Yêu Em Như Sinh Mệnh

Chương 110: Chương 110: Vì Sao Tránh Mặt Tôi (2)




Chiếc Audi của Diệp Chi Sinh vững vàng dừng lại trước một toà nhà lớn, Chu Bội Ngọc đưa tay gỡ dây an toàn, mỉm cười nói với Diệp Chi Sinh một câu cám ơn, sau đó đẩy cửa hông bước xuống đi vào trong toà nhà.

Cô đứng ở trước cửa phòng, vừa nhấn mật mã, vừa nghĩ đến Lương Tưởng Huân sau khi cùng cô trở ra từ nhà vệ sinh, thì liền dùng thái độ lạnh bạc đối với Diệp Chi Sinh, sau lần này, cô tin rằng Lương Tưởng Huân ắc hẳn sẽ nhanh chóng tìm một người để kết hôn thôi…

“Bíp..” tiếng mở khoá thành công vang lên, cô khẽ mỉm cười hài lòng đẩy cửa đi vào trong nhà.

Cô đưa tay định bật công tắt đèn chiếu sáng trong nhà, thì một cái bóng đen cao lớn từ nơi ghế sô pha, bất ngờ lên tiếng.

“Về trễ vậy? Tôi đợi em hơn mười lăm phút rồi đấy!”

Bất thình lình trong nhà có người lên tiếng, Chu Bội Ngọc thiếu chút nữa vì giật mình mà hét toáng lên.

Đèn được bất sáng, cô trước là cẩn thận nhìn hai bên lối hành lang, sau đó liền đóng cửa lại, bước bước chân tới chỗ ghế sô pha, sợ có người nghe thấy nên đè giọng xuống thấp.

“Cao Hạo, anh làm sao vào được nhà tôi hả?”

Cao Hạo nhàn nhã ngồi ở nơi ghế sô pha, vừa xoa bóp cổ chân, vừa nở một nụ cười tự mãn nói.

“Chỉ là một cái ổ khoá mật mã đơn giản đó, tôi không dùng quá một phút thì có thể mở rồi, có khó khăn gì.”

Chu Bội Ngọc ghét bỏ liếc về phía Cao Hạo, nghiến răng lầm bầm trong miệng vài từ mắng chửi, sau mới lên tiếng hỏi.

“Anh tới đây làm gì?”

Cao Hạo cầm tách trà còn đang bốc khói anh vừa pha khi nãy, động tác tao nhã nâng lên miệng nhấp một ngụm, tận hưởng vị thanh ngọt và một chút đắng chát trong tách trà, sau đó gật gật đầu vẻ mặt lòng đặt tách trà xuống, khen một câu: “Trà rất ngon.”

Không nhận được câu trả lời vừa ý mình, Chu Bội Ngọc tức giận ném chiếc ví da lên ghế sô pha, cùng lúc ngồi xuống ngữ khí lộ ra khó chịu lần nữa hỏi.

“Cao Hạo, tôi hỏi anh tới nhà tôi làm gì? Đừng tưởng tôi không gọi nhân viên an ninh lên đây là vì tôi sợ anh, chỉ là tôi không muốn để người khác hiểu lầm rồi xầm xì to nhỏ, chuyện giữa đêm khuya thế này, trong phòng tôi lại có đàn ông thôi.”

Cao Hạo giống như nghe được chuyện cười, cánh môi khẽ nhếch lên một cái, đưa mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia đang trừng to đôi mắt nhìn anh chằm chằm, giống như hận không thể lập tức giết chết anh vậy.

Anh đưa gương mặt điển trai của mình tiến đến gần gương mặt xinh đẹp của Chu Bội Ngọc, nở một nụ cười phong tình, nói lời không đứng đắn.

“Ánh mắt của em nóng bỏng như vậy, thật làm cho tôi nhớ đến lúc chúng ta quấn lấy nhau ở trên giường lớn, đụng chạm từng tất da thịt của nhau, điên cuồng mà nhiệt liệt…”

Chu Bội Ngọc nóng mặt, đưa tay đẩy mạnh thân thể Cao Hạo cách xa cô một khoảng, ngữ khí có phần lớn tiếng.

