Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Minh run rẩy không ngừng, hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng mảnh sứ cứa càng lúc càng sâu, hắn sợ giây tiếp theo liền sẽ đâm thủng yết hầu, hắn xin tha nói: “Bà nội của tôi ơi... tất cả đều là nói bậy, cô đại nhân đại lượng, đều là sự thật, tôi vốn cho Tân Hoan đi tiếp đãi Triệu tổng, nhưng cô ấy sống chết không chịu, sau đó chuông báo di động của cô ấy vang lên suốt, sắc mặt lúc ấy của chị gái cô... không tốt lắm, nhưng... Sau đó cô ấy cầm điện thoại nói đi toilet, sau đó liền không lại trở lại nữa...”
Tân Ngải rùng mình: “Ai gọi điện thoại cho chị ấy?”
“Chuyện này tôi không biết được, tôi cũng đâu cài thiết bị nghe trộm ở máy của chị cô, tôi... tôi thật sự không lừa cô, tôi đưa cho cô chìa khóa tủ ở ký túc xá của chị cô cho cô... cô muốn tìm đồ vật gì thì có thể tự tìm... Còn, còn có... tôi sẽ cho cô hết tiền mà tôi có... Bà nội của tôi ơi, tha... Tha mạng...”
Tân Ngải không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào Trần Minh ước chừng năm phút, cô vẫn không rõ những gì đối phương nói rốt cuộc là thật hay giả, đối với loại người lăn lộn lão làng trong giới giải trí như này thì ở trước mặt hắn, Tân Ngải vẫn còn quá non xanh.
Nhưng cô không có thời gian ở chỗ này lâu hơn, cô còn phải đi tìm Giản Trạch Xuyên, Tân Ngải xem thời gian, không còn sớm cô phải đi ra ngoài.
Cô lạnh giọng uy hiếp: “Tốt nhất những gì mày nói đều là thật, nếu không... Sớm muộn gì tao cũng cho mày sống không bằng chết.”
Trần Minh liên tục lắc đầu: “Thật mà, tất cả đều là thật... Không có nửa câu nói dối.”
Tân Ngải ném mảnh sứ đi, lấy hai cái tất của Trần Minh nhét vào trong miệng hắn, hắn ô ô giãy giụa hy vọng Tân Ngải thả mình.
“Đừng nghĩ nữa, tao không thả mày đi đâu, đêm nay mày ngoan ngoãn ở chỗ này đi.”
Tân Ngải dùng nước rửa tay rửa sạch tay, vẫy vẫy bọt nước trên tay, đi đến trước mặt Trần Minh, dẫm vào mặt hắn cảnh cáo: “Đương nhiên, tốt nhất cũng đừng nghĩ trả thù tao.”Cô hất mái tóc dài, khom lưng nhìn Trần Minh, trục tự nói: “Bởi vì bà đây đã bán thân rồi, kim chủ phía sau tao không thể trêu vào đâu.”
Tân Ngải phun ra một ngụm trọc khí, cô không thể chờ đợi, thời gian mất tích càng dài nguy hiểm sẽ càng lớn, cô không có thời gian nữa.
Cô có thể chờ nhưng Tân Hoan chờ không nổi nữa rồi.
Giản Trạch Xuyên, hôm nay bất luận là như thế nào cũng đều phải gặp được anh.
Từ toilet đi ra, Tân Ngải kinh ngạc phát hiện ngoài cửa có một người đang đứng dựa vào đó, trong lòng Tân Ngải vô cùng căng thẳng, bước chân dừng lại, xách theo bao tay cầm nắm.
Người kia mặc một bộ âu phục Armani màu khói bụi lam, lười biếng dựa vào vách tường, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá cháy dở, khuôn mặt của anh ta lẫn trong khói thuốc như ẩn như hiện.
Nhưng Tân Ngải lại có thể nhận ra cặp mắt đào hoa kia đang nhìn cô, cặp mắt kia phảng phất dù trong bất cứ thời điểm nào cũng đều hàm chứa thâm tình.
Anh ta nhướng mày nhìn thoáng qua Tân Ngải, ngón tay nhẹ hẩy điếu thuốc làm tàn thuốc rơi trên mặt đất, Tân Ngải thấy rõ mặt anh ta, thân mình không tự chủ được mà run lên một chút, nhưng rất nhanh cô liền ổn định tâm thần, nhìn đối phương lộ ra nụ cười vui sướng: “Ngài là Lục ảnh đế sao?”
Lục Cẩm Thành, đương kim ảnh đế của giới giải trí, là ngôi sao hot nhất và có sức ảnh hưởng nhất hiện nay, lấy đủ ba giải tam kim ảnh đế, là ảnh đế trẻ tuổi nhất, cũng rất có ảnh hưởng ở quốc tế, từ khi xuất đạo đến nay đã hơn mười năm nhưng độ nóng của anh ta chưa khi nào hạ nhiệt.
Tân Ngải trước kia cũng mê muội Lục Cẩm Thành, nhưng mà hiện tại chuyện tốt cô vừa làm lại bị thần tượng bắt sống tại trận, bây giờ cô không còn suy nghĩ nào khác chỉ hy vọng có thể nhanh chóng sự ứng phó được chuyện trước mắt.
Lục Cẩm Thành thân cao 1 mét 8, dáng người cao gầy, nhìn anh ta mặc bộ âu phục kia toát ra cảm giác ngọc thụ lâm phong.
Ngũ quan của anh ta vô cùng tinh tế nhưng lại không thấy nửa điểm nữ khí, anh ta đi đến trước mặt Tân Ngải, khóe môi mang theo điệu cười hài hước: “Xin hỏi tiểu thư, bên trong... đã xử lí xong rồi chứ?”