Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giọng nói của Lý Y Nhiễm dịu xuống: “Tân Ngải, tuy rằng tôi nói chuyện không dễ nghe nhưng tôi thật sự là muốn tốt cho cô. Mất tích một tháng rồi cũng chưa tìm được, vậy thì thật là không còn hy vọng rồi. Thôi thì cô cũng đừng tìm nữa chỉ uống phí sức lực, vẫn là suy nghĩ làm sao để sống qua ngày đi, không bằng để chị đây giúp giới thiệu cho cô một người đàn ông có tiền thì thực tế hơn.”
Tân Ngải dừng lại, đi đến trước mặt cô ta, quét qua chiếc lọ sơn móng tay màu đen kia của cô ta, đưa tay cầm lên, cười nói: “Tôi cảm thấy lời nói này của cô cũng có vài phần đạo lý, thiếu chút nữa là tôi động lòng rồi.”
Bỗng nhiên cổ tay của Tân Ngải lật ngược lại, miệng chiếc lọ sơn móng tay hướng xuống, đổ đày lên mặt của Lý Y Nhiễm.
Mặt cô ta kinh ngạc, lập tức kêu lên: “A…a…mặt của tôi, mặt của tôi…”
Tiền cô kiếm được từ việc ngủ chung với đàn ông gần như toàn bộ đều dùng vào khuôn mặt này, đây là tất cả vốn liếng của cô ta.
Chiếc lọ sơn móng tay này khô rất nhanh, sau khi sơn lên thì rất khó có thể rửa đi, bắt buộc phải dùng nước rửa móng. Lý Y Nhiễm không lo được đến việc tìm Tân Ngải tính sổ, vội vã chạy vào nhà vệ sinh, vừa chạy vừa hét: “Tân Ngải, cô đợi đấy cho tôi, tôi sẽ không buông tha cho cô đâu…”
Tân Ngải phì cười: “Thứ ngu ngốc.”
Cô mở chiếc tủ đã bị đập nát ra, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo, chẳng còn gì khác.
Tân Ngải lấy chiếc túi đựng hết vào, quay người muốn rời đi. Nhìn thấy mĩ phẩm và túi mà Lý Y Nhiễm để ở trên bàn, khuôn mặt lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Cô cầm lấy búa đi qua đó, vài phút sau, xách quần áo của Tân Hoan bước ra khỏi ký túc xá.
Thang máy đến rồi, Tân Ngải nhấc chân muốn bước vào lại nghe thấy trước mặt có người gọi cô.
“Tân Ngải…”
Tân Ngải ngẩng đầu.
An Hân Á, một người bạn cùng phòng khác của Tân Hoan, cũng không phải là kiểu vô cùng xinh đẹp nhưng thắng ở chỗ trông trong sáng đáng yêu.
An Hân Á là vừa mới chạy lịch trình về, nhìn thấy Tân Ngải thì có chút kinh ngạc, mặt lo lắng hỏi: “Tân Ngải, Tân Hoan cô ấy…có tin tức chưa?”
“Chưa.”
Đối với bạn cùng phòng của Tân Hoan, cô không định tiếp xúc quá nhiều.
“Bên phía cảnh sát vẫn không có manh mối sao?”
“Không có.”
Qua một tháng rồi, người không tìm được, sống chết chưa biết, cảnh sát đã xếp Tân Hoan vào nhân khẩu mất tích. Nhưng mà cục cảnh sát mỗi ngày đều có rất nhiều vụ án, sẽ không có ai đặc biệt theo dõi vụ án này, giúp cô đi tìm.
An Hân Á an ủi Tân Ngải: “Cô cũng đừng quá đau lòng, tôi tin rằng nhất định sẽ tìm được mà.”
Vẻ mặt An Hân Á do dự, dường như hạ quyết tâm rồi mới nói: “Nhưng mà…tôi có một chuyện suy nghĩ mãi vãn là quyết định nói cho cô biết.”
“Chuyện gì?”
An Hân Á nhìn ngó xung quanh, hạ giọng xuống: “Cô lại gần một chút.”
Tân Ngải nghi hoặc nhưng vẫn là bước lên trước nửa bước, An Hân Á tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: “Là như này, tôi có một chuyện giấu giếm không có nói ra.”
“Có liên quan đến chị tôi phải không?”
An Hân Á gật đầu: “Nửa tháng trước khi Tân Hoan mất tích, có hai đêm tôi đều phát hiện cô ấy cầm điện thoại âm thầm ra ngoài, điện thoại vẫn đang sáng, dường như đều đi nghe điện thoại, tôi ngủ rồi mà cô ấy vẫn chưa quay lại. Sau đó, buổi sáng tôi còn nói đùa có phải cô ấy hẹn họ rồi không, cô ấy không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. Tôi cũng là hôm nay mới nhớ ra, không biết có giúp ích được gì cho cô không.”
Tân Ngải liền truy hỏi: “Ngày mấy cô nhớ không?”
Trước giờ Tân Hoan có chuyện gì đều sẽ nói với cô, nếu như thật sự là hẹn họ rồi thì chị ấy không thể nào không nói cho cô em gái này được.
An Hân Á lắc đầu: “Cái này…tôi không nhớ rồi.”
“Được, cám ơn cô. Nếu như sau đó cô còn nhớ ra được gì khác nữa thì nhất định phải nhanh chóng nói cho tôi biết.”
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ liên lạc với cô.”
Tân Ngải chuẩn bị đi đến cục cảnh sát, nhờ cảnh sát điều tra tất cả các cuộc gọi trên điện thoại của Tân Hoan, nói không chừng đây sẽ là một tin tức có ích.
Bây giờ cô giống như con ruồi mất đầu, cho dù là có một chút ít hy vọng cũng phải đi điều tra.
Nói tạm biệt xong thì Tân Ngải vội vàng bước vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, An Hân Á nắm lấy điện thoại, cắn chặt môi, cúi thấp đâu.