“Nếu cô không hối hận, cũng được.
Nhưng mà, tôi cũng hiếu kỳ, cô có thể giữ được đến khi nào?”
* * *
Chị Hồ, lúc chuẩn bị đồ ăn cho em chị có thể đừng
‘xuân’ như vậy được không?” Hạ Phạn Đoàn nhìn Hồ Bất Động mới sáng sớm đã xuống
bếp, vui vẻ chuẩn bị bữa sáng cho cậu, cậu lo lắng vặn vặn ngón tay, nhón bàn
chân nhỏ bé của mình lên xem trong hộp cơm có nở ra nụ hoa màu hồng phấn nào
không.
Nhưng Hồ Bất Động còn đang say đắm với nụ hôn ngọt
ngào tối qua nên hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của một thằng nhóc chưa
trưởng thành như Phạn Đoàn. Cô yêu đời hát véo von, chốc chốc lại tủm tỉm cười,
hoặc thẫn thờ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, khi quay lại hiện thực, nụ cười ấy
vẫn rạng rỡ trên môi.
Hạ Phạn Đoàn nuốt nước miếng, xem ra không thể nói
chuyện được với cái người đang thả tâm hồn bay bổng tận chín tầng mây này.
Nhưng cậu lo lắng, liệu cô có cho thêm gia vị gì vào hộp cơm của mình, khiến
cậu ăn xong cũng giống cô bây giờ hay không? Ôi… Cậu không muốn giống chị Hồ,
bố nói, lục căn trong sạch có thể nhìn thấu trần thế, còn nếu lục căn không
trong sạch thì…
“Vậy thì đợi người khác nhìn trộm
nhé!”
Đó là trích nguyên văn lời nói của bố cậu. Hóa ra mục
đích giữ lục căn trong sạch của bố rất đơn giản, đó là không muốn người khác
nhìn trộm.
Quay sang nhìn Hồ Bất Động, nghĩ đến việc cô bị người
khác nhìn trộm thậm tệ mà không hay biết, cậu chỉ nhè nhẹ lắc đầu rồi thở dài
một cái, chắp hai tay nhỏ bé ra sau lưng. “Haizzz… đây chính là hồng trần, hết
thuốc chữa rồi.” Tuy Phạn Đoàn cậu chẳng có hứng thú nghiên cứu cái thế giới
hồng trần phức tạp này nhưng vì không muốn thành ra bộ dạng si mê, ngốc nghếch
như chị Hồ nên cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời bố, giữ lục căn trong sạch.
“Haizzz! Hồng trần…” Thằng bé thở dài,
đẩy cửa đi vào phòng, vừa khoác ba lô chuẩn bị quay ra thì thấy chị Hồ tình
xuân dạt dào chưa dứt kia đẩy cửa thò đầu vào phòng, tay cẩm hộp cơm chuẩn bị
cho cậu mang đến trường. Chợt cô hoảng sợ khi nhìn thấy kẻ lúc nào cũng vỗ ngực
tự cho rằng lục căn của mình trong sạch, đang nằm bò trên giường, chiếc chăn
tuột xuống, chỉ che hết phần trên eo.
“Bố… bố cậu… quen ngủ khỏa thân sao?”
Nửa cái đầu thò vào trong của cô nom bộ khá “hình sự”. Tấm lưng trần trắng như
tuyết của Hạ Thiên Lưu càng quyến rũ hơn dưới ánh nắng ban mai. Giây phút đó,
cô cảm thấy thật tội lỗi!
“Chị Hồ, chị nghĩ linh tinh gì vậy? Bố
em có mặc quần mà!” Thằng nhóc vì muốn chứng minh cho sự trong sạch của bố mình
nên định bụng đưa bàn tay nhỏ bé kéo chiếc chăn của Hạ Thiên Lưu ra.
