“Hãy thôi lấy những quy định của nhà em mà áp lên người anh đi!”
“Ting toong!”
Chuông cửa nhà họ Huỳnh vang lên.
Huỳnh Nhất Nhị thò đầu ra khỏi phòng tắm, nhìn về phía cửa nhà, khẽ nhăn mày lại, chiếc bàn chải đánh răng trong tay vẫn chưa dừng động tác chải răng, bọt kem đầy miệng khiến anh phải đưa ra một lựa chọn bắt buộc, mở cửa hay là tiếp tục đánh răng cho xong. Người trong nhà đã ra ngoài hết, chỉ còn lại mình anh cả đêm qua thức xem giấy tờ, dẫn tới sáng nay có kẻ không bò dậy nổi, đành xin với cấp trên nghỉ ở nhà ngủ nướng. Mà bà chị của anh mãi mãi là người yêu thương anh số một trong gia đình, không những phê chuẩn cho anh nghỉ, mà còn để anh ngủ nướng đến khi mặt trời đã lên tận ngọn tre.
Thật muốn chết quá! Mấy lão già trong công ty kia nhất định lại đang nói xấu sau lưng rằng anh là kẻ làm ăn theo chế độ gia đình lý, là loại thiếu gia phá gia chi tử.
“Ting toong, ting toong, ting toong!!!”
Người đứng ngoài cửa kia hình như đang cảm thấy mình bị đối xử lạnh nhạt mà không cam tâm, gắng sức ấn liên hồi, bắt nạt cái chuông cửa nhà anh. Anh bị thúc giục đến mức không còn đủ nhẫn nại, liền hít sâu một hơi, nhét bàn chải đánh răng vào trong miệng chải qua loa, lười nhác nHồ đám bọt kem đầy trong miệng ra, phồng mồm trợn mắt chạy tới trước cánh cửa, chẳng buồn xác định người bên ngoài là ai, liền vặn tay nắm, đẩy cửa ra.
“Ai vậy!” Hai âm tiết không rõ ràng rít qua kẽ răng, cánh tay phải của anh vẫn đang tiếp tục chải răng hai hàm trên dưới, khi thấy người đứng ngoài cửa thì lập tức ngừng lại.
Anh ngửa cái miệng chứa đầy bọt kem đánh răng, tay trái cuống quýt gạt lại mớ tóc rối do vừa mới ngủ dậy, ngón chân lười biếng xòe ra để kẹp lấy quai đôi dép đi trong nhà, chiếc tất chỗ ngón chân cái còn bị thủng một lỗ rõ to, cái thắt lưng da được nới lỏng từ bao giờ đang hờ hững treo lại trên eo, áo sơ mi thì phanh cả ra, nửa kín nửa hở khiến con thỏ trên ngực lộ cả nửa cái tai ra ngoài, phần dưới của áo nhét qua quýt vào trong quần, một nửa bên trong, một nửa thò ra ngoài.
Bộ dạng của anh thật nhếch nhác.
Bên ngoài cửa, khóe môi của Hồ Bất Động khẽ run lên, khó chịu nhìn người bên trong, dường như cô đến... rất không đúng lúc?
Miệng Huỳnh Nhất Nhị khẽ động đậy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cười khổ của Hồ Bất Động, đột nhiên anh như phát hiện ra điều gì, vội vàng cúi đầu xuống, nhìn một lượt bộ dạng của mình. Lúc này mới yên tâm thở phào một cái, ngón chân khẽ cong lên, giơ tay rút chiếc bàn chải trong miệng ra, chẳng thèm để ý bọt kem đánh răng đang chảy trào qua khóe miệng: “Còn may, ít nhất chỗ này đã kéo lên rồi”, anh chỉ chỉ vào khóa quần, biểu thị sự kiêu ngạo vì đã sống chết cố thủ thành công phòng tuyến cuối cùng.
Cô trừng mắt lườm anh một cái ngay trước cửa nhà. Cái lườm đó sắc lạnh tới nỗi một lỗ kim nhỏ nó cũng có thể xuyên qua được. Nhưng cô cũng chẳng muốn so đo nhiều với anh, liền cầm chiếc áo khoác ngoài màu xám vẫn còn ám mùi khói thuốc trong tay đưa đến trước mặt anh, miệng đều đều nói một câu như đang gửi điện báo: “Trả anh! Hôm qua, cảm ơn anh!”.
