Yêu Em Thật Xui Xẻo

Chương 71: Chương 71: Tiễn biệt




“Chị Hồ! Có cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào kết thúc không phải là đại đoàn viên không?”

“Kết thúc không phải là đại đoàn viên? Vậy còn gọi gì là tiểu thuyết ngôn tình nữa!”

Hai ngày sau, tại sân ga...

Gần cuối năm rồi nên người tới sân ga nhiều như kiến, dáng vẻ nào cũng đều có, cho nên, cứ coi như trong phòng đợi có hai người một lớn một nhỏ mặc áo choàng trắng dài như đạo sĩ, cũng không có gì là kì quái cả. Thế nhưng nếu như vị đạo sĩ đại nhân kia đừng có phong trần giống như một trai bao thì việc anh ăn mặc thế này sẽ tăng thêm được một chút tin cậy rồi. Với cái bộ dạng mê hoặc như thế, làm sao người ta tin được anh có thể thu yêu trừ tà cơ chứ? Bản thân anh giống như một yêu vật vậy, lại còn là cái loài yêu vật mê hoặc lòng người.

Còn vị đạo sĩ nhỏ kia thì càng khỏi phải nói, lại đang bắt cá hai tay, dụ dỗ hai chị em đáng yêu như hoa, tươi cười rạng rỡ như mùa xuân: “Lần sau hai người lên núi chơi nhé, Phạn Đoàn ca ca đưa hai người đi tắm tiên”. Nói xong, liếc sang ông bố lòng dạ đang để đâu đâu: “Bố, con đã bảo bố lôi chị ấy ra khỏi giường đi. Thế mà, bố cứ đứng bên cạnh giường, khuôn mặt chiều chuộng nói để cho chị ấy ngủ. Lần này bố thấy chị ấy ngủ quá đà rồi chứ? Người cũng chẳng thấy đâu”.

“Phạn Đoàn ca ca, tâm trạng bố chồng hình như rất không tốt đó.”

“Ừ! Bởi vì tối qua ông ấy bị người ta uy hiếp nên bây giờ tâm trạng rất không tốt.”

Nhớ lại tối hôm qua khi biết tin bọn họ muốn đi, bà chủ câu lạc bộ cắn khăn tay rất mãnh liệt, yêu cầu ông khi không có việc gì nhất định phải xuống núi giúp bà ta đứng quầy. Cứ coi như ông không muốn tiếp khách, chỉ cần ngồi trên sô pha xem sách mà phát tán hoóc môn là được, nếu ông không đồng ý, bà ta sẽ ngược đãi chết Hồ Bất Động, người hiện tại đang là nhân viên làm thêm ở câu lạc bộ trai bao.

Câu lạc bộ trai bao đó, bố cậu thật sự rất không yên tâm để cái quả bom có thể thay lòng đổi dạ, phát nổ bất cứ lúc nào kia ở lại. Ở cái chỗ mãnh liệt, lại đầy những thứ bất ổn như thế, sợ rằng bất cứ lúc nào quả bom đó cũng có thể nổ tung. Chưa biết chừng, khi ông xuống núi lần nữa, vừa hay cũng là đến uống rượu mừng của chị Hồ. Cái vị chưởng môn sư thúc là ông đây còn có thể ngồi trên vị trí cao đường nhận lấy một lạy, ha ha!

Kết quả, Hồ Bất Động kia không hiểu rõ hoàn cảnh, lại tiếp tục nhặt rác, còn ở đó cùng với đối tượng mờ ám trước đây kéo đông kéo tây. Cậu chỉ nhìn thấy cái anh hàng xóm kia khua lưỡi gì đó bên tai chị ấy, rồi được nhận lấy một tiếng hét lớn siêu cấp của chị Hồ.

“Anh dám!”

“Anh hàng xóm nhún nhún vai, đi đến trước khuôn mặt xám xịt của bố, hoàn toàn không để ý anh mắt khinh ghét của người đối diện. Anh ta quàng tay qua cổ bố, làm như thế huynh đệ thân thiết, buông ra một câu: “Đi cẩn thận, không tiễn. Tôi sẽ nỗ lực thêm cho cả phần của anh. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”.

