Yêu Em Như Vậy Là Sai Lầm Rồi Sao

Chương 6: Chương 6




Sau khi ăn xong, bọn họ thân mật nắm tay nhau cùng đi dạo phố, ánh sáng lung linh từ ngọn đèn đường hắt vào cái hồ làm lấp lánh lên những vệt tinh quang sáng mờ ảo.

Đỗ Tiểu Nguyệt cảm thấy mỗi một thành phố cần có vài hồ nước trong xanh, khiến cho người ta nhìn vào cảnh quan thành phố càng thêm tao nhã vài phần . Cho nên, cô luôn muốn sánh đôi cùng anh đi tản bộ bên bờ hồ tĩnh lặng, êm đềm.

Nhưng mà, hôm nay trong lòng cô rất là ngổn ngang nhiều tâm sự, không có cách nào điềm tĩnh buông xuống để mà ngắm cảnh đêm.

Thành Hải Đông thú vị nhìn vẻ mặt vợ anh muốn nói gì đó lại thôi, mà anh cũng không nỡ đánh vỡ sự bất an trong cô, chỉ là im lặng chờ đợi.

“ Em……” Đỗ Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, vừa mới tính mở miệng lại không thốt nên lời.

“ Anh đang nghe đây.”

“ Em ….. muốn……” đi ra ngoài công tác.

“ Thực sự khó như vậy để mở miệng sao?” Thành Hải Đông cười khẽ, lôi kéo cô đến bên cạnh hồ nước ngồi xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, rồi dừng lại ở tầm mắt. “ Muốn nói cái gì? Muốn nói với anh chuyện chị họ em sao? Hay là muốn nói anh sẽ thường xuyên hẹn hò với em ở bên ngoài?”

Đỗ Tiểu Nguyệt nâng mắt xem xét anh, cầm lấy tay anh siết chặt, không được nói dối em, thành thật trả lời: “ Em nghĩ có lẽ anh đang muốn gặp ai khác ở bên ngoài.”

“ Lời này là có ý tứ gì?” Thành Hải Đông sắc mặt trầm xuống, cảm giác khó chịu giống như bị sự không tín nhiệm của cô đánh một cái tát.

“ Anh giờ đang yêu em, mọi việc em làm anh đều cảm thấy rất mới mẻ, rất thích thú . Nhưng là, cái cảm giác mới mẻ thoáng qua đó sẽ rất nhanh mất đi ……”

“ Em nghĩ rằng anh chỉ mỗi yêu thích bộ dáng bên ngoài của em thôi sao? Anh là người tầm thường đến vậy sao?” Thành Hải Đông mày rậm nhíu chặt, đánh gãy lời của cô.

Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn anh sắc mặt rõ ràng không hẳn là hờn giận, cô nắm tay anh, nhẹ giọng nói “ Người suy nghĩ tiêc cực là em. Em không có kinh nghiệm tiếp xúc nhiều với xã hội, em lại không có cách nào thích ứng với công tác bên ngoài, em thậm chí không thích chính mình của hiện tại, em cảm thấy chính mình không ra sao cả.”

“ Em chăm sóc gia đình rất tốt, lại đem anh lo lắng hảo như vậy, em làm sao có thể là người vô dụng?” Anh nhẹ nâng mặt cô lên, thật không hiểu cô vì sao lại nghĩ ra loại ý tưởng này. Cứ việc an tâm bảo hộ gia đình nhỏ của hai người là đủ, chẳng lẽ điều này không thích hợp nhất cho cô sao?

“ Vậy anh cho phép em làm việc này, em muốn tìm một người giúp việc nhà cho chúng ta.” Đỗ Tiểu Nguyệt mới nói xong, liền ảo não cắn môi, nhỏ giọng nói: “ Thực xin lỗi……”

Thành Hải Đông vẻ mặt nghiêm trang, cắn chặt răng, con ngươi đen nặng nề trừng mắt nhìn cô.

“ Nếu chỉ cần có người giúp việc nhà, anh tự thuê người giúp việc đều có thể làm được, anh cần gì phải lấy vợ? Nếu anh chỉ là tìm một người giúp việc biết chăm sóc nhà cửa, lại thêm vài ngày đổi một người giúp việc, cao hứng vài ngày thì lại đổi một người bạn gái, làm chi tìm về một người vợ trong nhà, như vậy chẳng phải tự hạ thấp giá trị con người!” Anh phẫn nộ đề cao thanh âm, lần đầu tiên phát hiện nguyên lai giữa bọn họ ý nghĩ không thống nhất. “ Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” [1]

Đỗ Tiểu Nguyệt con ngươi ẩn hiện giọt nước mắt, tay nhỏ bé gắt gao nắm áo anh, muốn anh nhìn cô.

