Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 57: Chương 57: Tạm Biệt Bắc Kinh Tạm Biệt Người Tôi Yêu (5)




Biểu hiện của Lương Tưởng Huân, rõ ràng rất kiên định muốn rời đi, khiến cho Hà Nghinh Phong vô cùng kinh hỷ, khoé môi càng giương lên cao hơn, ánh mắt thâm tình, gật gật đầu, ngữ điệu trầm thấp mở miệng.

Có thể, chỉ cần em muốn, việc gì cũng điều có thể...

Lương Tưởng Huân cao hứng, nói giọng bông đùa: “Aii nha, đừng có vội nói suông, đến lúc đấy đừng chê em quá phiền thì tốt rồi!”

Hà Nghinh Phong nhìn thấy Lương Tưởng Huân nói rồi vui vẻ cười đến đôi lông mày điều cong cong lên. Từ biểu cảm này của cô, anh có thể nhìn thấy, biết được, cô phần nào đã nghĩ thông suốt, chịu buông xuống quá khứ kia.

Tâm trạng cô trở nên tốt đẹp, khiến tâm trạng anh cũng theo đó mà tốt lên, anh không có trả lời câu nói của Lương Tưởng Huân, mà nhẹ nhàng đưa tay lên, vén vài sợi tóc có chút rối loạn của cô ra phía sau vai.

Vào lúc anh thu tay trở về, dư quang khoé mắt liếc nhìn thời gian trên cổ tay mới phát hiện, anh và cô như vậy mà đã nói chuyện đến đêm khuya.

Hiện đã là hai giờ hai mươi phút, sợ cô mệt mỏi, liền đưa tay đeo đồng hồ lên, dùng ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt đồng hồ, giọng nói mang theo vài phần sủng nịnh.

“Em xem, đã rất khuya rồi! Em nên chợp mắt một chút, như thế sức khoẻ mới mau chóng hồi phục.”

Lương Tưởng Huân lúc này cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, liền nói “Ừ.” Rồi thu chân đặt lên giường, sau đó như là nhớ ra việc gì, hơi hơi nhíu mày, hỏi: “Đêm khuya vậy rồi, anh làm sao trở về ?”

Hà Nghinh Phong vừa cầm điều khiển remote điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cho thích hợp, vừa nói.

“Anh không có về khách sạn, sẽ ngủ ở đây...”

Lương Tưởng Huân mở to đôi mắt bồ câu, có chút ngốc nhìn Hà Nghinh Phong “Hửm?” một tiếng.

Hà Nghinh Phong hiểu được chữ “hửm” vừa rồi của cô là có ý tứ muốn hỏi, - Ở đây chỉ có mỗi chiếc giường bệnh, anh không về thì ngủ ở đâu? Liền hất mặt về phía bàn nhỏ, thản nhiên nói.

“Ở ghế.”

Sau đó nhìn thấy Lương Tưởng Huân cánh môi giật giật muốn nói, anh liền bổ sung thêm: “Đợi lát nữa ráp bốn cái ghế lại, chỗ sẽ rất rộng…”

Lương Tưởng Huân biết có nói cũng vô ích, nên cũng không nói thêm gì nhiều, nhẹ gật đầu một cái rồi từ từ nằm xuống.

Hà Nghinh Phong đồng thời cũng giúp cô sửa sang lại gối nằm ngay ngắn, đợi cô nằm xuống, liền vươn tay kéo tấm chăn đắp lên cho cô, rồi quay trở về bàn nhỏ kéo mấy cái ghế sắp xếp chỗ ngủ.

Vào lúc anh chuẩn bị tắt đèn, liền dời tầm mắt đến giường bệnh, ôn nhu cất giọng: “Tiểu Huân, ngủ ngon.”

Lương Tưởng Huân khoé môi cũng cong lên, vui vẻ nói: “Ngủ ngon...” Sau đó nhắm mắt lại.

Có thể do thức quá khuya, cô và Hà Nghinh Phong nhanh chóng bị cơn buồn ngủ đánh bại, nhanh chóng mơ màng chìm vào giấc ngủ.