Cái gì gọi là nỗ lực thêm cho cả phần của anh, cái gì gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, càng nghe càng chối tai.

Mà phòng bên kia, anh Trác thò đầu từ trong bếp ra, quát người nhân viên dọn dẹp nào đó không kịp thời bổ sung mỳ gói thật thiếu trách nhiệm. Anh ta gào lên muốn chiên mực chị Hồ. Chị Hồ vò lấy đầu, lập tức vứt giẻ lau nhà chạy đi mua mỳ gói. Vị thiếu gia kia lại nhanh tay tóm lấy chiếc áo khoác ngoài rồi buông ra một câu: “Nhìn gì mà nhìn, cô cho rằng nhiều mỳ gói như vậy một người có thể khuân hết được sao? Còn nhìn nữa à, bụng bản thiếu gia đói rồi, đi nhanh về nhanh!” Nói xong, tóm lấy cổ áo người nào đó ngay lập tức mất tích khỏi phòng khách của câu lạc bộ trai bao.

Cái gì gọi là bụng bản thiếu gia đói rồi, nghe thế nào cũng cảm thấy câu này rất khiêu khích. Xem ra lần sau bố xuống núi, có lẽ không kịp lúc chị Hồ bái đường rồi. Lúc đó, có thể sẽ nhảy luông đến đoạn nhìn thấy cái bụng phình to của chị ấy đứng trước mặt mình.

Hoàn cảnh nguy hiểm rình rập tứ phía thế này, ông lại dám từ bỏ nhân gian? Ừm, thật không Hồ là bố.

Nhưng mà, điều thần kì nhất chính là, không biết bố đã xử lý bố của Di Phấn và Di Tô thế nào mà ông ta lại để cho bọn họ tới sân ga tiễn cậu hoàn toàn không gặp trở ngại nào, còn phái xe đợi hai vị tiểu thư này ở bên ngoài nữa. Sở trường nhất của bố chính là mỹ nam kế nhỉ, nhưng mà với bố bọn họ, chắc là bố không dùng chứ.

“Bố, rốt cuộc bố nói với người kia cái gì vậy?”

Người đàn ông cúi đầu đọc sách ngồi trên ghế trong phòng đợi tàu, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi lông mày nhăn lại, như thế anh đã xua hết hình ảnh người đàn ông đó ra khỏi đầu óc của mình rồi. Anh từ trước đến nay không thích nhét những thứ khiến người khác căm ghét vào trong đầu. Ánh mắt anh chuyển động, hơi có lại một chút ấn tượng, anh hình như chỉ nói với người kia một câu.

“Con trai tôi họ Hạ, từ trước đến nay đều không mang họ Nguyễn.”

Lúc đầu khi anh đặt cho cậu cái tên này, chính là đặc biệt muốn tránh xa họ của cậu ta, “Nhuyễn Phạn Đoàn”? Hừ, cái tên này có thể nghe được không?

Có lẽ biểu cảm của anh khi đó không chút hơi ấm nên đã khiến cho ông ta bị dọa rồi.

“Bố, phải lên tàu thôi, xem ra chị ấy ngủ say như chết rồi. Dù gì khi nào nghỉ đông, bố cũng sẽ dùng uy lực của chưởng môn, ép sư bá đưa chị Hồ lên núi chúc mừng năm mới mà.” Đến lúc đó, bụng chị ấy có lẽ vẫn chưa to ra đâu, sẽ không khiến cho bố tức chết đâu. Mà những trưởng lão kia lên núi chúc mừng năm mới trước, rất có khả năng sẽ bị tạo hình tóc mái phóng khoáng tự nhiên của bố cùng khí chất trai bao toát ra từ tất cả các cử chỉ hành động, khiến cho tức chết trước. Bố của cậu đã bị hồng trần làm vấy bẩn rồi! Haizzz!

“Lên tàu thôi!” Anh cầm chỗ hành lý chẳng nhiều nhặn gì, dắt tay Phạn Đoàn bước lên khoang tàu.

“Vâng!” Thằng nhóc vẫy vẫy tay với hai cô bạn gái nhỏ, lật đật cùng ông bố tiên nhân của mình quay lại rừng núi, dẹp bỏ hết những chuyện hồng trần ra khỏi đầu. Nhưng mà, nói gì thì nói, làm gì thì làm, “Bố, chiếc ô giấy của bố đâu?”.