“ Thực xin lỗi, em chỉ muốn chính mình cũng có một chút…… Nhưng là, em lúc nào cũng cảm thấy chính mình…… Chuyện gì cũng đều làm không tốt, liền ngay cả đem cơm trưa cho anh, cũng đều khiến cho anh khó xử……” Cô cố gắng đè nén cảm xúc, không cho mình khóc ra tiếng, nhưng thanh âm nói chuyện run rẩy đã tố cáo cô.

“ Anh không biết em vì sao bi quan như vậy, ngoan ngoãn ở nhà, làm những món ăn ngon mình thích, trang hoàng lại nhà chúng ta thêm xinh xắn. Anh không có ở nhà, em muốn xem sách gì cũng được, xem phim cũng rất thoải mái không sợ bị quấy nhiễu, bao nhiêu người phụ nữ mơ ước có cuộc sống như vậy còn không được, em đó..” có phúc mà không biết hưởng.

Thành Hải Đông rút về hai tay, đôi môi nhếch lên , thoáng qua trên mặt có biểu tình khó hiểu, cũng không nghĩ sẽ nhiều lời trách móc nặng nề đến cô.

Đỗ Tiểu Nguyệt giống như cô con dâu nhỏ ngồi yên lạnh ở một bên, gắt gao bắt lấy hai tay, cả người lạnh lẽo, sợ hãi.

“ Trước khi kết hôn, anh sợ em khó thích ứng với cuộc sống mới, cho nên mới đồng ý để em dùng thuốc tránh thai , hiện tại xem ra em rất thanh nhàn, mới có thể nghĩ ra lung tung đủ thứ chuyện vặt. Anh nghĩ, chúng ta sinh đứa nhỏ tốt lắm.” Thành Hải Đông mệnh lệnh bá đạo nói.

Đỗ Tiểu Nguyệt co rúm cả người lại, cảm thấy uất ức, cảm thấy như bị vũ nhục .

Cô không phải một đứa trẻ, anh có thể cùng cô thảo luận có phải hay không muốn sinh đứa nhỏ, mà không phải là tự tiện quyết định tương lai cho cô đâu!

“ Em không cần sinh đứa nhỏ.” Đỗ Tiểu Nguyệt biểu tình kiên quyết, ngẩng đầu nhìn thẳng mắt anh.

Thành Hải Đông không đoán trước được cô hội cự tuyệt, đôi mi nhăn lại, hai tay khoanh lại ở trước ngực, chất vấn hỏi “ Vì sao?”

“ Một người mẹ không biết tự mình sống độc lập, như thế nào có biện pháp mang thai đâu.” Cô trầm trọng nói, hai tay nắm chặt thành quyền.

“ Em không sống độc lập được thì có quan hệ gì đâu, hết thảy đều có anh ở đây.” Thành Hải Đông nói rất thản nhiên, bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy vai cô, thật mạnh nhấn một cái.

Đỗ Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cứng rắn, đầy nghiêm khắc của anh, cô vừa cảm động lại thấy xót xa.

Cô biết anh yêu cô, yêu đến nguyện ý vì cô an bài hết thảy những gì tốt nhất, nhưng cô hiện tại hiểu rõ ràng một điều, phương thức mà anh yêu cô — thực ích kỷ.

Nếu cô chỉ dựa theo anh mà sống, anh sẽ vẫn tiếp tục yêu cô, điểm này không hề nghi ngờ. Nhưng là, nếu cô không dựa theo ý muốn của anh mà làm theo, anh sẽ cảm thấy cô suy nghĩ quá nhiều, quá phiền phức đến mức tức giận vì chủ kiến của cô hoàn toàn không giống anh.

Anh như vậy, là thật lòng yêu cô sao?

“ Anh có hay không đã từng nghĩ tới, vạn nhất có một ngày anh thay đổi, nhưng là em vẫn như vậy không thay đổi, em vẫn chưa học được cách sống độc lập, khi đó em nên làm cái gì bây giờ?”

“ Anh lấy em, vì muốn đem lại hạnh phúc cho em. Cho dù ngày sau thật sự có phát sinh ra chuyện gì đi nữa, với cá tính của anh, anh cũng sẽ giúp em đem hết thảy mọi việc sắp đặt một cách thỏa đáng.” Thành Hải Đông lập tức tiếp lời nói. ( XX: tức quá..ích kỉ không thể chịu nổi…mong cho tỷ Nguyệt vùng lên..haha, anh chết chắc!)

