Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tân Ngải bị ném vào trong xe, đầu đụng vào cửa xe phát ra âm thanh phanh một tiếng, đau cô quá kêu “Ai u“.
Xoa xoa chỗ bị đau, Tân Ngải nhanh chóng bò dậy.
Giản Trạch Xuyên khom lưng tiến vào, nguyên bản ghế sau đang rộng mở tức khắc cảm giác chật chội hơn hẳn, không khí bỗng chốc bao trùm hơi thở hỗn tạp mùi cồn trên người anh làm cho trái tim của Tân Ngải nhảy bang bang.
Giản Trạch Xuyên không nói lời nào, trong lòng Tân Ngải thấp thỏm không yên, cô biết chuyện hôm nay đã làm anh tức giận, muốn điều tra nơi mà Tân Hoan mất tích thì nhất định cô phải ở bên cạnh Giản Trạch Xuyên, cho nên cô chỉ có thể tìm đủ mọi cách để làm anh bớt giận.
Tân Ngải cẩn thận dịch dịch mông sang phía Giản Trạch Xuyên, thấy anh không ngăn cản cô lớn gan hơn một ít, vươn tay leo lên ngực anh, tay nhỏ nhẹ nhàng cọ xát.
“Tam gia, hôm nay tôi đi đến Đỉnh mây là bởi vì tôi rất nhớ ngài, sau khi ngài rời đi ngày hôm qua liền một cuộc điện thoại cũng không có, tôi... trong lòng tôi hơi lo sợ, cho nên... tôi mới nghĩ đến tới đây để thử thời vận, không nghĩ tới vận khí của tôi tốt thật... Tôi và Tam gia ngài thật sự rất có duyên nhỉ? Ngài nói xem có phải không?”
Giản Trạch Xuyên dùng hai ngón tay đẩy Tân Ngải ra, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái: “Sợ à?”
Sẽ vĩnh viễn đừng mong nghe được một lời nói thật lòng từ mồm người phụ nữ này.
Mới vừa rồi khi cô xông vào, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh là hoảng sợ muốn tránh né, làm như e sợ bị anh nhìn thấy, biểu hiện trước đó so với những gì mà cô vừa nói rằng tới tìm anh hoàn toàn trái ngược.
Tân Ngải liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, ngài chưa gọi điện thoại cho tôi làm trong lòng tôi lo sợ cực kỳ, nhìn thấy ngài thì tôi mới có thể an tâm ...”
Giản Trạch Xuyên cười như không cười nhìn cô, cũng không nói chuyện, hai mắt đen nhánh thâm thúy tựa hồ muốn nói: Bịa, cứ tiếp tục bịa đi, xem cô có thể bịa tới khi nào.
Tân Ngải nhẹ nhàng lay động cánh tay Giản Trạch Xuyên, ánh mắt trông mong nhìn anh: “Tam gia...”
Vô dụng, căn bản người ta không thèm tiếp chiêu, Tân Ngải cắn răng, kéo âm cuối, nũng nịu kêu một tiếng: “Chú ơi, chú đừng tức giận mà...”
Tay nắm tay lái của Giản Tứ run lên một chút.
Khóe miệng Giản Trạch Xuyên giật giật, chú...
Giây tiếp theo, Tân Ngải nghe thấy đỉnh đầu truyền đến một đạo âm thanh lạnh băng: “Giản Tứ, quăng cô ta ra ngoài.”
Tân Ngải sợ tới mức nhanh chóng bám lấy tay của Giản Trạch Xuyên, sốt ruột hoảng hốt nói: “Tam gia, Tam gia, hôm nay là tôi không đúng, tôi không nên lén chạy tới tìm ngài, tôi xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, nhưng mà... Ngài không biết mị lực của ngài lớn đến mức nào đâu, tôi thật sự nhịn không được cho nên mới chạy tới tìm ngài...”
Giản Trạch Xuyên bắt lấy tay Tân Ngải, kéo tay cô ra, đối với những lời cô nói một chữ anh cũng sẽ không tin.
Tân Ngải có chút hoảng, há mồm nói: “Chú không biết đâu, chú tựa như một quyển sách, vừa nhìn thấy... là tôi đã muốn ngủ, tôi cũng không có cách nào khác, thật sự là khó có thể khống chế được.”
Sắc mặt của Giản Trạch Xuyên nháy mắt trầm xuống, giây tiếp theo tiếng líu lo trong xe dừng lại.
Cửa xe mở ra, Tân Ngải như là bao cát bị thô lỗ ném xuống dưới đất, đầu gối chống xuống đất cứng rắn làm trày da một mảng lớn, cô đau đến mức chảy cả nước mắt.
Giản Trạch Xuyên ở bên trong xe từ trên cao nhìn xuống cô, giống như đang nhìn một con mèo hoang, anh mở miệng nói ra những câu càng thêm cay đắng: “Ngày mai tôi sẽ bảo Giản Tứ đem tiền cho cô.”
Trong nháy mắt sắc mặt Tân Ngải trắng bệch, cô che lại vết thương ở đầu gối, gian nan đứng lên: “Tam gia... Ngài đây là... Không... Không cần tôi nữa sao?”
Cô đứng ở kia, tinh tế như cành liễu đầu xuân, gió nhẹ thổi qua liền lay động, hốc mắt cô đỏ ửng, đáy mắt mờ mịt một tầng hơi nước, nhu nhược đáng thương, mảnh mai động lòng người.
Giản Trạch Xuyên lạnh nhạt đảo mắt qua đầu gối đang bị thương của Tân Ngải: “Từ giờ trở đi, đừng có xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.”