Anh nhìn chiếc áo bị nhét cứng đơ trong tay cô, không nói lời nào, cũng không đưa tay nhận lấy chiếc áo đã bị cô tùy tiện vo thành một cục. Lúng búng một mồm đầy bọt kem đánh răng, anh sững lại một hồi lâu rồi mới lầm rầm nói một câu không rõ ràng: “Này, chẳng phải sau khi giặt xong, con gái thường là cho phẳng lỳ đẹp đẽ mới trả lại sao? Tại sao đến lượt em lại làm cẩu thả như vậy?”.
“Bởi vì em không phải là đứa con gái bình thường, em là loại quái dị!”
Cô bị anh mỉa mai liền bĩu môi, nhìn chiếc áo khoác trong tay. Vì thay cô chắn gió ngăn mưa mà nó trở nên nhăn nhúm phong trần, bẩn thỉu nhếch nhác. Màu xám trên áo sau khi bị nước mưa thấm ướt, đã tạo thành những vệt nước loang lổ, loang ra như hình mấy đóa hoa cáu bẩn. Nước trên tay áo vẫn chưa khô hết, rỏ xuống mặt đất, bị cô kéo men theo con đường đến trước nhà anh.
Anh khẽ cười một tiếng, chẳng để ý tới câu nói của cô, đưa tay nhận lấy chiếc áo khoác. Và vào đúng cái lúc cô quay người muốn đi, anh lại buông ra một câu chào hỏi tự nhiên thái quá.
“Ăn sáng chưa? Muốn vào nhà chút không?”
Đôi dép đi trong nhà của anh lùi lại phía sau, chừa ra một khoảng cửa chờ đợi cô.
Cô nhìn anh đang quay người đi vào trong nhà. Phòng giặt đồ nhà anh ở bên phải cửa ra vào tầng một, anh kéo chiếc áo khoác ngoài bị đem trả lại kia, tiện tay ném thẳng nó vào chiếc giỏ đựng quần áo bên cạnh máy giặt, không thèm liếc nhìn nó thêm dù chỉ một cái, cất bước đi thẳng vào phòng tắm, xử lý nốt đám bọt kem đánh răng còn đầy trong miệng.
Cô nhìn anh một cách thờ ơ, đột nhiên lại thấy đáng thương cho chiếc áo khoác ngoài kia. Nó được lôi ra từ gầm giường nhà cô rồi được chuyển đến chiếc giỏ đựng đồ trong phòng giặt nhà anh. Sự đối đãi mà nó nhận được khi quay trở về với chủ nhân của mình cũng chẳng tốt hơn là bao, thậm chí còn tồi tệ hơn.
Cô không muốn cởi giày nhưng cũng không muốn giẫm giày bẩn lên thảm trải sàn nhà anh, thế là cô dùng đầu gối để di chuyển, bò trên tứ chi về phía chiếc giỏ đựng quần áo, cầm chiếc áo khoác lên và bỏ vào trong máy giặt, tiện tay đổ bột giặt vào, cài đặt chương trình, rồi dứt khoát ấn nút khởi động, một tràng tiếng nước chảy vào trong máy, cô lại nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau đang truyền tới.
“Ai bảo em giúp anh giặt nó!”
Cô thề rằng, đây là lần đầu tiên trong đời cô nghe thấy, Huỳnh Nhất Nhị nói chuyện với âm lượng mức decibel to đến như vậy. Cứ coi như câu giận dỗi “tùy anh” kia vang lên bao nhiêu lần đi nữa, cô cũng chưa từng nghe anh dùng cái âm decibel cao như vậy để nói chuyện bao giờ. [Decibel là đơn vị đo lường âm thanh dựa trên tính chất của tai người. Âm thanh tương đương mức không nghe thấy gì sẽ là 0dB, mức đau tai không chịu được sẽ là khoảng 140dB. Tuy nhiên khi ta ở cách nguồn âm 10m thì âm thanh không lớn như khi ta ở ngay cạnh, cỡ 1m.]
