“Hoá ra, anh lại lạc đường rồi?”
* * *
Nhà Huỳnh Nhất Nhị đúng là không lớn, chí ít nó cũng
không phù hợp với một người thường xuyên xuất hiện trên các tờ báo Kinh tế và
chiếc xe Mercedes-Benz của bố anh, hai tầng lầu nhỏ nhắn, thiết kế đơn giản.
Anh chưa từng hỏi bố vì sao lại sống trong căn nhà nhỏ này, nhưng lúc còn nhỏ
nghe chị nói, bố đã bán căn biệt thự sang trọng và cam tâm tình nguyện dọn đến
đây sống>
Nhà anh có năm người, bố mẹ, chị gái, cậu và anh nữa,
thực sự là có đủ lý do để đòi hỏi một căn nhà lớn hơn nhưng mẹ anh kiên quyết
sống ở đây, nói thế nào cũng không chịu dọn nhà. Hồi đó anh không hiểu được sự
cố chấp của người lớn, chỉ nghe cậu nói: “Sẽ có một ngày, ngôi nhà này trở nên
rộng lớn”.
Lúc đấy anh chẳng hiểu, nghe rồi cũng bỏ đó. Chỉ đến
khi chị anh kết hôn, anh mới biết căn nhà đó đúng là có thể trở nên rộng lớn,
cậu thu dọn hành lý chuyển ra ngoài, chị thì về nhà chồng, đột nhiên trong nhà
ít đi hai người, mọi chuyện đến quá đột ngột khiến anh cảm thấy trống trải vô
cùng…
“Con về nhà rồi?”.
“…” Mẹ Huỳnh Nhất Nhị đứng
bên cửa, mỉm cười hiền từ, bà không hỏi những vết thương trên khoé miệng anh từ
đâu mà có, chỉ lặng lặng nhìn anh vừa khoá cửa vừa lúi húi cởi dây giày.
“Nhất Nhất vừa gọi điện cho bố con bàn
công việc, còn hỏi con có nhà không.” Mẹ anh có chất giọng rất dịu dàng, bà nói
chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng, êm ru.
“…” Anh chỉ nghe, không đáp
lại.
“Nhất Nhị, có nhớ con đã đồng ý với mẹ
điều gì không?”
“…” Bàn tay cởi giày của anh
đột nhiên dừng lại trong giây lát, rồi mới tiếp tục.
“Con chớ nên nhúng tay vào việc của
công ty bố con, cho dù Nhất Nhất có gọi, con cũng đừng đi, con đã hứa với mẹ mà
“Mẹ ơi, mình chuyển nhà nhé!”, anh
nhìn chiếc dây giày đã bị cởi tung ra, nói câu đầu tiên.
“Con lại muốn chuyển nhà sao?”, giọng
nói của mẹ vẫn dịu dàng không chút thay đổi, “Nhất Nhất và cậu đã dọn đi, phòng
cũng đã đủ rộng rồi mà!”.
“Ý con là, dọn đến nơi nhỏ một chút
nữa, con sợ mẹ không ở được ngôi nhà này”.
“Con vẫn trẻ con như vậy! Chị và cậu
đi rồi mà con vẫn còn thích gây rối sao?” Bà khẽ nở nụ cười hiền từ.
“…” Bàn tay anh lại ngừng lại
chút nữa nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ phát ra một tiếng hừ bực bội. “Con
là trẻ con, mẹ thỉ đủ chín chắn sao?”.
“…”
“Ở lại trong căn nhà nhỏ này thì sẽ
không có ai nói mẹ lấy bố con là vì tiền, vì quyền nữa sao? Kêu con tránh xa
chị một chút, tránh xa công ty của bố một chút thì mẹ sẽ cảm thấy yên tâm thoải
mái sao?” Anh bật cười, không biết mình đang châm biếm ai.