“...”

“Để lại cho chị Hồ rồi sao?” Xem ra bố gạt đi không đủ triệt để rồi.

“...”

“Còn nữa, sáng hôm nay bố quay về nhà sư bá chính là muốn lấy chiếc lò hương chị Hồ giúp bố xác định đường về nhà sao?” Căn bản bố không nỡ gạt đi mà. Kết quả còn nhìn thấy người nào đó ngủ trên giường rất ngon lành, một chút ý thức về chuyện bạn trai hôm nay phải ra đi, gạt hết chuyện thế tục cũng không có. Thật là! May mà bố còn có thể đứng ở bên cạnh giường yêu thương dạt dào nhìn chị ấy một lúc. Đổi lại là cậu, cậu sớm đã đá cho chị ấy một cái rồi.

Hạ Thiên Lưu im lặng xách hành lý, ngồi xuống chỗ ngồi, rút một cuốn sách ra, chống cằm đang muốn tiếp tục nghiên cứu, khóe mắt lại nhìn thấy một người vừa chạy đến sân ga liên tục nhòm ngó. Tạo hình của anh hôm nay cũng thực sự không khó tìm, cô vừa nhìn thấy anh thì chạy gấp gáp hai ba bước một đến, sau đó, bò người lên chỗ cửa sổ bên cạnh anh, gắng sức gõ, chỉ chỉ vào cửa ra bên phải, ra hiệu bảo anh đi đến chỗ cửa toa tàu. Anh đứng dậy, bỏ cuốn sách xuống, đang muốn đi ra cửa toa.

“Từ nhà chị Hồ chạy đến ga tàu phải rất lâu đó. Bố, bố nói xem là ai đưa chị ấy đến vậy?” Hạ Phạn Đoàn nhướn nhướn mày lên, nhắc nhở bố phải phát hiện ra điểm mờ ám này.

Bước chân của anh dừng lại một hồi, sau đó lại cất bước đi về phía cửa toa.

Cô đứng trên sân ga, tay xách một thứ đồ anh nhìn có chút quen mắt, chợt lại nghe thấy tiếng xe lửa đã bắt đầu phun khói. Thực là muốn chết, tối qua vì cô trằn trọc không ngủ được mà hôm nay mới ngủ quá giấc như vậy. Kết quả vừa tình dậy, nghe thấy bố nói, sáng sớm anh đã đứng bên cạnh giường cô, nhìn cô đến hai giờ đồng hồ, nhìn dáng vẻ cô ngủ như chết, xem ra rất muốn bóp chết cô. Không, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, có một chuyện rất quan trọng, cô còn phải làm.

“Số điện thoại!” Cô lắc chiếc điện thoại trong tay hét lên với anh: “Anh nói số điện thoại của anh cho em!”.

“...” Anh có chút sững sờ nhìn cô, dường như không ngờ được câu đầu tiên cô nói lại là câu này.

“Em không muốn sau này sẽ không tìm lại được anh, trên núi đó chắc vẫn có sóng chứ? Em mặc kệ, em muốn làm phiền việc tu luyện của anh bất cứ lúc nào!” Thực ra với tạo hình của anh bây giờ, vẫn là hoàn tục luôn thì tốt hơn.

“...”

“Còn có bánh mỳ của cái tiệm bánh khó ăn mà anh thích đây. Thực ra em nghĩ vẫn còn đủ thời gian để cho anh ăn no, nhưng nào ngờ em lại ngủ quên mất. Bánh mỳ cho anh đây, anh ăn no rồi thì đừng tùy tiện tìm người khác mà bán mạng nhé!” Cô bây giờ đã thể nghiệm sâu sắc hàm ý của “bán mạng” rồi.

Cô giơ tay đưa bánh mỳ cho anh, anh lại từ từ khom người xuống, vượt qua chiếc bánh mỳ kia, giữ chặt lấy tay cô.

“Anh làm gì vậy? Em tuyệt đối không muốn giống trong tiểu thuyết ngôn tình, diễn cái vở kịch vớ vẩn kéo tay đuổi theo tàu hỏa gì đó đâu!” Cô đã nghe thấy tiếng ống khói rú u u, nhân viên phục vụ của toa này còn làm gì vậy, không đến đóng cửa lớn đi.

