Thật ra Lương Tưởng Huân không hề biết, cảnh tượng nam nữ ái muội lúc nãy cô nhìn thấy ở trong phòng làm việc của Diệp Chi Sinh là do Chu Bội Ngọc một tay sắp xếp.
Hôm nay cô đến Khương Duệ là muốn thăm dò xem Diệp Chi Sinh có còn ác cảm với cô không, nên đã lấy lý do muốn đầu tư vào thị trường chứng khoáng, cần anh giúp đỡ.
Nhưng lúc cô ấn nút cho thang máy khép cửa lại, đã kịp nhìn thấy Lương Tưởng Huân trên tay cầm một tập văn kiện đi vào đại sảnh, đoán được Lương Tưởng Huân sẽ đi lên phòng làm việc đưa cho Diệp Chi Sinh nên cô đã nhanh chân đi trước một bước.
Lo sợ cô thư ký làm hỏng chuyện tốt, cô liền rút trong túi xách một tập hồ sơ bình thường đưa cho cô thư ký, nói là cần rất gấp nhờ vả đi xuống lầu photo giúp cô ba mươi bản.
Thư ký Mạc không hài lòng lắm với kiểu sai người tuỳ tiện của người đại diện xí nghiệp Chu thị kia, nhưng vì là khách hàng của Khương Duệ, cộng thêm chuyện lần trước bởi vì cô ta mà cô bị giám đốc mắng cho một trận, còn suýt chút bị cho thôi việc, cho nên cắn răng im lặng nhận lấy tập hồ sơ đi xuống phòng in.
Xong đâu vào đấy, cô mới bước bước chân đi đến gõ cửa phòng làm việc của Diệp Chi Sinh, đợi cho nghe được ngữ điệu trầm thấp của Diệp Chi Sinh truyền đến một chữ “Vào.” cô liền bước vào trong.
Còn cố tình không đóng cửa lại mà chỉ khép hờ, ý tứ muốn cho Lương Tưởng Huân lúc đi tới có thể nghe thấy những lời cô nói.
Vì chuyện lần trước cô giúp Khương Duệ lấy được hợp đồng, nên Diệp Chi Sinh cũng không quá căng thẳng với cô nữa, cũng nhìn qua bản kế hoạch của cô mang đến rồi đạm nhạt chỉ cho cô nên đầu tư ở hạng mục gì.
Nhưng là trong khi anh còn đang nói, cô lại đi nhắc đến chuyện của Lương Tưởng Huân, khiến cho mi tâm anh nhăn chặt lại, lập tức bỏ bản kế hoạch xuống rời khỏi bàn làm việc, đi tới đứng cạnh cửa sổ sát đất phóng tầm mắt ra bên ngoài không có lên tiếng.
Cô tính toán qua một chút, đoán Lương Tưởng Huân bây giờ có lẽ đã đi đến cửa, nên đã bất chấp sự khó chịu của Diệp Chi Sinh dành cho mình, to gan bước tới vòng tay ôm ngang hông anh, miệng không ngừng nhắc nhở anh và Lương Tưởng Huân chuyện sắp ly hôn.
Diệp Chi Sinh luôn là không có lên tiếng để mặc cho cô nói một loạt chuyện, cho đến khi cô cười nhạo thân phận thấp kém của Lương Tưởng Huân, Diệp Chi Sinh mới chịu động môi. Câu đầu tiên anh mở miệng chính là hạ thấp cô.
“Bỏ bàn tay bẩn của cô khỏi người tôi ngay.”
Đợi cho vòng tay cô hơi buông thỏng, anh liền gạt tay cô ra, cánh môi giật giật, ngữ khí lớn tiếng.”Chu Bội Ngọc cô tốt nhất nên làm rõ một chút, là vì lần trước cô giúp Khương Duệ lấy được hợp đồng, Diệp Chi Sinh tôi không muốn mắc nợ ai nên mới đồng ý để cho cô tới đây, chứ không phải vì tôi chấp nhận những lời nói nhảm của cô hôm đó mà để cô tới.”
“Cô nên dẹp bỏ cái tư tưởng điên rồ đó của cô đi, thật chẳng ra làm sao cả, niếu như cô vẫn còn tuỳ hứng động vào người tôi thêm một lần nữa, thì người phụ nữ đầu tiên bị Diệp Chi Sinh tôi động tay chân chính là cô đó.”
Sau đó không để cho cô kịp phản ứng, Diệp Chi Sinh đã bước vài bước tới bàn làm việc vơ lấy bản kế hoạch khi nãy ném sang một góc bàn, kéo ghế ngồi xuống lật một tập văn kiện khác ra xem, rồi nói bằng giọng ghét bỏ.
“Cô mang bản kế hoạch của mình nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
Cô ngay từ đầu đã sớm lường trước kết quả tự ý động vào người anh sẽ là gì, cho nên cũng không quá bất ngờ, chỉ khẽ đưa mắt nhìn nơi cánh cửa một lần, xác định là Lương Tưởng Huân là không có ở đó nữa, cô mới di chuyển từng bước chậm tới bàn làm việc, đưa tay nhận lại bản kế hoạch. Rồi không có vội đi mà khẽ thở ra một hơi mới nhỏ nhẹ nói bằng âm điệu khổ sở.
“Diệp Chi Sinh, em không trách anh đã nhẫn tâm nói ra những lời này với em, bởi vì em toàn tâm toàn ý yêu thích anh...”
“Anh không hiểu tấm lòng của em cũng không sao cả, nhưng niếu một ngày nào đó không xa nữa, khi anh nghe được những lời nhẫn tâm tương tự từ Lương Tưởng Huân, em hy vọng anh lúc đó cũng sẽ giữ được dáng vẻ an ổn như bây giờ.” Cô nói xong mới xoay người đi ra ngoài.
Lúc cô đóng cửa lại có đưa mắt nhìn Diệp Chi Sinh một cái, tuy là bên ngoài Diệp Chi Sinh nhìn như không có chuyện gì, vẫn làm ra bộ dáng lạnh nhạt ký vào văn kiện, nhưng cô biết trong tâm trí anh lúc này còn không phải bởi vì Lương Tưởng Huân mà bất an đến rối tinh rối mù sao...
Chu Bội Ngọc còn đang mãi trôi theo dòng suy nghĩ, thì điện thoại cô bỗng nhiên vang lên, rất nhanh kéo cô trở về thực tại. Cô cho tay vào trong túi xách lấy điện thoại ra, ngón tay trượt nhẹ sang phải rồi áp vào một bên tai, cất giọng thanh ngọt.
“Alo.”
“Được, cứ theo dõi xem cô ta làm gì, sau đó báo cáo lại cho tôi...”
Tắt điện thoại, cô vuốt nhẹ tóc lại một chút rồi cũng uyển chuyển từng bước đi tới thang máy xuống dưới lầu rời khỏi tập đoàn Khương Duệ.