“Đồ nham nhở, tôi nói, hoặc là anh liền nói thẳng vào trọng tâm, mục đích anh tới đây là gì, hoặc là trong lúc tôi còn giữ được bình tĩnh, khẩn trương cút đi ngay cho tôi.”

Thấy Chu Bội Ngọc bắt đầu nổi nóng, Cao Hạo cũng không muốn đùa thêm, anh đưa tay sửa lại cổ áo chon gay ngắn, vừa mở miệng nói.

“Nghe nói, cô gái lúc nãy đụng trúng tôi, là quản lý ở trung tâm thương mại Triều Dương…”

“Thì sao?” Chu Bội Ngọc không quan tâm buông một câu ngắn ngủn.

Cao Hạo khẽ nở một nụ cười, tiếp tục nói: “Tôi muốn em, tìm cho tôi một công việc ở trong đó.”

Chu Bội Ngọc từ tức giận chuyển sang ngạc nhiên, cô giống như không tin tưởng vào tai mình, lần nữa lập lại lời của Cao Hạo.

“Cái gi, tôi không có nghe lầm chứ? Anh vừa rồi là nói muốn đi làm việc?”

Cao Hạo cầm tách trà nhấp tiếp một ngụm, gật đầu khẳng định: “Đúng vậy.”

Chu Bội Ngọc giống như nghe được chuyện cười, cô bật cười một tiếng rồi nói bằng giọng mỉa mai.

“Cao Hạo, anh đừng phát ngôn gây sốc chứ, tôi còn lạ gì tính khí của anh, ngoại trừ việc bám váy đàn bà, hòng đáp ứng nhu cầu tiêu xài tiền thoả thích, anh có thể làm được thứ gì chứ!”

Cao Hạo không bị lời mỉa mai của Chu Bội Ngọc làm cho mất hứng, mà chuyển dời tầm mắt nhìn cô, không có mở miệng lên tiếng mà nở ra một nụ cười khó hiểu.

Nụ cười này của Cao Hạo làm cho Chu Bội Ngọc có dự cảm không tốt, cô cắn nhẹ môi dưới suy nghĩ một chút, nhớ đến vừa khi nãy, tên Cao Hạo xin số điện của Lương Tưởng Huân cũng nở ra nụ cười này, cô bất giác lo lắng quay sang hỏi.

“Tôi hỏi anh, vừa rồi anh xin số điện thoại của Lương Tưởng Huân để làm gì hả?”

Nhìn ra sự bất an của Chu Bội Ngọc, nụ cười trên môi anh càng giương lên cao hơn, sau đó nói đùa một câu.

“Thế nào? Em đang ghen tuông vì tôi sao?”

Chu Bội Ngọc không hề che giấu sự khinh bỉ của mình đối với người đàn ông trước mặt, cô khẽ bĩu môi, trực tiếp hỏi: “Anh nói xem, bản thân anh có xứng đáng để Chu Bội Ngọc tôi ghen tuông sao?”

Chu Bội Ngọc nói quá thẳng thắn, khiến cho nụ cười trên môi Cao Hạo trở nên có phần cứng đờ, sắc mặt có chút biến hoá không cao hứng. Nhưng chỉ vài giây sau, nếp nhăn trên trán anh liền giãn ra, lần nữa vui vẻ lên tiếng.

“À, thiếu chút nữa lại quên mất, em cũng biết rồi đó, tôi dạo gần đây trí nhớ không tốt lắm, ngày hôm trước lúc tôi đưa cho em thẻ nhớ có chứa đoạn video kia, tôi cứ nghĩ đó là bản gốc, nhưng là, sau khi tôi trở về nhà, mở máy tính lên mới chợt phát hiện, không biết bằng cách nào tôi lại copy một bản nữa…”

“Cái gì? Cao Hạo, rõ ràng lúc tôi và anh giao dịch, đã cam kết không có bản sao rồi mà, anh thế này là có ý tứ gì hả?” Chu Bội Ngọc nóng nảy bật dậy từ ghế sô pha, ngữ khí lớn tiếng cắt đứt lời Cao Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.