Anh nhìn chiếc máy giặt đã bắt đầu vận hành, không biết làm thế nào để khiến nó dừng lại, chỉ đành lùi lại, rút cái phích cắm máy giặt ở trong góc tường. Nhìn chiếc máy giặt bị ngắt điện không thể chuyển động linh tinh được nữa, anh thở phào một hơi, nâng mu bàn tay lau bọt kem đánh răng dính bên miệng, tiện thể ném luôn chiếc phích cắm trong tay xuống nền nhà.
Cô bị tiếng chiếc phích cắm rơi xuống thu hút sự chú ý, liền nhăn mày lại.
“Anh đã vứt vào trong giỏ đựng đồ rồi, không giặt thì để làm gì!” Giọng của cô bất giác bị anh kéo cao lên đến mấy decibel, vô thức trở thành một dạng tiếng ồn.
“Ném vào trong giỏ quần áo thì phải giặt sao? Ai bảo em như thế?”, anh nhìn lướt qua cô một cái, khom người xuống nhìn chiếc thùng máy giặt đã đầy nước, cân nhắc làm sao để cứu vớt chiếc áo khoác của anh ra khỏi nước lũ.
“Vậy à! Quy định của nhà anh em không biết, cũng không hy vọng biết. Nhưng quy định nhà em là, quần áo vứt trong giỏ quần áo là phải giặt! Làm sao nào?” Giọng nói của cô vì đáp lại câu trả lời ương bướng của anh mà lại tăng cao hơn mấy phần. Không hiểu vì sao cô cứ phải tóm lấy cái chủ đề vốn chẳng có gì bàn cãi này để mà cãi nhau với anh.
“Hãy thôi lấy những quy định của nhà em mà áp lên người anh đi!”
“...” Cô hơi sững lại, tiếp đó cắn chặt răng, “Làm gì vậy! Nói to hơn người khác thì giỏi lắm sao! Anh đang muốn cãi nhau, có phải không!”.
Anh không nói tiếng nào nữa, quỳ trước thùng máy giặt đầy nước kia, nheo mắt lại, đơn giản chỉ muốn ấn chiếc nút mở cửa trên máy kia.
“Anh lên cơn thần kinh đấy à? Nước đã đầy rồi, bây giờ anh mở ra, chẳng phải muốn nước ngập cả chỗ này hay sao!”
Anh não nề lấy tay cào tó sức đập một cái vào chiếc cửa rồi đứng dậy. Nhưng dường như lại không biết làm cách nào cho tốt, anh quay người nhìn chiếc cửa kính kia mà đá thêm một cái. Quay đầu lại, ánh mắt anh trách cứ nhìn cô đang bò trên mặt đất.
“Nhìn cái gì!” Cô ngửa mặt lên, đem theo ánh mắt đã đổi thành vẻ hung ác mà cô muốn: “Chiếc áo hôi như vậy mà không cho giặt sao? Anh rốt cuộc đã hút hết bao nhiêu bao thuốc mới khiến nó hôi thành ra như thế? Em còn chưa trách anh, anh hét cái gì với em chứ! Đều tại chiếc áo khoác dở hơi của anh hại em bị ghét bỏ, hại em không được ăn no, hại em phải đi mua bình xịt phòng, hại em bị thất tình! Em đã không còn hại anh xui xẻo nữa rồi, anh bây giờ còn quay lại bắt nạt em làm gì!”.
Cô cố nói thật to, hét thật to, nhưng trong tầm mắt của cô từ nãy tới giờ chỉ có một chiếc tất rách. Không sai, cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhờ giọng nói mạnh mẽ kia giúp cô tìm lại được khí thế, tìm lại lý lẽ để bảo vệ chính nghĩa.
“Em thất tình rồi! Đều là do anh hại em, đều là chiếc áo khoác của anh hại em, đều là anh hút thuốc nhiều như vậy hại em... Anh là cái quái gì mà lại hại em như vậy chứ! Anh trả thù em sao!”
Đôi dép của anh khẽ chuyển động, bước về phía cô hai bước.
“Không có ai giúp em đưa ô nữa. Không có ai mua bánh rán, đắp chăn cho em nữa rồi... Đều là do anh hại đó!”