“ Cho nên, hết thảy đều do chính em suy nghĩ quá nhiều?”

Cô chỉ cần tiếp tục làm một người vợ phục tùng, cho dù anh không hề yêu cô, cô chỉ cần lựa chọn tin tưởng anh, như vậy cô có thể tiếp tục vô tư với cuộc sống áo cơm không cần lo lắng.

“ Đương nhiên là do em suy nghĩ quá nhiều.” Thành Hải Đông ôm lấy thân thề đang đông cứng của cô, đem cô đặt lên trên đùi anh. Đầu ngón tay thon dài hơi thô, lướt qua ánh mắt ẩm ướt của cô một lúc, rồi dừng ở trước khuôn mặt cô, cười hì hì nhéo quai hàm cô nói: “ Anh lần đầu tiên phát hiện vẻ mặt đáng yêu của em khi khiêu khích tranh cãi với anh.”

“ Em không thích cãi vã, em thật sự muốn nói chuyện rõ ràng với anh, em nghĩ nên thay đổi cuộc sống hiện tại một chút.” Đỗ Tiểu Nguyệt không cười, con ngươi trắng bệch không hề chớp mắt ngóng nhìn biểu tình của anh.

“ Em thật sự không thích ở nhà sao? Quả thật ở nhà như vậy rất là nhàm chán sao?” Thành Hải Đông tươi cười chợt tắt, thanh âm cứng rắn hỏi.

Đỗ Tiểu Nguyệt cắn môi, không dám nói ra nỗi lòng thật sự của mình, thật ra cô sợ cảm giác phải chờ đợi, cô dù sao cũng không nghĩ gây cho anh thêm áp lực.

“ Em nghĩ muốn đi ra ngoài làm việc.” Cô nghĩ sao nói như vậy.

“ Không được.” Thành Hải Đông mày rậm lần nữa nhíu chặt, thanh âm thô rát quát lên.

Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn thấy biểu tình quá kiên quyết cự tuyệt của anh làm cho sợ hãi, cô tựa vào anh muốn đứng dậy, không nghĩ lại ngồi ở trên người anh thêm.

Thành Hải Đông ôm chặt thắt lưng cô, không cho cô di động rời khỏi.

Anh cúi sát đầu xuống, ánh mắt có lửa, vòng tay siết chặt lấy cô.

“ Vì sao không được?” Cô dũng cảm lần nữa lặp lại câu hỏi.

“ Còn hỏi nữa sao?” Thành Hải Đông ngực bắt đầu phập phồng – một trận hỏa diễm tức giận lan tràn, khẩu khí cũng như vậy mà nghiêm túc hẳn lên. “ Anh một ngày làm rất nhiều việc , mỗi ngày duy nhất chờ mong chính là có thể về nhà cùng em ăn cơm thật ấm cúng, vui vẻ. Nếu như em đi ra ngoài làm việc, sẽ không có sức lực chăm sóc tốt cho gia đình.”

“ Rất nhiều người phụ nữ đều có thể làm tròn việc nhà và việc ở cơ quan.”

“ Người ta là người ta, em là em.” Anh không khách khí nói vặn lại, mặc dù nhìn cô cả người đều co ro sợ sệt, anh cũng không tính muốn đình chỉ nói chuyện. “ Những người phụ nữ ấy đều có năng lực sung mãn hoặc là những nữ cường nhân, em cá tính vốn yếu ớt, mỏng manh như vậy, anh như thế nào yên tâm để cho em ra bên ngoài làm việc để bị người khác ức hiếp.” Anh làm tất cả đều là vì muốn bảo vệ cho cô thật tốt!

“ Nếu em chỉ phải làm những công việc đơn giản, nhẹ nhàng, mỗi ngày chỉ làm không quá hai tiếng, hẳn là không thành vấn đề đi.” Đỗ Tiểu Nguyệt cầu xin nói, vẻ mặt trông mong nhìn anh.

“ Vì sao lại muốn biến bản thân mình vất vả, cực nhọc làm chi? Anh không đồng ý cho em ra ngoài làm việc.” Thành Hải Đông đứng dậy, vẻ mặt hờ hững không muốn tiếp tục thảo luận đến vấn đề này nữa

Cô chính là không có thói quen với cuộc sống hôn nhân như vậy, cho nên mới nảy sinh rối loạn phương hướng, anh sao không nghĩ chính cô cũng biết những gì là tốt nhất cho mình!