“…”
“Yên tâm, con sẽ không tranh giành
quyền thừa kế với chị, mẹ không cần ngày nào cũng phải nhắc nhở con phiền phức
như vậy, con là thứ gì, con tự biết”. Anh nói rất nhẹ nhưng bước chân giẫm trên
mặt đất lại nặng nề vô cùng.
Bà hơi xê người, nắm lấy tay áo con trai. “Nhất Nhị,
mẹ chỉ là…”
Anh không hề tránh né, mặc cho mẹ túm lấy áo, đứng
chặn trước mặt mình. Anh hé cặp môi vẫn mím chặt: “Mẹ, hãy tin con, hạnh phúc
của chị, con chắc chắn là quan tâm hơn mẹ, chắc chắn!”.
“…”
…
“Xoẹt xoẹt xoẹt”.
“Xoẹt xoẹt xoẹt”.
Sáng sớm, tiếng đánh răng của hai người cùng lúc phát
ra từ phía phòng tắm nhà Hồ Bất Động, cô nheo mắt nhìn Phạn Đoàn phải trèo lên
ghế mới với tới bồn rửa mặt, đang dùng mông mông huých huých về phía cô, phản
đối việc cô chiếm mất hơn nửa vị trí, cô nhăn mày, khó chịu di chuyển vị trí,
tiếp tục đánh răng.
Thằng nhóc nhanh hơn cô một bước, nhổ bọt kem đánh
răng, súc miệng, thò tay rút khăm mặt, vừa lau mặt vừa nói: “Chị Hồ, tối qua
chị đi chơi về rất muộn”.
“Ục ục…” Thằng tiểu quỷ đáng chết, lo
chuyện của mình đi, chẳng phải tối qua cậu đọc tiểu thuyết khiêu dâm đến mức
ngủ quên sao? Cô đi cứu người đấy chứ, thằng nhóc thì hay rồi, cuộc sống về đêm
còn phong phú hơn cô nhiều.
“Tối qua bố em không về nhà, theo chị,
có phải là ông lại lạc đường không nhỉ?”.
“Lạc đường trên giường của phụ nữ”. Cô
rút bàn chải đánh răng ra, để nguyên bọt kem đánh răng trên miệng mà nói: “Nếu
tối nay anh ta vẫn không về nhà, em nên chuẩn bị tinh thần”.
“Làm gì?” Phạn Đoàn chớp chớp mắt, lò
cái mặt ra khỏi khăn.
“Nhặt xác”. Cô đưa tay với chiếc khăn
của mình, bật tiếng cười nhạc, vui mừng trên nỗi đau khổ của người khác. “Mất
mạng vì kiệt sức”.
“Chị Hồ, lúc nào chị ngủ dậy tâm trạng
cũng nặng nề như vậy sao?”.
“Vớ vẩn, em thử mà xem, đợi cả một
buổi tối kết quả anh ta lại co ro trên giường của phụ nữ!”.
“Chị đừng có ví mình như mấy bà vợ bất
hạnh trước mặt trẻ con như thế, không có tác dụng đâu”.
“Em nghĩ vì sao chị lại lưu lạc đến
bước này, nếu không phải vì số mệnh…”
“Chị đối tốt với bố em, chính là vì
thay đổi số mệnh?”.
“Vớ vẩn, em thấy chị giống mấy tên ăn
cơm nhà vác tù và hàng tổng, chuyên đi khuyên giải người lầm đường lạc lối
sao?”.
“Chị không có ý đồ gì với bố em sao?
Thằng nhóc lại dùng mông huých huých vào cô.
“Chị không có hứng thú với người không
tuân theo chính sách của nhà nước lại đi tảo hôn tảo dục
“Vậy thì em yên tâm rồi”. Thằng nhóc
vỗ ngực tỏ vẻ uyên thâm, nhảy phốc xuống ghế, chạy ra bàn ăn cầm chiếc quẩy mà
gặm.
“…” Cô không hỏi, cô nhất
quyết không hỏi vì sao. Thằng tiểu quỷ vừa ăn quẩy vừa nhìn cô chằm chằm, rõ
rang nó đang chờ cô hỏi “tại sao”, cô quyết không trúng kế của nó, cô đâu phải
loại người không có bản lĩnh như vậy, cô không….