Chiếc dép của anh dừng lại cách mặt cô không xa, không tiến lại gần thêm nữa.
“Anh ấy sẽ không tiếp người khách như em, em cũng không được vào câu lạc bộ trai bao nữa. Em mặc kệ! Đều là do anh hại đó!”
Cô giạng hai chân ra ngồi thượt xuống đất, đạp loạn lên bàn chân với chiếc tất rách của anh. Trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một chiếc khăn bông sạch sẽ, cô ngước nhìn lên theo cánh tay của anh, nhưng nhìn tới cổ tay anh thì không dám ngẩng lên nữa. Con thỏ trước ngực anh kia đang thò ra nhìn cô, cô phải trốn đi!
“Cầm lấy!” Anh cầm chiếc khăn trong tay đưa đưa về phía trước, ép cô nhận lấy. “Thất tình thôi mà, có gì đáng khóc chứ!”
Cô nghe lời anh nói, lời nói thật vớ vẩn nhưng lại giống như an ủi vậy. Một giây sau, lại thấy cái đôi chân xỏ dép kia đi ra khỏi phòng giặt đồ, tiếp đó tiện tay đóng cửa vào. Tiếng anh không cao không thấp, truyền đến qua lớp cửa: “Phòng đó nhường lại cho em. Muốn khóc, muốn đá, muốn chửi ai thì tùy em. Trút giận xong thì bảo anh một tiếng, anh ở trong thư phòng tầng trên đọc tài liệu”.
Lời nói của anh buông ra, kèm theo là một tràng tiếng bước chân lên cầu thang, tiếp đó bốn bề trở nên yên tĩnh. Cô cầm lấy chiếc khăn bông anh đưa, lau nước mắt nước mũi không chút khách sáo, chỉ vào trần nhà anh mà kể lể những điều anh không đúng. Anh là kẻ xấu xa, anh không biết đúng sai, đến đạo lý tiếp khách cơ bản nhất cũng không có. Chính anh bảo cô vào nhà, rồi lại đem nhốt cô ở đây để cô một mình khóc là ý gì chứ.
Hành động của người thất tình thật giống như hành động của một đứa trẻ xấu xa. Chẳng có ai muốn xem mình diễn trò làm loạn, càng chẳng có ai hứng thú muốn tranh cướp để được làm diễn viên. Cô xoay người lồm cồm bò dậy. Cũng không định làm người khách lịch sự, cô chẳng buồn chào hỏi chủ nhà trước khi ra về. Chiếc khăn trong tay kia cô cũng tiện thể liệng đi, rồi ngửi ngửi lại cánh tay của mình, sợ có bị dính thêm mùi gì đó. Kiểm tra hoàn tất, cô đẩy cánh cửa đang khép ra, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc cầu thang. Chiếc cầu thang này cô đã lên xuống không biết bao nhiêu lần, cô không nhớ nữa. Cô nhớ dáng mình chạy chạy nhảy nhảy trên đó, rồi nhớ mình đã quỳ ở đó mà lén khóc, thậm chí còn nhớ có một lần bước hụt chân mà lăn từ trên xuống.
“Em đừng có chơi mấy trò ‘mất đi kí ức’ hay là ‘linh hồn xuyên thời gian’ với anh nữa đi.” Đây là câu đầu tiên anh nói sau khi dìu cô dậy, anh biết những gì cô đọc được trong đống sách kia, thường chẳng dạy được điều gì tốt. Khi đó cô còn đang thấy sao bay lởn vởn trước mắt, giơ tay đỡ lấy cái đầu đau điếng, miệng rên rỉ ảo não, mạnh chân đá đá mấy cái vào cầu thang.
Nhưng đáng tiếc, cô không bị mất đi kí ức, càng không có linh hồn xuyên thời gian, chỉ là cô đã mất đi lý do và cái cớ để lại được leo lên chiếc cầu thang này. Vì bọn họ là bạn bè, nên anh đã hỏi cô có muốn đòi lại miếng ngọc phỉ thúy hình phật Quan Âm kia không. Giữa bọn họ cần phải vạch ranh giới bạn bè rõ ràng, cô chỉ giúp anh giặt chiếc áo khoác ngoài kia mà thôi. Như thế cũng tốt, ít nhất cô cũng không còn bị nguy hiểm khi trèo lên đến nửa cái cầu thang lại bị lăn xuống, đầu của cô cũng sẽ không đập đau tới mức không còn phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa.