Anh vẫn không thay đổi sắc mặt, mím môi lại thành một đường con không thể tự nhiên hơn. Sự phối hợp giữa vẻ thuần khiết tự nhiên trời phú và khí chất phong trần phát ra sau này, khiến trái tim nhỏ bé của cô co thắt lại rồi không có bản lĩnh, bắt đầu đập loạn trong lồng ngực.

“Thịch, thịch, thịch!”

“Vẫn chưa đủ!”

“Vẫn chưa đủ?” Cái thứ gì vẫn chưa đủ, bánh mỳ ư? Cô mua rất nhiều đó, đủ để nhồi chết anh, tin cô đi!

Anh lắc lắc đầu, đứng ở bên cạnh cửa tàu, kéo chiếc áo choàng, thoải mái ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô đặt lên trên đầu gối một cách buông thả, lại rẻ rúng cười lớn hơn. “Nhanh hơn chút nữa!”

“Thịch, thịch, thịch, thịch, thịch!”

“... Anh đang nói lời thoại kinh điển trong bộ phim A gì sao?” Có hàm nghĩa gì đó rất khiêu gợi đúng không? Nếu không thì sẽ không lộ ra cái biểu cảm mong muốn không được thỏa mãn thế này cho cô xem.

“Nhanh nữa!”

“Thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch!”

Tại sao tư duy của đàn ông và phụ nữa lại cách biệt nhiều như vậy nhỉ? Vì sao khi đầu óc của cô còn đang hoang tưởng đến những tình tiết lãng mạn trong tiểu thuyết ngôn tình, thì đầu óc của anh lại là những lời thoại khiếm nhã trong những bộ phim A? Thời điểm then chốt giữa chốn công cộng đông người, xe lửa sắp chạy, có nhất thiết phải trêu ghẹo, vuốt ve bàn tay cô như thế này không? Cái gì mà nhanh chút nữa, nhanh chút nữa, tàu sắp chạy rồi đó. Đừng nói là cái động tác trong đầu anh kia không phải là cái gì trong tiểu thuyết ngôn tình, cũng không phải là cái gì không trong sáng của phim A, mà lại là những hành động kích thích mạo hiểm nhé? Định kéo cô chạy theo tàu hỏa sao? Hay là, hay là đem cô treo lên cửa tàu làm lạp xường phơi? Ừm, anh không phải là nhỏ mọn đến mức đó chứ? Chỉ là ngủ quên thôi mà, không cần thiết phải bị đối xử tàn độc với cô thế này chứ?

“Thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch!”

“Rất tốt, coi như em đạt tiêu chuẩn rồi!”

“Cái gì đạt tiêu chuẩn rồi?”

Anh không trả lời cô, anh chỉ đang tiến hành trắc nghiệm kiểm tra nhịp tim đối với cô mà thôi. Cô rất mạo hiểm đột phá khỏi mức giới hạn mà anh định ra, cho nên như vậy là đạt tiêu chuẩn rồi. Chỉ là anh đã dùng tay, hết sức kéo cả cô và bánh mỳ cùng lên toa tàu.

Cô bị lực kéo quá lớn khiến cho cả người đập mạnh vào lòng anh, trái tim nhỏ bé nhảy ra khỏi lồng ngực, đạp lên trên ngực anh, rồi quay trở lại khoang ngực đáng thương của cô. Đợi khi bắt đầu có phản ứng trở lại, dựng thẳng sống lưng, quay đầu nhìn xung quanh, cô mới hoảng hốt phát hiện mình đã ở trên tàu mất rồi

Chiếc tàu chuyển bánh, phát ra một tràng tiếng “u u”. Cô bị lắc lư một hồi, bắt đầu cử động, thân người về phía trước. Ôi Trời! Cô vừa mới thực sự thể hiện một động tác mạo hiểm đầy kích thích. Hu oa oa! Ý... vì sao khi cô diễn xong một màn kích thích như thế, lại không có nổi nửa tiếng vỗ tay khen ngợi của hành khách, ngược lại, bọn họ dường như còn dùng thái độ thù địch, khinh bỉ, coi thường để nhìn cô?