“ Em không sợ vất vả, em chỉ là cảm thấy nếu em thật sự tệ như vậy trong lời nói, tốt nhất là nên đi ra bên ngoài rèn luyện một phen a.” Đỗ Tiểu Nguyệt không nghĩ khuất phục như vậy, cô lắc nhẹ cánh tay anh, muốn lại cùng anh nói chuyện cho thông suốt.

“ Mỗi người đều có một hoàn cảnh thích hợp riêng, em thích hợp nhất là ở nhà chăm nom gia đình.” Thành Hải Đông không cho cô có cơ hội chống án.

Hắn xoa nhẹ tóc cô, ôm thắt lưng cô bắt đầu đi ra ngoài cửa.

Đỗ Tiểu Nguyệt không hề mở miệng, bởi vì cô biết chính mình nói thêm càng làm anh bất mãn.

Lòng của cô lạnh băng như đá, rất là đau lòng, lại nghĩ đến ý muốn kháng cự anh kịch liệt .

Cô yêu người đàn ông này, nhưng anh cư nhiên đem cô xem như người thừa thải là không đúng tý nào, cô thật sự muốn làm một người vợ ngoan ngoãn nghe lời sao?

Rất là nan giải a……

Cô không phải không thể sống như vậy, chính là ngày dài rất cô đơn, cô thật sự nguyện ý sao?

“ Em nếu phải ra ngoài làm việc, trước tiên em sẽ không tránh khỏi sự khiêu khích châm chọc của chị họ em đâu.” Thành Hải Đông cười nói, cảm thấy sự kiện rất đả kích muốn tuyên cáo kết thúc.

“ Em là người hay để ý đến cái nhìn của người khác sao?” Cô hỏi.

“ Em sẽ không để ý, lòng dạ em mềm yếu so với miếng đậu hũ tương đương nhau.”

Anh thật sự hiểu rõ cá tính của cô, anh làm sao có thể không biết lòng của cô rất nhẹ dạ, rất dễ thuyết phục đến như thế nào? Đỗ Tiểu Nguyệt cắn răng nhịn xuống cảm giác đau lòng.

“ Em nếu cảm thấy ở nhà quá nhàm chán, có thể đi học may, học nấu nướng a. Hơn nữa, ba anh mới nói em vừa đăng kí chương trình kế toán sơ cấp, không phải sao?” Nhiều chuyện để làm như vậy cũng đủ khiến cô bận rộn lắm rồi.

“ Em không muốn nghĩ nữa .” Đỗ Tiểu Nguyệt cúi đầu, không nghĩ lại làm cho anh không hề nhận ra cô đang tổn thương .

“ Tốt lắm, tốt lắm, không muốn nghĩ thì đừng nói nữa , chúng ta đi ăn chè đậu đỏ nóng đi.” Thành Hải Đông lôi kéo tay cô, cả hai men theo bên hồ đi đến bên cạnh đầu đường là cái quán có từ lâu, từng cơn gió se lạnh thổi qua. “ Thời tiết như thế này, rất thích hợp thưởng thức một chén chè đậu đỏ nóng, hơn nữa ăn với bánh rán mè thì tuyệt, anh cam đoan mọi phiền não của em đều sẽ tan biến hết, quên sạch không còn một mảnh.”

Đỗ Tiểu Nguyệt bị anh xoay tròn, đầu óc choáng váng thân thể suy nhuyễn, anh hôn cô dồn dập, đột ngột đến không ngờ, cũng không thể nghĩ được gì nhiều.

“ Ngừng.” Cô nói, thở hồng hộc ngã vào trong lòng anh.

“ Vậy hôn nữa nha? Cô vợ nhỏ bé yếu đuối.” Thành Hải Đông cắn hạ lỗ tai cô, trêu ghẹo cô.

Đỗ Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, lần đầu tiên cảm thấy anh tươi cười –

Rất là chói mắt.

Đêm đó, hai người tắm rửa xong, đều tự lên giường, tắt đèn.

Đỗ Tiểu Nguyệt lui về phía bên phải giường ngủ, đem chính mình cuộn tròn nho nhỏ trong một góc.

Thành Hải Đông biết cô không vui, anh cho rằng ý định muốn ra ngoài làm việc của cô không được chấp thuận, nên nảy sinh giận lẫy vu vơ mà thôi.

Điều là phụ nữ, một chút chuyện nhỏ bị phật ý lại làm mặt giận cũng không thể tránh được.

