Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đôi khi chỉ cần có một gương mặt đẹp là có thể bình định được tất cả các chướng ngại.
Đầu năm nay, tất cả mọi người đều cổ xuý rằng cứ có giá trị nhan sắc tức là có chính nghĩa.
Tân Ngải nâng tay lên vuốt mặt mình: “Có gương mặt như vậy là đủ rồi.”
Nếu không phải có gương mặt xinh đẹp này thì sợ là Giản Trạch Xuyên đã sớm khiến cô chết mất xác, làm sao còn có thể chạm vào cô.
Kéo xuống da gân, mái tóc dài thẳng trên vai, Tân Ngải tự cười ngọt ngào với chính mình ở trong gương, trước kia mỗi khi cô cười như vậy chị gái lại nói: Chỉ cần Tiểu Ngải nhà chúng ta đồng ý thì có thể khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải cúi đầu xưng thần!
Lúc ấy Tân Ngải chỉ cảm thấy thẹn thùng, có lẽ chị ấy vĩnh viễn không thể tưởng tượng được, có một ngày em gái của mình lại làm ra chuyện lớn mật như thế.
Đi ra khỏi toilet, Tân Ngải dựa vào tường, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người đi đường ngẫu nhiên đi ngang qua cô, lựa chọn một mục tiêu thích hợp.
Thẳng đến khi phía trước có một người đàn ông say khướt đi tới cô mới nheo mắt lại.
Chọn anh ta đi.
Hôm nay, tính là anh ta xui xẻo.
Tân Ngải chậm rãi đi qua đó chuẩn bị tiếp cận người đàn ông kia, cô vươn một chân ra khiến người kia lập tức bị vướng ngã, anh ta ngã thật mạnh trên mặt đất.
Tân Ngải làm ra vẻ bất an, nhẹ giọng nói một câu: “Xin lỗi... tôi không cố ý.”
“Con mẹ nó không nhìn...” Người đàn ông say rượu muốn bò dậy, ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt Tân Ngải, mồm đang định nói câu thô tục gì đó liền hãm lại.
Ánh đèn hành lang mờ nhạt, Tân Ngải mặc một chiếc váy liền thân màu xanh trắng đan xen,yêu kiều duyên dáng giống như một đóa hoa nở rộ ban đêm.
Tóc đen môi đỏ, ngay cả một sợi tóc cũng vô cùng động lòng, sóng mắt lưu chuyển làm động lòng người, chỉ cần một ánh mắt liền có thể làm nhân tâm sụp đổ.
Trong nháy mắt người đàn ông say rượu kia nhìn Tân Ngải si ngốc kêu lên: “Tiểu mỹ nhân...”
Tân Ngải sợ tới mức liên tục lui về phía sau, người đàn ông say rượu kia theo đuổi không ngừng.
“Tiểu mỹ nhân, đừng chạy mà... đêm nay anh sẽ chăm sóc em thật tốt mà...”
Tân Ngải ra vẻ kinh hoảng, một đường chạy lên lầu, một đường dẫn người đàn ông say rượu kia đuổi theo cô, sau đó vừa vặn xâm nhập vào căn phòng mà cô đã sớm tính toán.
Phòng ở Đỉnh mây phân thành bốn cấp bậc, phong hoa tuyết nguyệt, phòng có chữ phong ở cửa chính là phòng có cấp bậc thấp kém nhất, phòng có chữ nguyệt là phòng có cấp bậc tối cao, nhưng chỉ có duy nhất một phòng.
Nhân viên bị cô mua chuộc nói cho cô biết phòng số ba chính là phòng này.
Tân Ngải làm bộ xông nhầm vào phòng, biểu cảm trên mặt tỏ ra kinh hoảng thất thố, sau khi cô tiến vào, tất cả mọi người ở trong phòng đều im bặt.
Nhìn tình huống trong phòng, thân mình Tân Ngải trở nên run lên, ám đạo là hỏng việc mất rồi, trong phòng có nhiều người như thế thì làm sao cô có thể điều tra được, đặc biệt khi nhìn thấy người đàn ông đang lơ đãng ngồi xem kia thì cô sợ tới mức hai chân mềm nhũn ra, thiếu chút nữa đã quỳ trên mặt đất.
Không xong rồi, tại sao Giản Trạch Xuyên lại ở đây, anh... anh...
Sắc mặt của Tân Ngải trở nên trắng bệch, thân thể nhỏ xinh mảnh khảnh đang run rẩy, một đôi mắt đẹp đỏ bừng, hàm răng cắn lấy môi đỏ, hai tay gắt gao nắm chặt lấy làn váy làm cho người ta không nhịn được mà thương tiếc.
Đây không phải giả vờ, cô đang thật sự sợ hãi!
Không sợ bị Giản Trạch Xuyên xử lí, chỉ sợ anh sẽ một chân đá văng cô đi, không để cô đi theo anh nữa.
Tân Ngải nuốt nuốt nước miếng, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, Giản Trạch Xuyên cũng đã nói với cô rằng chỉ cần ra khỏi cửa thì chính là người xa lạ, ở bên ngoài thấy anh cũng đừng dính vào anh, lúc này cô chỉ muốn giả vờ không quen biết anh.