“Mm... ưm...”

Ưm? Dưới thân của cô làm sao lại có người phát ra tiếng “hừ” khàn mờ ám không rõ ràng, khiến người ta phạm tôi, muốn bỏ không được thế này? Đầu của cô bắt đầu có lại chút ý thức, cúi xuống, lúc này mới biết, vì sao mình lại bị mọi người nhìn thù địch đến thế. Bởi vì cô đang mặt dày vô sỉ, cưỡi lên một thân hình mềm mại, hấp dẫn, xem ra không có chút năng lực phản kháng nào. Hay tay cô chống lên người anh, còn sắp chạm đễn chỗ không thể chạm rồi.

“Thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch!”

“Cưỡi trên người anh thoải mái như vậy sao?” Cánh tay anh chống dưới sàn tàu, nâng nửa người dậy nhìn cô, không chút để ý đến tư thế nói chuyện và những lời nói buông ra vừa tăng thêm hai lần dụ dỗ.

Cô hồ nghi hạ thấp giọng, hai tay túm lấy chiếc váy của anh, dùng tư thế ác bá kéo anh gần lại mình một chút. “Thực ra, anh đã lừa em đúng không?”

“Nói thế nào đây?” Anh để mặc cho cô làm bừa.

“Anh trước đây đã nói anh không thích cười.” Hại cô cứ muốn nhìn anh lộ ra nụ cười, còn phải tiêu tiền, đến chỗ bà chủ câu lạc bộ để mua.

“Anh đúng là không thích.”

“Khi nói những lời này, không được cười đến mức điên đảo chúng sinh như vậy!” Thật không có sức thuyết phục.

Anh nâng tay phải lên giữ lấy gáy cô, kéo cô lại thêm một chút, dùng trán của mình phối hợp với biểu cảm tương đối đáng yêu, giữ chặt lấy trán cô, để nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn của mình phóng to đến N lần trong mắt cô: “Nhưng em thích”.

“...”

Bởi vì cô thích, cho nên dù anh không thích cười cũng chẳng sao cả, bởi vì cô thích, cho nên anh sẽ cười cho cô xem, bởi vì cô thích cho nên anh phối hợp với cô làm việc anh không thích.

“Thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch!”

Nếu như nói, vừa rồi trái tim của cô đang mấp mé ở mức đạt tiêu chuẩn, còn có vài phần kinh sợ ở bên trong, thì bây giờ trái tim nhỏ bé này đã vận động quá mức chịu đựng rồi, chỉ còn thiếu mỗi nước là nhảy ra ngoài, ôm chặt anh, đè anh xuống, giơ tấm biển “người ta sau này đều là của anh” rồi nhảy múa tung tăng trong lòng bàn tay anh. Trái tim nhỏ bé của cô đang đùa vui ồn ào như vậy, cô chắc chắn sẽ mắc bệnh rối loạn nhịp tim, thuốc trợ tim ở đâu rồi? Ai nói cô là hòn đá trong hố phân vừa thối vừa cứng, đào mãi vẫn bất động chứ. Bây giờ cô động lòng đến thế này, đây phải coi là gì chứ!

“Cảm động không?” Anh hỏi cô, dường như biết chắc đáp án sẽ làm mình tương đối hài lòng.

Cô nhìn anh. Anh không thấy cô ôm lấy ngực, bộ dạng rất là vất vả sao?

“Là cảm động hay là động lòng?”

Lời nói thật lòng của Hạ sư thúc lúc này lại là một bài kiểm tra ngẫu nhiên.

Lại là kiểu câu hỏi quái dị này! Lúc này rồi mà còn muốn cùng cô thảo luận sự khác biệt giữa chủ động và bị động nữa sao. Cảm động là người khác đối tốt với cô, cô sẽ chẳng có khí chất mà biểu hiện vẫy vẫy đuôi. Còn động lòng là khi anh đối tốt với cô, cô sẽ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không biết phải biểu hiện thế nào. Anh cứ hỏi cô những câu hỏi như vậy, rốt cuộc anh cảm thấy cô ngốc như vậy sao?