Anh sẽ không đem loại cảm xúc bất mãn này của cô để ở trong lòng, nhưng anh thật sự không thích vẻ mặt rầu rĩ không vui của cô.

“ Thứ bảy này chúng ta đi Đài Nam, như thế nào?” Anh dựa vào bên người cô, đem cằm chôn vào chiếc gáy trơn láng của cô.

“..” Cô không trả lời, cũng không mở mắt.

Thành Hải Đông một bên mày nhấp nháy, bật cười ra tiếng . Có ý nha! Xem ra, cô vợ bé nhỏ của anh thật sự muốn cùng anh hồ nháo mà.

Bàn tay to của Thành Hải Đông từ phía sau cô len lỏi vào, dần dần tham tiến vào bên trong áo ngủ của cô.

Đỗ Tiểu Nguyệt thân mình chấn động, không kịp ngăn cản phản ứng của chính mình, chính là trước sự đụng chạm của anh lại nảy sinh phản ứng. Cánh môi nóng rực của anh không ngừng khiêu khích cần cổ cô, làm cô cảm giác được – cái cổ đang dần tê dại, thân thể vốn mẫn cảm chợt nổi lên từng trận da gà.

Thành Hải Đông quá rõ ràng nhận ra được phản ứng của cơ thể vợ mình, đôi môi mơn trớn da thịt mềm mại, thấp giọng cười.

Đúng là mới vừa rồi chính anh muốn cô sinh đứa nhỏ, cũng là muốn ngăn cản cô ra ngoài làm việc, hành động có hơi mệnh lệnh và độc tài một chút. Nhưng anh cũng không quá nghiêm khắc với cô lắm, dù sao mấy chuyện kia cũng không phải chuyện gì lớn.

Bằng sự nhiệt tình của mình để cho cô biết chính mình đang hối lỗi, nên đây là phương pháp giảng hòa tốt nhất đi.

Thành Hải Đông hôn theo đầu ngón tay cô, rồi lan tràn ở phía trên da thịt cô.

Anh cảm giác được thân thể của cô đang run rẩy, anh lại đổi qua cái tư thế xoay lại thân hình cô, đem cô gọn gàng đặt dưới thân. Anh khẽ vươn đầu lưỡi hấp duyện nụ hoa của cô, đầu ngón tay không nể nang cũng tùy theo tham nhập vào khu vườn thần bí của cô, trêu chọc cánh hoa mềm mại của cô.

“ Không muốn……” Cô giữ chặt thân mình, hai gò má ửng hồng.

Thân thể mềm mại, trắng mịn qua sự di chuyển của đầu ngón tay anh ấn hạ những dấu hôn ngân đỏ bừng từng mảng lớn, vẻ mặt động tình của cô trông rất quyến rũ,cô cắn chặt môi, đối với thân thể của chính mình có phản ứng rất rõ trước sự vuốt ve của anh so với ý chí nhỏ nhoi, yếu đuối của cô cảm thấy thất bại không thôi.

“ Thật sự không muốn sao?” Thành Hải Đông khẽ cắn lên xương quai xanh cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, gây ra một loại tiết tấu mê hồn gây xích mích vẻ nữ tính bên trong con người cô.

“ Không muốn……” Cô nghẹn ngào nói, cảm giác chính mình đang từ từ mất đi bản thân.

Cô dùng sức giữ chặt lại tay của anh, mặc dù cô không kịp nghĩ vậy chỉ làm theo bản năng, có lẽ cô sợ sẽ vì anh mà không tự chủ được mất.

Thành Hải Đông không nhận thấy cô đang nén khóc vào lòng, anh nhanh hơn ra sức luật động trong người cô, muốn cho cô ở dưới thân anh lần đầu tiên đạt được ba lần cao trào.

“ Không muốn.” Cô lặp lại một lần nữa, lần này còn ra sức kháng cự bắt được cánh tay của anh.

“ Em như vậy vẫn còn e thẹn trong việc vợ chồng sao?” Thành Hải Đông thấp giọng cười, cúi đầu vùi vào ngực cô.

“ Không muốn!” Đỗ Tiểu Nguyệt bỗng dưng quát to một tiếng, dùng sức đẩy một tay anh ra bên ngoài.

Bên trong phòng đột nhiên lâm vào một bầu không khí tĩnh mịch, một cảm giác vô hình quỷ mị tùy thời chuẩn bị theo từ trong bóng đêm mà nhảy ra.

Thành Hải Đông chết sững ngồi yên ở tại chỗ, vẻ mặt không chút thay đổi, bàn tay gân xanh nổi lên rõ rệt, siết chặt lại kêu lên tiếng rắc..

