lộ ra một khoảng cách cho hai người, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô, sau mới cất giọng nói tiếp.

“Cho cô thời gian một tuần để chuẩn bị tiền, một tuần sau, tôi sẽ liên lạc với cô, nói địa điểm nơi chúng ta trao đổi đồ, còn bây giờ, cô đã có thể đi vào bên trong quyến rũ người đàn ông đó rồi…” hahaha.

Cao Hạo ngửa đầu cười sảng khoái, xoay người định bước đi, thì như là nhớ ra điều gì, bước chân liền dừng lại, nói thêm một câu.

“À, bởi vì muốn tốt cho cô, tôi nghĩ rằng cần nhắc nhở cô một chuyện, thật ra tôi đã cài một phần mềm auto vào trong máy tính, niếu trong vòng hai mươi bốn giờ tôi không đăng nhập vào một lần, thì đoạn video đó sẽ được tự động gửi link tới các trang mạng xã hội, thế nên, niếu như trong đầu cô đang có dự tính cho người ám sát tôi, thì tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định đó đi, tôi không ngu ngốc giống lão già đó đâu.” Hahaha…

Chu Bội Ngọc cắn chặt môi dưới đến nhiễm tơ máu đỏ, cố nuốt xuống nổi khuất nhục, nhìn theo bóng lưng Cao Hạo, thái động nghênh ngang nổ máy xe rời đi của hắn ta, cô thật hận không thể một dao đâm chết hắn.

Nhưng là, cô trước tiên cần phải thật nhẫn nhịn, đợi sau khi lấy lại đoạn video đó, xác nhận không còn mối nguy hại nữa, thì cơn tức giận khó nuốt xuống này, cô nhất định sẽ tính đủ.

Còn bây giờ, cô nên mang tài liệu thống kê lô sản phẩm có hàm lượng vượt quá mức cho phép, đi vào trong gặp Diệp Chi Sinh và vị luật sư cô nhờ anh giới thiệu giúp, để cùng bàn bạc xem có phương án nào cứu vãng hay không?

Chu Bội Ngọc nghĩ rồi khẽ hít vào một ngụm khí lớn, điều chỉnh tốt cảm xúc, sau đó giẫm giày cao gót đi vào bên trong nhà hàng.

-

Lương Tưởng Huân mấy ngày hôm nay bởi vì lịch hành trình dày đặt công việc, hai đêm trước còn phải tăng ca tới tận khuya, cô hoàn toàn quên mất hôm nay là sinh nhật của mình.

Hà Nghinh Phong vì muốn tạo cho Lương Tưởng Huân một bất ngờ, nên đã nói dối cô đến nhà ăn cơm, cho tới lúc xe vừa dừng ở trong khuôn viên, Lương Tưởng Huân xuống xe định đi vào trong nhà, thì bị Hà Nghinh Phong kéo tay lại.

“Tiểu Huân, đi theo anh.”

Lương Tưởng Huân khẽ nhăn mi tâm, đứng yên tại chỗ, hỏi: “Đi đâu?”

“Theo anh thì sẽ biết.” Hà Nghinh Phong mỉm cười, vẻ mặt vô cùng thần bí, lần nữa kéo tay cô dẫn đi.

Lương Tưởng Huân khẽ bĩu môi, không nói thêm gì cùng bước theo sau Hà Nghinh Phong ra phía sau khuôn viên.

Bước chân Hà Nghinh Phong chợt dừng lại ở một chỗ tối om, rồi chợt thả tay cô ra, làm như có chút vội lên tiếng.

“Anh để quên một thứ trên xe rồi, tiểu Huân, em đứng đây đợi anh quay lại nhé!”

Rồi không để cho Lương Tưởng Huân kịp phản ứng, liền xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.