“Cái gì mà cảm động với động lòng, em chỉ biết trái tim nhỏ bé của em đập rất là vất vả, nếu như mất mạng, anh phải chịu trách nhiệm đó!”

“...” Anh bị đáp án của cô làm cho giật mình, hơi sững lại. Tiếp đó anh nhíu mày, cánh tay phải vẫn giữ chặt gáy cô, ép đến, đạp vào ngực trái của anh, lấy hành động thực tế để biểu thị cho cô biết người phải chịu trách nhiệm không chỉ có mình anh. Làm thế nào mà miệng lưỡi của cô lại càng lúc càng biết ứng phó với mô thức tư duy nổi tiếng không có bài bản của anh như vậy.

“Như thế này xem ra, hình như em cũng không quá e dè với anh.” Cô cưỡi lên người anh, hai tay ôm trước ngực. Mặc dù tư thế này thực sự không thích hợp là e dè lắm, nhưng cô thấy thoải mái thực sự, không muốn cử động nhiều. Dù gì, “Hoàng đế” nằm dưới đất bị cô đè lên kia cũng không hề có chút phản kháng, nên những “thái giám” muốn anh hùng cứu mỹ nhân bên cạnh kia, cô cũng không thèm để mắt tới.

“Lại nói thế nào đây?” Lông mày anh nhướn lên, hơi gập đầu gối lại, chống đỡ sống lưng cô, để tránh cô bị khoang tàu lửa lắc lư khiến cho ngã xuống. Một động tác vô cùng thuần khiết và không có suy nghĩ quá đà nhưng khiến cho toàn bộ bức tranh không trong sáng biến thành tư thế “có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được”.

Cô nuốt nước bọt: “Yêu cầu của em rất đơn giản, anh chỉ cần hé miệng ra, cười một chút là được rồi. Còn yêu cầu của anh thì...”

“...” Anh có yêu cầu cô cái gì sao? Bảo cô nhìn thẳng vào Hạ Thiên Lưu anh, một yêu cầu đơn giản thế này, cô cũng do dự rất lâu, mới cho anh một đáp án miễn cưỡng có thể chấp nhận được, anh còn có thể có kì vọng gì khác với cô chứ.

“Tiên nữ tắm gội, yêu cầu này khó quá, em không cùng anh làm nổi!” Hơn nữa, như thế xem ra quảng đại quần chúng sẽ vì cô đã phá hoại bức tranh đẹp mà ném cà chua, trứng thối vào người cô, làm tổn thương thân tâm cô. Việc có độ khó cao như vậy, cô thực sự không thể chơi đùa với tính mạng mà làm cùng anh được.

“...”

“Anh tắm em xem, còn có thể cân nhắc.” Hì hì, như thế này xem ra, dường như vẫn là cô có lợi hơn.

“...” Thu lại nụ cười, nhiệt độ giảm xuống, máy phát không khí lạnh bắt đầu khởi động.

“Oa! Dù gì anh cũng tắm cho đám du khách kia xem rồi, tắm thêm một lần nữa cho em xem có vấn đề gì chứ. Anh muốn làm gì? Anh không phải là không có nhân tính, ném em xuống tàu chứ? Em không muốn diễn phim hành động mạo hiểm nữa đâu. Nhân viên phụ trách, nhân viên phụ trách, ở đây có người muốn mưu sát! Phạn Đoàn, mau đến cứu chị!”

“Bố, dạy dỗ chị ấy cẩn thận một trận đi, để sau này chị ấy đừng có khi đàn ông thổ lộ thâm tình lại phá hỏng khung cảnh như vậy là được rồi. Nhưng mà đừng có làm đến mức mất mạng người đấy ạ.” Tiểu quỷ bị điểm danh ngồi trên ghế của mình, vạch ranh giới rõ ràng với hai người đang diễn màn kịch kích thích ở cửa toa tầu, chẳng có ý định giúp đỡ chút nào, cắn ngón tay trỏ, đọc cuốn tiểu thuyết ngôn tình tràn ngập thất tình lục dục, “Còn nữa, chị Hồ chưa mua vé tàu, phải làm thế nào đây?”