Anh bước xuống dưới mở đèn ngủ bên cạnh giường, nhìn đến cũng là –

Nước mắt của cô ràn rụa đầy mặt.

“ Em khóc cái gì!” Thành Hải Đông dùng sức đáng rầm xuống nệm giường, ảo não rít gào .

“ Em đều nói “ Không muốn” …… Vì sao anh còn muốn miễn cưỡng em……” Đỗ Tiểu Nguyệt đem chăn bông bên cạnh che lại thân mình, cô ôm lấy mặt, nước mắt cũng không ngừng ở trên đầu ngón tay chảy xuống.

Thành Hải Đông nhìn mặt cô đầy nước mắt, anh đau lòng nhưng cũng rất khó hiểu – bộ dáng của cô quá thống khổ giống như là anh chỉ biết ép buộc cô đi vào khuôn khổ.

Bọn họ trong lúc đó có cái gì vấn đề sao? Anh vẫn nghĩ đến cô trong quan hệ vợ chồng còn rất e dè, bình thường chỉ hưởng thụ khoái hoạt do anh gây ra. Anh tự nhận chính mình không phải là người chồng ích kỷ, anh luôn để tâm để cảm hứng vui thích của cô mà hành xử a.

Thành Hải Đông tưởng mở miệng, nhưng đối mặt nhìn thấy hai vai cô run run, anh trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên nói cái gì.

Anh cảm thấy chính mình bình thường luôn để ý đến cô, đối với cô rất tốt, lúc này đối mặt với sự tổn thương của cô, tất cả những gì anh làm chỉ là một hồi chê cười, anh thậm chí không biết hiện tại nên dùng thái độ như thế nào để quan tâm cô.

“ Có chuyện gì nghiêm trọng đến nỗi em bất mãn mà cự tuyệt anh?” Thành Hải Đông chậm rãi nói, sắc mặt vẫn xanh mét.

“ Em hiện tại không nghĩ muốn quan hệ, anh chẳng lẽ không thể thuận theo em một lần sao?”

“ Thân thể của em đối với anh có phản ứng.” Anh không khách khí nói.

“ Em mỗi khi ở bên cạnh anh đều có nảy sinh phản ứng, nhưng vấn đề này cũng không nói lên rằng em cũng không phải lúc nào cũng muốn quan hệ vợ chồng đâu.” Đỗ Tiểu Nguyệt thanh âm còn mang theo ấm ức, cô lại cố gắng dồn nén cảm xúc không muốn cho nước mắt lại rơi.

Nước mắt, như chứng tỏ cô lại bị anh khi dễ, cô không nghĩ anh cảm thấy bị tổn thương.

Đỗ Tiểu Nguyệt không khóc nữa, ôm chặt lấy chăn, yên lặng xem xét anh.

Thành Hải Đông nhìn lại cô, đem khuôn mặt nhỏ nhắn, đầy nước mắt của cô thu vào trong tầm mắt mình, trong mắt cô hiện lên là tất cả những biểu hiện của sự kiên cường và mạnh mẽ, tất cả những thứ đó đều được anh tiếp nhận hết.

Lòng anh đột nhiên biến thành một khối tảng đá lớn, mặc dù dòng máu nóng đang lam tràn trong cơ thể vẫn còn rất mãnh liệt, quay cuồng, lại có cảm giác như bị người khác đùa giỡn, trêu chọc, anh không có biện pháp chấp nhận tất cả những điều đó ngày một dâng lên càng nhiều hơn .

Anh đã làm sai cái gì?

Thành Hải Đông đứng dậy đi xuống giường, không tiếng động đứng ở bên giường nhìn cô.

Cô không nói gì, chính là gắt gao nhắm hai mắt.

Anh xoay người đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh mạnh liệt rửa mặt, để làm cho chính mình thanh tỉnh lại.

Chờ anh lại lần nữa đi ra khỏi phòng tắm, Đỗ Tiểu Nguyệt đã mặc lại áo ngủ chỉnh tề, ngồi ở trên giường im lặng chăm chú dõi theo anh.

Thành Hải Đông đứng ở trước mặt cô, trên cao nhìn xuống nhìn cô.

“ Em không thích thường xuyên gần gũi với anh sao?” Anh hỏi.

Cô do dự trong chốc lát, rồi chậm rãi gật đầu.

“ Em không muốn quan hệ, vì sao không nói rõ ràng với anh?” Thành Hải Đông âm thanh bất cần nói, gân xanh nơi cổ hiện lên rõ rệt, lại liên tiếp run rẩy .