“Vì sao?”, cô lí nhí. Lòng hiếu kỳ của
con người một khi đã nổi lên thì sự kích thích còn mãnh liệt hơn cả khi uống
nhầm xuân dược.
“Bởi vì… chị tuyệt đối không thể qua
mặt được bố em”. Thằng nhóc gặm chiếc quẫy trong mồm, cười với vẻ rất tự hào.
“Cậu đứng có dùng cái từ “qua mặt” đó
được không?” Cô không biết rằng sau một đêm nghiền ngẫm cuốn sách kia, vốn từ
của cậu đã tăng lên đáng kể.
“Nhưng mà…” Thằng nhóc ăn nốt chiếc
quẫy, lau cái miệng đầy dầu. “Bố em từng nói, thế sự khó lường”.
“Đúng, thế sự khó lường, chị cũng
không ngờ mình sẽ có một buổi sáng rối bời thế này”.
“Chị rối bời cái gì?”. Thằng nhóc đưa
cốc sữa nóng lên miệng thổi thổi.
“Vừa hy vọng bố cậu bị phụ nữ “chơi”
đến chết, vừa sợ anh ta bị “chơi” chết, nếu thế chị sẽ bị số mạng của mình
“chơi” chết
“Thật rối bời”.
“Uống xong cốc sữa, chị tiện đường đưa
em đi học”.
“Ồ, hôm nay chị vẫn phải làm thêm”.
“Kỳ nghỉ của chị Hồ nhà cậu kết thúc
rồi, hôm nay phải đi học tiếp, tiếp thu kiến thức, hun đúc tài năng, không thể
lông ba long bông, không học hành như bố em được, hiểu không?”. Cô vừa nói vừa
lấy một thanh quẫy nhồm nhoàm nhai, vừa mở cửa ra. “Chị xuống dưới nhà lấy xe,
em khoá cửa lại, ăn xong rồi xuống, em nghe rõ chưa?”.
“Vâng!”. Cậu nhóc nuốt ngụm sữa đánh
“ực”, trả lời.
Hồ Bất Động lái chiếc xe máy cũ màu hồng nhạt, tốc độ
đương nhiên không thể so với chiếc xe phân khối lớn của Huỳnh Nhất Nhị, xe của
cô chỉ có thể chạy tối đa vài chục km/h, thêm nữa, hàng mua cũ nên chất lượng
cũng không được tốt, nói theo cách của Huỳnh Nhất Nhị chính là: “Một nửa của
đàn ông là phụ nữ”.
Phạn Đoàn khoác ba lô trèo lên xe, cô nhấn đề khởi
dộng xe, chợt nghe thấy thằng bé ngồi phía sau, nói: “Chị Hồ, em thấy người
khác lái xe đều đội mũ, sao chị không đội?”.
“Nếu mũ của em là màu xanh, em có đội
không? Cô khó chịu, chẳng buồn quay lại nhìn thằng nhóc phiền phức.
“Mũ xanh à? Người ta tặng chị à?”.
“Im miệng…”
“Đỏ phối với xanh à? Ai lại chẳng có
con mắt thẩm mỹ đi tặng chị mũ xanh vậy?”
“Im miệng…”
“Vâng”. Thật nhỏ mọn!
Trường cao đẳng dạy nghề hạng ba nằm đối diện với ngôi
trường tiểu học danh tiếng chỉ cách có một con đường. Tuy cô không rõ ngôi
trường nào xây trước, nhưng rõ ràng là chúng chẳng tương xứng với nhau chút
nào, nhất là từ khi cô có người quen trong ngôi trường tiểu học đó.
“Chị Hồ, chị học ở cái trường phía đối
diện mà có mấy anh chị đang cắn mồm nhau kia à?”. Hạ Phạn Đoàn vừa nhìn ngắm
phong cảnh đẹp trước mắt vừa xoay người nhảy xuống xe của Hồ Bất Động.