“Đừng, đừng, đừng kéo ra.” Cô vội lao
đến giữ lấy bàn tay thằng nhóc không hiểu chuyện này. Nó không thể vì chứng
minh cho sự trong sạch của bố nó mà hủy đi sự trong sạch của cô được. “Đau mắt”
là chuyện nhỏ nhưng giải thích làm sao cho người khác hiểu mới là chuyện quan
trọng. “Cầm lấy cơm trưa của em và đi học đi.”
Thằng nhóc đưa tay đón lấy hộp cơm, mở ra xem, bên
trong chỉ có vỏn vẹn hai cục cơm nắm tròn vo. Thật cười không nổi với thực đơn
bữa trưa khiến cậu phải vì đại nghĩa diệt thân mà chị Hồ đặc biệt chuẩn bị,
thôi thì đành tuân lệnh đóng nắp hộp cơm đặt vào ba lô. Trong tiểu thuyết có
nói, người phụ nữ chăm lo được việc bếp núc chính là nắm giữ được một nửa sinh
mạngàn ông, cuối cùng cậu cũng thấm thía được câu này.
“Chị Hồ, chị không đi sao?” Cậu nghi
ngờ nhìn cô đang sải bước về phía giường của bố mình. “Không phải chị định đợi
sau khi em ra khỏi cửa, nhân lúc bố em đang ngủ say, không có sức kháng cự, chỉ
có thể yếu ớt rên rỉ, để làm gì đó với thân thể trong trắng, hấp dẫn kỳ lạ của
ông ấy chứ!”
“Đừng có đem những tính từ em học được
trong tiểu thuyết ra nói với chị!”
“Nhưng hành động của chị thực sự rất
đáng nghi. Bố em yếu đuối, lại thuần khiết như vậy, chị đừng bắt nạt ông ấy
đó.”
“Nếu mai em còn muốn có cơm trưa thì
lập tức ra ngoài cho chị. Chị có việc nghiêm túc cần phải nói với bố em.”
“Bố em khi mới ngủ dậy thường rất mơ
màng, lúc này đừng nói chị nói chuyện nghiêm túc với ông ấy, cho dù chị đem bán
ông ấy đi, ông ấy cũng không phản ứng đâu.”
“Có nhầm không vậy? Lúc tỉnh táo, anh
ta đã tự chạy đi bán thân, chứ đâu chịu để bị người ta đem bán…”
“Nói cũng đúng, vậy chị cứ từ từ mà
thưởng thức thịt da nõn nà của bố em đi. Dù gì thì bây giờ ai phải có tiền mới
được thưởng thức bố em, em sẽ mắt nhắm mắt mở vậy.” Thằng nhóc nhún vai, mở
cửa, đi ra ngoài, lúc chuẩn bị đóng cửa, nó nói thêm một câu: “Có cần em giúp
chị khóa cửa không? Tránh trường hợp bố em chạy mất.”
“Được, được, được, em đi, em đi, đừng
có cầm dép đánh em.” Thằng nhóc lè lưỡi, vội đóng cửa lại.
Cô hạ chiếc dép lê đã giơ quá đỉnh đầu xuống, cẩn thận
nhìn cánh cửa đã đóng chặt. Lúc này mới quan sát quanh phòng, vì bố cô suốt
ngày ở bên ngoài, ít khi về nhà nên căn phòng bài trí rất đơn giản, đến giờ chỉ
chừa ra một gã đàn ông lưng trần nằm dài trên giường. Nói thật lòng, cô không
sao nhớ nổi mình đã gặp anh ta ở đâu. Vì sao lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh ta
lại cười lạnh lùng mà nói, anh ta đã nhìn thấy cái đầu trọc của cô. Sống trong
am ni cô, ngày nào cô cũng bị cái không khí âm thịnh dương suy ở đó làm cho uể
oải, có lý nào có một dương khí đẹp trai, mạnh mẽ như thế này bay ngay bên cạnh
mà cô lại không biết? Nhưng chuyện đó không quan trọng, anh chàng này chẳng còn
biết còn muốn ngủ đến khi nào. Thường thì những người tu tiên hay thức dậy từ
lúc trời còn chưa sáng để ngồi thiền, đọc kinh… Anh ta ngược lại, xem phim A
đến gần sáng, sau đó lại ngủ nướng đến bây giờ, cứ coi như anh ta bây giờ là
“sinh vật kiếm ăn đêm” nhưng cuộc sống cũng không nên bê tha quá như vậy chứ?