-

Sau đêm hôm đó, tâm tình của Lương Tưởng Huân đã hoàn toàn thay đổi, cô không thường xuyên ngồi trầm mặc ngây ngốc, hay ủ rũ một mình như lúc vừa tỉnh lại. Mặc dù sáng ngày hôm đó, trên truyền hình phát bản tin nhanh, có nói đến tập đoàn tài chính Khương Duệ, lần đầu tiên lấn sân sang lĩnh vực kinh doanh thương mại, và người được vinh hạnh đầu tư cùng dự án với Khương Duệ, chính là xí nghiệp Chu thị… Cô vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, giống như việc đó và cô là không có quan hệ.

Những lúc y tá đến phòng bệnh làm kiểm tra, truyền dịch đo huyết áp, cô còn nhiều lần mỉm cười, mềm mỏng nhỏ nhẹ nói “Cám ơn” với y tá.

Thế nên sức khoẻ cũng theo đó hồi phục rất nhanh, qua năm ngày được các bác sĩ theo dõi tình trạng sức khoẻ, rồi làm kiểm tra tỉ mỉ, cô cuối cùng đã được bác sĩ cho xuất viện.

Vì tất cả giấy tờ tuỳ thân của cô điều bị người đàn ông lạ mặt hôm đó cướp đi cùng túi xách, cho nên Hà Nghinh Phong đã đưa cô tới đồn công an, để báo cáo về việc mất giấy tờ, và yêu cầu làm lại.

Do có chút quen biết, và được Hà Nghinh Phong tặng một phong bì khá dày, nên giấy tờ của cô chỉ trong vài giờ liền đã được làm xong.

Đến mười giờ, hai người mới rời khỏi đồn công an, bắt một chiếc taxi nói địa chỉ khách sạn Hà Nghinh Phong đang ở để lấy hành lý.

Lương Tưởng Huân ngồi trong xe, tay cầm một sấp giấy tờ, mắt không rời tên họ của mình trên thẻ chứng minh nhân dân, khoé môi khẽ nâng lên một nụ cười.

Chỉ là ba chữ (Lương Tưởng Huân) giản dị, nhưng dường như đã rất lâu rồi cô chưa từng cầm đến thẻ chứng minh thư của mình, mỗi khi cần phải đưa thẻ ra, điều là dùng thẻ do Chu Chính Nam làm giả với cái tên Chu Bội Ngọc. Hiện tại cô đã có thể sử dụng tên của chính mình, cho nên rất cao hứng.

Về đến khách sạn Hoàng Kim, Hà Nghinh Phong trước là đưa Lương Tưởng Huân đi phòng ăn ở lầu hai, gọi vài món ăn để cô bỏ bụng, xong xuôi mới gọi nhân viên phục vụ kéo hành lý của anh và cô ra ngoài chỗ taxi, rồi nói tài xế thẳng một đường tới sân bay.

Đường xá hôm nay có chút đông đúc, nên đường đi có phần bị tắc nghẽn, chiếc xe cũng bởi vì thế mà rất khó khăn mới di chuyển một cách chậm chạp.

Ngay lúc cô định ngã lưng ra sau ghế, chợp mắt nghỉ ngơi một chút, liền nghe được người tài xế đang trong lúc chờ di chuyển, cất giọng.

“Hôm nay là ngày Khương Duệ khởi công xây dựng trung tâm thương mại, chả trách đoạn đường hôm nay lại tắc nghẽn nghiêm trọng đến vậy…”

Lương Tưởng Huân theo đó hơi nghiên đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy ở phía xa bên trái, trên bục sân khấu có một nữ tiểu thư, trên gương mặt treo một nụ cười, đang hết sức chuyên chú vào công việc dẫn chương trình của mình, phía dưới là rất nhiều ký giả đang không ngừng chụp ảnh, thu thập tin tức để mang về toà soạn.

Nhưng thứ thu hút tầm mắt của cô, chính là người đàn ông một thân âu phục chỉnh tề, đứng ở giữa sân khấu, bên cạnh còn có Chu Bội Ngọc cao sang không kém, mỗi người cầm một cái xẻng, tiến hành nghi thức khởi công.

Tuy là cô ở khá xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được vẻ mặt của người đàn ông đó, có phần không cao hứng, nhưng rất nhanh liền thu tầm mắt trở về, xoay đầu nhìn vào trong xe, vẻ mặt nhàn nhạt không nhìn ra cảm xúc gì, giống như vừa rồi nhìn thấy chỉ là một người xa lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.