“…” Cô không trả lời, quay
sang phía đôi nam nữ đang đứng trước cổng trường mình, chẳng thấy có gì kỳ lạ
lại quay đi, trong lòng thầm khâm phục vị hiệu trưởng của trường tiểu học đối
diện. Chắc chắn là ông ta cố ý lựa chọn ngày tuyển sinh sớm hơn một ngày so với
ngày khai giảng trường cô để phụ huynh không nắm được hoàn cảnh, tình hình
quanh trường và đưa những đứa trẻ ngây thơ, thuần khiết vào miệng cọp. Học phí
nộp rồi, cho dù các bậc phụ huynh không hài lòng với những bài học vỡ lòng tiêu
cực từ bên trường đối diện cũng chẳng có cách nào khác, chỉ đành ngậm ngùi lái
xe đích thân đưa đón con đi …
Thực ra thì cũng không thể trách ông hiệu trưởng
trường tiểu học này thủ đoạn độc ác, nhớ lại lời dặn dò vô cùng thành khẩn của
ông ta trong buổi lễ khai giảng, đến người lòng dạ sắt đá như cô còn rung động
nữa là…
“Các bạn sinh viên thân mến, tôi nhờ
cả vào các bạn, các bạn muốn làm gì trong trường thì chúng ta có thể bàn bạc
nhưng tôi h đừng làm ảnh hưởng đến nề nếp của trường chúng tôi, các em nhỏ là
những mầm non của Tổ quốc, là ánh mặt trời mới hé buổi bình minh, xin các bạn
đừng làm tổn thương tâm hồn non nớt của các em. Nhớ rõ quy định đầu tiên của
trường chúng ta là: Chuyện xấu trong nhà phải đóng cửa bảo nhau!”.
Nghe xem nội quy rõ ràng thế cơ mà, lúc đó cô thực sự
vô cùng kính phục vị hiệu trưởng này. Kết quả là sau này cô mới phát hiện, chỉ
có minh cô kính phục, trường của cô, chỗ cấm dán giấy lúc nào cũng dán đầy tờ
quảng cáo của các quán rượu và số điện thoại những người thi hộ; chỗ cấm đỗ xe,
luôn luôn có mấy chiếc xe đua, đương nhiên, xe của Huỳnh Nhất Nhị cũng nằm đó;
nơi cấm hôn thì lúc nào cũng có hai hoặc hơn hai cặp nam nữ đứng đó hy sinh bản
thân, vì đại nghĩa diệt thân; chỗ cấm vứt rác, thỉnh thoảng lại phát hiện vài
chiếc bao cao su đã được qua sử dụng…
Ngài hiệu trưởng đáng thương…
“Oa…Chị kia đang cởi áo cho anh kia…”
Hồ Bất Động đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ của mình,
vừa cúi đầu thì nhìn thấy thằng nhóc đi cùng mình khom người, hai tay ôm đầu,
nhìn chằm chằm hai người đối diện. Mà đôi nam nữ kia cũng không biết có phải vì
trước mặt bao nhiêu khán giả nên biểu diễn càng lúc càng hăng hơn không nữa,
nhất là cô gái, hai tay kéo mạnh chiếc áo đồng phục của con trai nhà người ta
ra… cảnh tiếp theo không đơn giản chỉ là trao đổi nước bọt nữa, tuy cô cũng sa
đoạ đến mức dùng tiểu thuyết ngôn tình để dỗ dành trẻ con nhưng cô vẫn còn
lương tâm, không thể để thằng bé tiếp tục thăng cấp, xem truyền hình trực tiếp
như vậy được.
“Chị Hồ, chị làm gì mà bịt mắt em vậy?
Em không nhìn thấy, chị kia đã ép xuống chưa, đã ép xuống chưa vậy?”.
“Ép cái đầu em ý, mau cút vào lớp học
cho chị!”. Hồ Bất Động bịt mắt Phạn Đoàn rồi đẩy nó vào trong trường.