Bây giờ chuyện cấp bách mà cô nên nghĩ đó là, cô phải làm thế nào đi tìm một người mà đến số điện thoại của anh cô cũng không có. Nói cho anh biết, cô đã dùng nước thơm xịt khắp phòng mấy có thể nào xin anh chiếu cố, hạ mình mà dọn về không.
Cô chán nản đẩy cánh cửa nhà Huỳnh Nhất Nhị, đang muốn đi ra ngoài, lại cảm thấy có một bóng đen được ánh mặt trời kéo dài chiếu đến người mình, cô chưa kịp ngẩng đầu lên xác nhận, thì đã nghe thấy giọng nữ giới ngạo mạn quá mức kia vang lên.
“Này, nghe nói cậu thất tình rồi? Đang cần người an ủi hả?”
“...” Cô sững lại một hồi, cái giọng nói này đã mất tích khá lâu, sao giờ lại lần nữa vang lên, thổi bay một chút đám bụi trong kí ức của cô. Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đang mặc bộ váy đồng phục dài màu đen, tóc xõa dài, “Lăng?”.
Tả Gian Lăng gạt những sợi tóc đen xõa trước ngực ra sau, nhếch môi: “Có chuyện này mình phải nói trước, mình không biết an ủi người khác, nhưng lần này miễn cưỡng thử chút xem sao. Cậu đứng ngây ra đó làm gì, vào đi!”.
“Ai... ai... ai nói với cậu mình thất tình?” Cô nhìn Tả Gian Lăng đang nhởn nhơ quá mức, kéo mình đi vào phòng khách nhà họ Huỳnh. Trong chốc lát, cô cảm thấy đầu mình đang tê dại.
“Đương nhiên là cái người ở trên lầu kia, Huỳnh Nhất Nhị đó, ngoài anh ấy ra thì còn ai vào đây nữa?” Tả Gian Lăng giơ ngón trỏ lên, chỉ lên trên lầu. “Hừ! Anh ấy hỏa tốc lôi mình đến đây chỉ bằng một cuộc điện thoại. Anh ấy nói không biết an ủi cậu thế nào, nói giữa con gái với nhau dễ nói chuyện hơn, anh ấy có lo gì chuyện của mình đâu chứ!” Cô ấy nheo mắt nhìn lên trên lầu, “Từ khi chúng mình chia tay, anh ấy không hề gọi điện cho mình, giờ lại bảo mình đến an ủi cậu thất tình. Khi mình thất tình hai người đều đang làm gì chứ? Cậu cảm thấy mình có nên chửi cho cậu một trận không? Bất Động?”.
“... Đâu phải là mình gọi cậu đến chứ!”
“Vậy cậu cảm thấy mình có thể đến chỉ để nói chuyện với cái tên trên lầu kia không?”
“... Hai người... chia tay rồi?”
“Nếu như cậu coi việc chia tay lần trước của cậu với anh ấy là thất tình thì mình lại cảm thấy lần này không phải là thất tình. Có thể gọi đó là ‘cuộc sống sau chiến tranh’. Cái kẻ đó hoàn toàn chẳng biết làm thế nào để trở thành người bạn trai thực sự. Mình cũng thử qua rồi, không đủ tiêu chuẩn!”
“...”
“Không phải anh ấy lại làm cậu thất tình đấy chứ?”
“Không phải!”
“Được rồi!” Tả Gian Lăng đặt mông xuống sô pha, đưa tay lên xem đồng hồ, “Trước khi đến giờ hẹn, mình có chút thời gian để lắng nghe những lời thừa thãi của cậu, cậu thất tình thế nào? Nói đi!”.
Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà một cái, lại cúi đầu nhìn Tả Gian Lăng đã lâu không gặp ngồi trên sô pha, nếu như nói, thứ cô bây giờ muốn biết chính là chuyện linh tinh của bọn họ, mà không phải là vấn đề tình cảm của mình, không biết có bị ném ra ngoài hay không?