“ Có nhiều lúc, em còn không kịp nói, cũng là thân bất do kỷ ……” Đỗ Tiểu Nguyệt bắt hai tay đan vào nhau rồi nhìn anh nói, thanh âm nhỏ nhẹ không thể biện giải hết tất cả tâm trạng cô.

“ Nếu đã là thân bất do kỷ, vì sao không thuận theo cảm giác của chính mình đi? Vợ chồng thân mật, nguyên bản chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Thành Hải Đông trảm đinh diệt tiết, sảng khoái nói, gương mặt nam tính của anh trở nên rất là nghiêm khắc.

Cô ngửa đầu nhìn anh, thấy anh nhếch đôi môi lại nhìn đến nơi chân mày nhíu chặt, lòng của cô nảy lên một trận khó chịu, bởi vì cô biết anh thật sự –

Không hiểu được tâm tình của cô.

Có một loại cảm giác bất lực đánh sâu vào yết hầu của cô, khi cô còn không kịp ngăn cản cái gì phát sinh ở phía trước, cô đã nghe thấy chính mình rành mạch nói: “ Đêm nay em là người bị cho rằng cố tình gây sự, có người bảo em là người phụ nữ có phúc như vậy mà không biết hưởng, em làm sao có thể có tâm tình đi thân thiết?”

Đỗ Tiểu Nguyệt nói xong, thân mình nặng nề mà chấn động.

Bởi vì ngay khi Đỗ Tiểu Nguyệt bật thốt lên câu nói kia một giây, mới vừa rồi trong lòng cô rất lo sợ bất an, nhưng trong nháy mắt tất cả đều biến mất hoàn toàn.

“ Anh chưa bao giờ nói em cố tình gây sự, hay là người có phúc mà không biết hưởng..” Anh chính là ở trong lòng nghĩ như vậy mà thôi, nếu có nghĩ qua sao lại không tính cái gì đi.

Thành Hải Đông không tiếp thu hành vi của chính mình có chỗ sai, khẩu khí vì thế càng mãnh liệt, cứng rắn vài phần.

Đỗ Tiểu Nguyệt từ từ liếc anh một cái, cũng không cùng anh tranh luận thêm. Có chút khó khăn khi mở miệng nói, chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

“ Anh nghĩ chuyện em muốn thay đổi bản thân, quả thật là không đúng ư .” Cô nhẹ giọng nói.

“ Em thật sự muốn đi ra ngoài công tác?” Anh nhíu mày, thực cố gắng muốn vì cô tìm ra một lý do nào đó hợp lý trong thời điểm này.

“ Để em ra ngoài làm việc, cũng chính là cho chính em một cơ hội học hỏi. Bởi vì em cảm thấy chính mình thật tệ, em cảm thấy không được tín nhiệm. Anh yêu em, nhưng anh một chút cũng không tin tưởng vào năng lực của em.” Cô không ngại chim nhỏ bị bỏ vào lồng, nhưng cô để ý đến cảm giác bị xem nhẹ là người thừa.

“ Anh không phải không tin em, anh chỉ là không muốn em ở bên ngoài bị ức hiếp mà thôi.” Thành Hải Đông rít gào ra tiếng, cảm thấy chính anh mới là người bị gán ghép tội một cách oan uổng.

“ Không đúng, anh cho là em cần làm người vợ được chồng hết mực chiều chuộng ư, mà không phải là người bạn đời sát cánh bên cạnh chồng mình cùng đồng cam cộng khổ.” Cô rất để ý và luôn cố gắng vì điều này .

“ Không cần dùng nhiều lời văn vẻ như vậy để áp đảo anh!” Thành Hải Đông rống giận , giương nanh múa vuốt giống như đang kịch chiến với sư tử.

“ Em chỉ là muốn tìm được một cái gì đó làm cho chính mình an tâm, cũng để cho anh càng thích em, như vậy không tốt sao?” Đỗ Tiểu Nguyệt nghẹn ngào hỏi, một dòng nước mắt chảy xuống.

Thành Hải Đông trừng mắt nhìn đôi mắt cô ầng ậc nước, gương mặt nhợt nhạt, bất an giống như hình ảnh một người lớn nghiêm khắc giáo huấn đứa nhỏ không hiểu chuyện.