“Còn có chút xíu nữa là xong mà…”
thằng nhóc t miệng, đứng ở cổng trường, thỉnh thoảng còn kiễng mũi chân lên
muốn dùng cái chiều cao chẳng có tiền đồ gì cảu mình để chiếm chút lợi thế.
“Xong gì mà xong, hai người họ ít nhất
còn một tiết thể dục nữa, em mà xem hết toàn bộ thì coi chừng bị thầy giáo phạt
xách xô nước đứng ở cửa đấy!”.
“Vâng… muốn xem, không muốn xách xô
nước… muốn xem lại không muốn xách xô nước...” Thằng nhóc khó khăn đưa ra sự
lựa chọn.
“Ai cho em được lựa chọn! Cút vào lớp
cho chị!” Cô tóm lấy cổ áo thằng nhóc, kéo nó tống vào cổng trường. “Đúng rồi,
hôm nay chị tan học sớm sẽ đến hiệu sách làm thêm, em tan học thì tự mình về
nhà, nghe rõ chưa?”.
“Vâng, em biết rồi, chị nhớ giúp em
mang mấy cuốn sách về, cuốn kia tối qua em đọc xong rồi!”.
“…” Cô bỏ qua vấn đề này.
Treo chùm chìa khoá vào cổ thằng nhóc. “Nếu tối nay bố em vẫn không về nhà,
chúng ta đi báo cảnh sát nhé…” Cứ coi như ngược đãi nhân viên, cũng phải cho
người ta nghỉ phép về thăm người thân chứ, cô càng lúc càng cảm thấy cái người
giúp cô thay đổi số mệnh này ắt hẳn rơi vào tay bọn bắt cóc rồi, hơn nữa là
không phải vì tiền, mà là vì thân xác.
“Hả?”
“Đi học đi!”.
“Vâng”. Thằng nhóc đeo chum chìa khoá
lên cổ, còn cố lưu luyến nhìn cặp đôi kia lần nữa mói chạy vào trong trường.
Cuối cùng cô cũng có thể thở phào, lại trèo lên chiếc
xe cà tàng của mình, hướng về phái ngôi trường đối diện, lướt qua đôi nam nữ
vẫn ôm hôn say đắm kia, rồi đỗ xe ở đúng nơi đề biển “cấm đỗ xe”, quay đầu cấm
chiếc khoá ở hộp đồ phía sau, chợt cảm thấy một bóng đen từ trên cao trùm
xuống….
“Em không thích chiếc mũ bảo hiểm anh
tặng em đến thế sao?”, giọng nói vui vẻ của Huỳnh Nhất Nhị vang bên tai cô.
“Vậy hôm nào em tặng anh một cái màu y
như vậy nhé!”. Cô liếc xéo anh.
“Em nỡ làm thế sao?”. Anh nhướn mày,
dường như hoàn toàn không chú ý đến cô.
“Trên thực tế, em đang lên kế hoạch”.
“Kế hoạch? Tặng anh mũ xanh hả?”.
“Bộ dạng của anh hôm qua không làm mẹ
anh sợ sao?”. Cô xuống xe, vừa khoá xe vừa nhớ lại bộ dạng thương tích đầy mình
tối qua của anh, liền quay đầu lại hỏi.
“Sợ chứ, sợ một lúc lâu không nói được
gì, he he”. Anh thuận miệng trả lời cô, rồi quay ra cổng trường gọi lớn. “Này,
cậu hôn đủ chưa, vào lớp rồi mà vẫn còn hôn à?”.
“Đến rồi đây, giục cái gì mà giục”.
Người nam giọng bực bội từ cổng trường nói vọng vào: “Này, đừng có xông đến
nữa, vào lớp rồi, cô không nghe thấy sao?”.
“Vậy chúng mình làm lành nhé!”. Giọng
cô gái nhõng nhẽo, “Có ai như anh chứ, tôi qua còn đánh nhau để cướp người ta
lại, hôm nay lại nói chia tay với người ta!