Dựa vào đầu óc của người nào đó, Hạ Thiên Lưu đứng ở cửa tàu tỏa ra khí lạnh, nhíu nhíu lông mày, ném cho con trai mình một ánh mắt vô cùng “chẳng thành vấn đề”, khóe miệng buông ra một câu rất xem nhẹ đạo đức giáo dục đối với thế hệ sau.

“Lên xe trước bù vé sau.”

“Phụt! Lên... lên xe trước bù vé sau? Anh... anh... anh bắt buộc phải dùng cái biểu cảm không hiểu biết gì, không màng thế sự để nói câu này sao?” Cái câu lên xe trước bù vé sau của Hạ Thiên Lưu anh và khái niệm trong đầu Hồ Bất Động cô có lẽ có cách biệt rất lớn, anh rốt cuộc có biết là anh đang nói cái gì không chứ! Lẽ nào... anh thực sự chuẩn bị đưa cô lên núi để gạo nấu thành cơm rồi mới nói tiếp?

“Lên xe trước bù vé sau!” Hạ Phạn Đoàn ngây ra, không thể không ngước đầu lên khỏi cuốn sách. Hóa ra bố vẫn còn chiêu thức cuối cùng này, lên xe trước bù vé sau, ừm, chiêu thức cao, nhưng mà, “Bố, trong những điều luật sư tổ để lại, có luật chưởng môn không được gần nữ sắc, điều luật này phải làm thế nào đây?”. Muốn bù vé cũng phải xem xem cơ quan bù vé có cho ông bù không chứ!

Đây là điều luật mà Hạ Phạn Đoàn cậu tương đối không ưa, vì tương lai đẹp đẽ nhỏ bé của mình, cậu đã từng mãnh liệt kháng nghị với bố rằng điều luật này rất không nhân đạo. Kết quả, ông lại ở bên cạnh, đạp bàn nghiêm mặt với cậu. Ông bố nhà cậu chỉ mải uống trà, không thèm quan tâm gì đến cậu. Có lẽ lúc đó, ông cảm thấy điều luật này đối với ông có hay không cũng chẳng có gì khác nhau. Nhưng mà, lúc này, hiện tại bây giờ, ông có phải là cũng nên giải quyết một chút cái điều luật không nhân đạo này rồi không?

“Có điều luật này sao?” Người nào đó thường lấy bảo điển của sư phụ mình đi kê chân bàn rõ ràng đang rất mơ hồ.

“Có ạ!” Tuy bộ dạng của chị Hồ cách hai chữ “nữ sắc” kia còn tương đối xa, nhưng thật khéo trùng hợp, cái thứ mà “nữ sắc” nên có, chị ấy cũng có, cho nên không thể không coi chị ấy cũng là một phần của “nữ sắc”.

“Vậy loại bỏ thứ đó đi là được.” Khẩu khí so với trước đó càng thờ ơ, càng không có trách nhiệm.

“Phụt! Loại... loại bỏ?” Hồ Bất Động quay đầu lại, nhìn anh kinh ngạc. Những lời anh vừa nói, giống như đang ở trong câu lạc bộ trai bao vậy. Chẳng lẽ chỉ cần cầm bút lông lên, đem điều luật đó đặt lên bàn, rồi trên cái điều luật “không gần nữ sắc” đó, vẽ một dấu X thật lớn sao? Liên tưởng đó khiến cô kinh hãi thở dài. Tội lỗi! Cô còn chưa kịp kêu than những lời vớ vẩn như hai người bọn họ thế tục ngăn cách gì đó, vai vế không hợp gì đó, duyên phận mỏng manh gì đó, có duyện không phận gì đó, thì anh liền mạnh mẽ xuống tay trước? Tốt xấu gì cũng là điều luật đời nọ truyền đời kia trong môn phái, tuy cô hoàn toàn không có ấn tượng gì với cái môn phái đó, nhưng, anh như vậy thì cũng quá dứt khoát mà.

“Không loại bỏ thì làm thế nào?” Anh quay đầu cô lại, hỏi rất thản nhiên.