“ Anh cho rằng em ở nhà quá nhàm chán, lại suy nghĩ quá nhiều. Em trước kia đi ra ngoài làm việc đã thất bại, kinh nghiệm đã qua còn chưa đủ cho em hiểu ra sao, em căn bản không thích hợp ra bên ngoài thế giới?” Thành Hải Đông nghiêm túc nói, đã muốn không cần biết những lời này có thể hay không xúc phạm tới cô .

“ Em nghĩ đã đến lúc học tập để trở nên kiên cường, em nguyện ý đi nhận sự khiêu chiến mới mẻ của thế giới bên ngoài, như vậy không tốt sao?”

“ Anh không thích em thay đổi.” Thành Hải Đông trực tiếp nói một cách kiên quyết.

Đỗ Tiểu Nguyệt trong lòng bị anh hung hăng đâm cho một đao, nhưng là cô ngẩng đầu ưỡn ngực, thực cố gắng muốn thuyết phục anh.

“ Em chỉ là muốn đi ra ngoài công tác……” Cô nói.

“ Anh từng trải qua mưa to gió lớn cuộc sống so với em nhiều hơn, anh biết rõ ở bên ngoài có bao nhiêu hiểm ác, anh không nghĩ muốn em có thêm vết thương nào oan uổng.” Thành Hải Đông không khách khí đánh gãy lời của cô.

“ Có một số việc, không thử qua, chỉ biết phó mặc sẽ để lại cả đời tiếc nuối.” Cô không dám tưởng tượng mười năm sau, cô vẫn là một bà vợ nội trợ ngu ngốc chỉ biết củi gạo mắm muối trong nhà bếp.

Thành Hải Đông trầm mặc trong chốc lát, sau đó bàn tay giao nắm chặt lại, giọng nói thô rát lên tiếng: “ Như vậy đi, trừ bỏ tiểu Đỗ ở bên ngoài hộ trợ công việc, anh lại tuyển thêm một trợ lý phụ giúp thêm công việc cho anh.”

“ Cám ơn anh. Em rất vui nếu anh nguyện ý dành nhiều thời gian để ở bên cạnh em, nhưng là em vẫn muốn đi ra ngoài công tác.” Cô không thể luôn làm một gốc cây vô tư, những ngày qua làm cho cô có cảm giác không an toàn.

Anh thế nhưng thuyết phục không được cô! Bên ngoài thế giới thực sự có mị lức lớn như vậy sao?

“ Em muốn làm cái gì thì làm, muốn đi làm cái gì thì đi đi! Dù sao, em đối với ý kiến của anh cũng không xem trọng, không phải sao?” Thành Hải Đông tức giận nói xong, anh hờ hững nằm lại trên giường, xoay người đưa lưng về phía cô, tâm tư nặng nề mà nhắm lại hai mắt.

“ Hải Đông……” Đỗ Tiểu Nguyệt đứng ở trước mặt anh, hốc mắt đỏ hoe gọi tên của anh.

Thành Hải Đông không trả lời, chỉ là trầm mặc bầu không khí u ám giống như bệnh truyền nhiễm đang lan tràn khắp phòng ngủ của họ.

“ Anh đừng tức giận, được không?”

“ Anh không tức giận!” Thành Hải Đông bỗng dưng mở mắt ra, một cỗ tức giận từ xưa nay hiếm thấy lan tràn ở yết hầu anh. “ Anh chỉ cảm thấy rất là kì lạ! Anh chỉ là không có biện pháp lý giải vì sao hội biến thành như vậy ..”

Thực xin lỗi…… Đỗ Tiểu Nguyệt rất muốn nói như vậy, nhưng cô lại lựa chọn đem lời nói kia nuốt vào bụng.

“ Em là bởi vì anh mà muốn thay đổi.” Cô nhẹ giọng nói.

“ Anh đã nói rồi, tùy em thôi.” Thành Hải Đông kéo qua chăn, che khuất diện mạo chính mình, không hề để cho cô xem thấy biểu tình của anh.

Đỗ Tiểu Nguyệt ngồi ở trên sàn nhà, nhìn bóng dáng anh nằm ở trên giường.

Cô ôm hai đầu gối, một đêm không thể ngủ.

Ánh mắt như muốn rơi xuống những giọt nước mắt, nhưng vô luận như thế nào đều không thể chảy ra nước mắt , một loại ý chí kiên cường khác thường bắt đầu ở lòng cô lan tràn ra.

Vì chính mình, hơn nữa là vì tương lai hai người, cô nhất định phải thay đổi chính mình . Không thể không có sự trưởng thành, không phải là nên thay đổi sao?

[1] hành động, ý nghĩ trái lập nhau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.