Xứng đáng là đại diện tiêu biểu cho chủ nghĩa hưởng lạc.
Chợt thấy lông mày anh ta cau lại không biết do ảnh
hưởng nắng chiếu vào hay do tiếng càu nhàu khe khẽ của cô. Mái tóc đen xõa trên
gối hơi động đậy, cặp môi nhếch lên tỏ ý không hài lòng, chỉ có đôi mắt vẫn
không chịu mở. Chiếc chăn vì cử động của anh nên tụt xuống thấp hơn một chút, cô
vội cúi xuống, kéo nó lên đúng vị trí cũ, tránh cho mọi người mất đi sự trong
sáng.
Tay của cô bất giác chạm vào tấm lưng trần của anh,
một cảm giác lạnh toát khiến cô vội vàng rụt tay lại. Thôi đành làm một người
tốt chính trực, kéo chiếc chăn lên hết cổ, trùm kín cả vai anh, giấu đi toàn bộ
cảnh xuân hấp dẫn kia. Mới sáng sớm không nên làm rối bời thì tốt hơn.
Cô đang tự khen ngợi bản lĩnh của chính mình thì thấy
một cặp mắt đen láy mở ra trừng trừng nhìn hành động của cô.
Không biết anh mở mắt ra từ khi nào, thấy bàn tay cô
vẫn để nguyên trên chiếc chăn trên người mình, liền chau mày, nhìn cô hơi khó
chịu. “Làm gì vậy?”
“Anh… anh đừng hiểu nhầm, tôi không có
ý đồ gì với anh cả, tôi chỉ giúp anh… đắp… đắp chăn thôi.” Cô ngượng ngập nhìn
qua chỗ khác, hướng về phía ánh nắng ban mai luồn qua khe cửa, dài trên lưng
anh, miệng lắp bắp: “Anh phải đắp chăn cho cẩn thận một chút, nếu để bà chủ của
anh biết được anh ở nhà “khoe hàng” bừa bãi, thì bà ta không mắng chết tôi,
cũng chém chết tôi mất. Mà đâu phải tôi tự nguyện, chẳng qua là đưa mỡ đến
miệng mèo… Không ăn thì tiếc, ăn rồi lại mất mạng. Anh đang giày vò bản thân
hay giày vò tôi đây?”.
“…” Anh chẳng buồn để vào tai
những lời cằn nhằn của cô, cứ giữ nguyên bộ ngực trần trắng nõn, ngồi nhổm dậy.
ánh mặt trời bất ngờ rọi thẳng vào cặp mắt còn ngái ngủ, anh nheo mắt, đưa tay
lên chắn ánh sáng.
“Đã bảo anh đừng có “khoe hàng” nữa
mà…” Cô khó chịu vì cách anh tự tiện khoe mẽ vẻ gợi cảm của mình. “Tôi vào để
nói với anh, cơm đã làm xong rồi, để ở trong bếp, anh đói thì tự đi mà hâm
lại.”
“…” Anh có thể vẫn chưa tỉnh
hẳn. Nhìn chiếc gối bị xô lệch sang một góc giường, anh chỉnh cho nó ngay ngắn
lại rồi nằm vật xuống, ngủ tiếp…
“Hôm qua… cảm ơn anh…” Cô đột nhiên
thấp giọng đầu cũng cúi xuống theo.
Cuối cùng ánh mắt anh cũng chịu dừng lại bên cô nàng
Hồ Bất Động nãy giờ vẫn đứng ngây tại chỗ. Anh mím chặt môi, đợi cô nói câu
cuối cùng.