Ánh mắt của toàn bộ những người đàn ông trong phòng đều dính ở trên người cô vì đột nhiên lại xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp kinh diễm như này kia mà.
Tân Ngải hận không thể lập tức nhấc chân chạy ra khỏi đây, nhưng hôm nay cho cô không thể là một thiếu nữ nhu nhược được, cô cố nén nỗi sợ hãi, run giọng nói: “Xin lỗi... tôi... tôi... Tôi sẽ đi ngay...”
Giang Triều đẩy người phụ nữ ở trong lòng ra, xông lên kéo tay Tân Ngải lại: “Em gái, đi cái gì mà đi, nếu đã tới đây thì đều là bạn, tới đây uống cùng các anh hai ly nào.”
Giang Triều chính là một hoa hoa công tử có tiếng, hắn ta đổi phụ nữ còn nhiều hơn so với đổi quần lót, khoảnh khắc nhìn thấy Tân Ngải, tròng mắt hắn thẳng tắp, lúc ấy hắn chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mắt này so với những người phụ nữ mà mình từng chơi đùa trước kia đều là dung chi tục phấn.
Tân Ngải bị hắn đụng chạm liền cảm thấy ghê tởm, cô nâng chân muốn đá hắn nhưng không được, cô không thể nóng nảy được.
Gương mặt nhỏ trắng bệch của cô tỏ ra khổ sở: “Anh buông tay tôi ra, tôi không biết uống rượu, tôi chỉ... đi nhầm phòng thôi.”
Giang Triều làm sao chịu buông tay, hắn càng áp sát hơn, quay đầu còn hỏi: “Tam gia, đây có phải là người mới của Đỉnh mây các người không, anh ra giá đi, bao nhiêu cũng được, tôi muốn người phụ nữ này.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Giản Trạch Xuyên, nơi nào có anh thì cơ hồ không có chuyện của những người khác.
Trừ anh ở ngoài thì tất cả đều sẽ trở thành bối cảnh, bất kì lúc nào cũng đều lóa mắt làm người ta không thể bỏ qua.
Giản Trạch Xuyên không thèm nhìn Tân Ngải, hai bên sườn của anh trống trơn không có người nào dám ngồi cùng, ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, bưng một ly Whiskey nhẹ nhàng lay động, môi mỏng ửng đỏ, mí mắt hơi nâng một chút đảo qua Tân Ngải: “Không phải.”
Tân Ngải biết, Giản Trạch Xuyên khẳng định sẽ không giúp cô, anh đã từng nói, chỉ cần xuống giường thì bọn họ chính là người xa lạ, ở bên ngoài tình cờ gặp anh thì cô cũng tuyệt đối không được lôi kéo làm quen với anh, nhìn một cái cũng không được, nếu không, cô cứ trực tiếp cút đi.
Tân Ngải cắn môi, ánh mắt bất lực sợ hãi, càng thêm chọc cho người ta muốn chiếm hữu, cô dùng sức lắc đầu: “Anh nghe thấy rồi chứ, tôi không phải là người của nơi này... Thật sự không phải, ang buông tay tôi ra...”
“Không phải? Không phải thì càng tốt, em theo anh đi, được không?”
Giang Triều nhìn thấy Tân Ngải liền cảm thấy động xuân tâm, hắn ta cởi vòng tay trị giá 30 nhiều vạn đưa cho Tân Ngải, từ trong túi lấy ra một chi phiếu đưa cho cô: “Theo anh đi, anh bảo đảm em sẽ được ăn ngon mặc đẹp.”
Những người phụ nữ trong phòng bao lúc này vừa hâm mộ vừa ghen tị, hận đến cắn răng, nắm chặt nắm tay oán hận nhìn Tân Ngải.
Tân Ngải vứt đồ hắn đưa lên trên mặt đất: “Tôi không cần, anh buông tôi ra... Anh làm tôi đau...”
Tay Giang Triều ôm eo Tân Ngải, tiến đến trước mặt cô dùng sức ngửi khí vị trên người cô: “Rất thơm... Bảo bối, đừng sợ, anh sẽ yêu thương em mà, chờ qua đêm nay, anh đây bảo đảm em sẽ luyến tiếc không thể rời đi.”
Bàn tay của hắn làm cả người Tân Ngải đều không thoải mái, trên người Giang Triều dính đầy mùi cồn và mùi nước hoa phụ nữ, khi xộc vào lỗ mũiTân Ngải liền cảm giác dạ dày quay cuồng.
Tân Ngải thật sự chịu không nổi, dùng sức đẩy Giang Triều: “Anh... Cút ngay...”
Giang Triều ngoài ý muốn bị cô đẩy ra, hắn trầm mê tửu sắc nhiều năm, hàng đêm hoan lạc cho nên thân mình đã sớm bị đào rỗng.
Tân Ngải cũng có chút kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, xoay người muốn chạy, Giang Triều không nhịn được thẹn quá thành giận: “Con mẹ nó, tôi xem cô chạy đi đâu?”
Tay Tân Ngải mới vừa đụng tới then cửa thì tóc đã bị một đạo mãnh lực túm cô về phía sau…