“Tôi không thích kẻ khác cướp đồ cuả
mình, tôi càng không thích bị chụp mũ xanh”.
“Vậy tối qua anh còn nói em là người
phụ nữa của anh”.
“Bây giờ không phải nữa”. Câu đó vừa
thốt ra đã thấy Trác Duy Mặc với chiếc cà vạt nới lỏng, áo sơ mi mở phanh và
quần bò chỉ kéo mỗi khoá xuất hiện trước mặt hai người, một tay hắn giữ chiếc
cổ bị vẹo vì hôn quá sung, một tay khoác vai Huỳnh Nhất Nhị. “Chẳng phải nói là
lên lớp sao? Còn ở đây trêu chọc em ni cô hang xóm à?”.
“Mình đã lên lớp đúng giờ lần nào
chưa?” Huỳnh Nhất Nhị nhìn anh mà nói không chút do dự rằng, lời của anh ta
đúng là thừa thãi.
“Nếu mà như vậy, chỉ e thầy chủ nhiệm
nhìn thấy cậu, sẽ lên cơn đau tim mất, thôi, cậu tích chút đức đến muộn một
chút thì tốt hơn. Mà này, em gái ni cô nhà cậu vừa chở một thằng nhóc đi học,
cậu đúng là anh em tốt của mình, cùng đội mũ xanh giống mình”.
“Nó mới bảy tuổi, cái mũ xanh non như
vậy, anh đội được à?”. Hồ Bất Động trừng mắt lườm Triệu Duy Mặc, cảm thấy anh
ta thật có lỗi với cái tên “chỉ trầm mặc” mà bố mẹ anh ta đã đặt. Chắc đội mũ
xanh nhiều quá rồi nên mẫn cảm với từ này.
“Hi hi, mình nói cậu này, có người như
thế trợ giúp cho cậu, thế mà còn dám cãi nhau với mình chứ?” Triệu Duy Mặc thắt
lại chiếc cà vạt trên cổ. “Mình nói này, Nhất Nhị, cô ta chính là người hôm đầu
tiên nhập học thấy bọn mình đánh nhau mà sợ đến mức nước mắt nước mũi tràn trề
đó sao?”.
“Gan to lắm, nhưng mà chuyện lén lút
sau lưng mình, giờ cô ấy còn chưa có gan làm đâu. Đúng không?”. Anh giơ tay vỗ
vào đầu cô mấy cái, vỗ đến mức cô chóng cả mặt, không nghe ra ẩn ý đằng sau câu
nói của anh là gì.
Triệu Duy Mặc cũng không để ý, anh lấy một bao thuốc
ra, rút một điếu rồi đưa bao thuốc đến trước mặt Nhất Nhất. Anh chỉ xua tay,
đẩy bao thuốc đi. Triệu Duy Mặc nhìn Hồ Bất Động đang đứng nguyên tại chỗ liếc
xéo mình, chẳng gặng hỏi gì thêm nữa, châm điếu thuốc rồi ngậm vào miệng, nói:
“Này, tối nay đi không? Gọi cả cô em ni cô nhà cậu đi!”.
“Đi đâu? Đua xe?”. Anh đút tay vào túi
quần, cười một tiếng, “Gọi cô ấy đi, trừ phi tôi không muốn sống nữa”.
“Em cũng đâu có nói là đi cùng anh,
tan học em còn phải làm thêm”. Cô chẳng nể nang gì, cắt ngang câu nói của anh.
“Vậy gọi cô bồ của cậu đi cùng cũng
được, lần nào đua xe cũng thấy sau xe cậu trống không, chán chết”.
“Cậu chán thì liên quan gì đến tôi?”.
Anh lên tiếng phản đối.
“Thấy cậu rõ vô tích sự, suốt ngày
giấu kỹ cô bồ ở nhà, chẳng khác nào không có”. Triệu Duy Mặc lấy điếu thuốc
trong miệng ra.