“Đúng là tôi rất hay than thở. Hôm qua
tâm trạng tôi không tốt nên đã nói linh tinh với anh cả đống chuyện. Cảm ơn anh
đã nghe tôi nói. Tuy là… cách mà anh nói thực sự chẳng có tác dụng gì. Hi hi, …
Tôi nói xong rồi, cứ như vậy đi, bye bye.”
“…” Nhìn Hồ Bất Động đứng
trước mặt, gãi đầu ngượng ngập nói ra câu cảm ơn đầy khách sáo, môi anh càng
mím chặt, lông mày càng cau có hơn.
Trình bày xong, cô quay người ra phía cửa. Đột nhiên
nh tới chuyện gì đó, cô hít một hơi thật sâu. “Còn một chuyện nữa… tôi… tôi
không muốn thay đổi số mệnh nữa.”
“…” Cuối cùng thì anh cũng có
phản ứng. Nghe xong câu đó, anh nhướn mày, cặp môi nãy giờ mím chặt chợt hé lên
nụ cười bỡn cợt. “Thật sao?”
“Chuyện nhân duyên, coi như bỏ đi nhé…
cứ như thế này cũng chẳng có gì là không tốt cả.” Cô nở nụ cười hạnh phúc, nhớ
lại chuyện tối qua, cả một đống xoong nồi, bát đĩa từ trên trời rớt xuống ngay
cạnh họ, cuối cùng, cuối cùng đúng như lời gã xui xẻo Huỳnh Nhất Nhị nói, một
chiếc tất thối cũng từ đâu rơi xuống. Đắm đuối một hồi, về sau hai người mới
biết là một đôi vợ chồng ở tầng ba đánh nhau, liền vớ được thứ gì là ném thứ
đó, cô còn phát hiện một hộp bao cao su bay xuống với vận tốc của tàu vũ trụ.
Anh vẫn im lặng nhìn cô ôm một mớ suy nghĩ đi ra khỏi
phòng. Tiếng đóng cửa vọng vào, anh ngồi rất lâu trên giường, mắt chăm chăm
nhìn xuống nền nhà, suy nghĩ một vấn đề gì đó. Không biết bao lâu xong, anh mới
đứng dậy, định vào bếp tìm chút gì ăn. Vừa ra khỏi cửa, mùi hương nén nồng nặc
bay vào mũi anh, anh quay đầu nhìn chiếc lư hương nhỏ ở góc nhà đang tỏa khói
nghi ngút. Mùi hương này thực sự rất khó chịu, thậm chí còn có hại cho mũi. Anh
đi chân trần, cảm thấy lòng bàn chân lạnh buốt, lại gần chiếc lư hương không
biết đang tỏa ra mùi thơm hay mùi thối nữa, cúi xuống quan sát cái đồ vật tối
qua vẫn chưa tồn tại này.
Ai cần cô giúp anh tìm đường chứ, anh đã nhờ cô giúp
anh chỉ đường như thế này sao? Đây lại là cách để cô lấy lòng anh sao? Hay cô
chỉ muốn bày tỏ lòng cảm ơn trước sự an ủi không đến nơi của anh? Hoặc cô cảm
thấy mình không có thời gian để chỉ đường cho anh về nhà nên đã nghĩ ra cách
này? Hừ, đã không cần nhờ anh thay đổi số mệnh cũng đâu cần thiết lấy lòng anh
nữa. Qủa nhiên sự thật vẫn lợi hại.
Anh toan bỏ đi, tìm gì đó nhét đầy cái dạ dày. Chợt
cảm thấy bàn chân lạnh buốt, hơi tê cứng. Đứng một hồi lâu, anh giơ chân hươ
hươ vào gần cái lư hương kia, nhếch miệng cười lạnh. “Nếu cô không hối hận,
cũng tốt. Nhưng mà, tôi rất tò mò, cô có thể kiên trì được đến khi nào?”