“Vậy tối nay cậu để trống phía sau hay
là dẫn theo “chiếc mũ xanh” kia đi?”
“Vớ vẩn! Mình mang theo chiếc lốp dự
phòng!”.
“Mong cho lốp nổ chết anh luôn đi!”.
Một lời nguyền rủa cay độc thốt ra từ miệng Hồ Bất Động, cô trừng mắt lườm hai
gã xấu xa trước mặt, rồi quay ph người bỏ đi. Mới đi được nửa đường, đột nhiên
nhớ ra chuyện gì, cô quay đầu lại, chỉ chỉ vào cái ngực trống không của Huỳnh
Nhất Nhị. “Này, đồ của anh còn ở chỗ em, đừng lái nhanh quá đấy, biết chưa?”.
“Rõ!”. Anh trả lời và nhìn theo cô,
lần này cô bước đi rất nhanh.
“Chiếc xe này là cậu đưa cô ấy đi mua
phải không? Cũ lắm rồi, cậu cũng thật biết chọn đồ đấy, giúp người ta chọn con
xe bỏ đi này”. Triệu Duy Mặc leo lên chiếc xe của Hồ Bất Động, lại rút bao
thuốc đưa cho anh, lần này anh không từ chối, rút một điếu rồi chì điếu thuốc
vào bật lửa của Triệu Duy Mặc châm, hít một hơi và nhả ra một làn khói trắng
đục.
“Cô ấy dùng chiếc xe thế này là được
rồi, cô ấy chỉ cần đi theo sau mình thôi”.
“Lái chiếc xe bỏ đi này theo sau chiếc
xe phân khối lớn của cậu?”. Triệu Duy Mặc chỉ vào chiếc xe. “Ha ha, có khi cậu
đi một vòng trái đất rồi cô ta vẫn ì ạch tại chỗ”.
“Như vậy mới tốt, để cô ấy không chạy
đi đâu được.” Anh nhún nhún vai, đưa điếu thuốc lên miệng ngậm. Qua lớp khói
mờ, anh nhìn cô nàng đang vắt chân lên cổ chạy cho kịp giờ vào lớp tiết đầu
tiên.
“Không biết cậu mắc bệnh gì nữa, đường
đường một đại thiếu gia lại học ở cái trường tồi tàn này, có bạn gái rồi vẫn
trêu chọc cô em ni cô kia”.
Anh mỉm cười, không trả lời.
…
Sau khi tan học, Hồ Bất Động trở lại bãi cấm đổ xe để
lấy chiếc xebất ngờ vì hai chiếc xe đắt tiền kia đã không cánh mà bay, cô đứng
ở đó một lát, cúi người, mở khoá xe của mình, lấy mũ bảo hiểm xanh ở trong hộp
đựng đồ phía sau xe rồi đập mạnh cho nó hai cái, mắm môi, đội lên đầu, tiếp đó
nhấn nút khởi động, bẻ tay lái, phóng thẳng đến tiệm sách chỗ cô làm thêm.
Gần tới tiệm sách, cô loáng thoáng nhìn thấy một người
đang ngồi trước cửa tiệm, lung dựa vào cửa kính, đầu hơi nghiêng sang một bên,
tóc mái rủ xuống, che lấp cặp mắt. Sao mà cô thấy tư thế đó quen vậy nhỉ? Cô
kéo ga, tăng tốc.
Anh ta chạy đến đây làm gì? Chẳng phải đã đi đua xe
với đám bạn bê tha của mình rồi sao? Hơn nữa, muốn đợi cô thì đợi ở trường là
được rồi. Hừ, cô không đời nào lái chiếc xe máy ì ạch này đi đua xe gì gì đó
với anh ta, cô đâu phải là lốp dự phòng của anh ta!
Chiếc xe dừng lại trước cửa tiệm, cô chống mũi chân
xuống mặt đất, bỏ chiếc mũ xanh trên đầu ra, khom người, nhìn tên ngây ngô
trước mặt rồi bĩu môi: “Hoá ra, anh lại lạc đường ?”.