Cũng nên để cho cô cảm động một chút, ý của anh đã rất rõ ràng, anh từ trước tới giờ đều chưa từng nghĩ tới những chuyện khác ngoài cô. Ngoài cô và Phạn Đoàn ra, tất cả mọi chuyện trong mắt anh có lẽ đều không đáng để gọi là “chuyện”. Sư tổ đáng thương, ai bảo ông tay một tay dạy dỗ ra cao đồ cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Dù gì bây giờ anh là lớn nhất, muốn giải phóng mình, lệnh của anh tự khắc có lý. Anh đã nói loại bỏ điều luật đó rồi, vậy cô cứ yên tâm ngồi một bên, đợi bị chửi là “hồng nhan họa thủy” là được. Không ngờ rằng đến tuổi này rồi, còn có thể được người ta gọi bằng cái xưng hô cô đã mong muốn từ rất lâu. Nếu như không phải sợ bị sư thúc đại nhân ném xuống tàu, cô thật muốn phá hỏng không khí mà hỏi thêm một câu. Không biết lên cửa núi của bọn họ, cô có phải trai giới, không được ăn thịt một lần nữa không? Nếu là như vậy, bây giờ cái điều luật này cũng có thể loại đi được không? Dù gì loại đi một điều cũng là loại rồi, loại thêm vài điều luật nữa chắc cũng không khó lắm, chắc cũng không cần để ý chứ? Cô bị ám ảnh tương đối nghiêm trọng về cuộc sống của một ni cô!

“Ừm ừm! Bố anh minh, bố muốn loại bỏ điều luật này, Phạn Đoàn giúp bố làm là được rồi. Sau khi quay lại núi, bố còn có việc quan trọng hơn phải làm mà!” Giống như là đạp cửa xông vào phòng, vác cái “xe” không thích động đậy mà ném đi, đem môn quy kia ra mà phá bỏ triệt để. Chẳng lẽ cứ phải trai giới, ba ngày ba đêm không ra khỏi phòng hay sao? Chẳng lẽ không có cách nào khác? Cứ cấm dục lâu quá như vậy, cũng sẽ rất không tốt. Sau khi cấm dục xong, bước ra bên ngoài, lại càng phải thận trọng hơn rất nhiều. Bởi vì dục vọng lúc này so với lúc bình thường còn nhiều hơn gấp bội.

Mà cậu ta, chính là con gánh vác trách nhiệm thay cha, làm quen với công việc của chưởng môn trước một chút, đem cái luật định không cho phép tiếp cận động vật giống cái trong bán kính một mét xóa bỏ đi nhanh chóng, đợi cuối năm khi các vị trưởng lão lên núi, để bố thông báo lại một tiếng là xong. Một điều luật mới thường được sinh ra như thế này mà!

Chị Hồ, sự tồn tại của chị thực sự đã tạo phúc cho các chưởng môn đời sau rất nhiều đó. Bây giờ càng lúc càng cảm thấy chị vĩ đại hơn!

Cái gì mà sao Hồng Loan bất động, cái gì mà Thiên Sát Cô Tinh, cái gì mà suốt đời cô độc, đều là những lời nói vớ vẩn. Chẳng trách bố mang những thứ đồ đó đi kê chân bàn. Cậu sớm đã nói, bố có thể giúp chị ấy trái ý trời thay đổi số mệnh, đúng không? Chỉ là, cậu không ngờ rằng bố cậu sẽ lấy chính mình ra làm thuốc dẫn. Nhưng mà, hiệu quả của loại thuốc dẫn này thật quá rõ ràng.

Dù gì, cậu vốn dĩ xuống núi là để tìm mẹ. Kết cục như thế này, xem ra, lần xuống hồng trần chơi này của cậu cũng coi như không uổng phí, công đức viên mãn rồi!

Gấp cuốn tiểu thuyết ngôn tình trong tay lại, cậu nẩng đầu lên hỏi Hồ Bất Động vẫn đang khiến bố mình nhíu mày.

“Chị Hồ! Có cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào kết thúc không phải là đại đoàn viên không?”

“Kết thúc không phải là đại đoàn viên? Vậy còn gọi gì là tiểu thuyết ngôn tình nữa!”

“Vậy chị và bố cũng dự định sống cái cuộc sống ‘từ này bên nhau hạnh phúc, mãi mãi về sau’ như thế này sao?” Nghe ra có chút hơi vô vị.

“Từ nay bên nhau hạnh phúc? Còn đến mãi mãi về sau?” Một cơn ớn lạnh phát ra từ bên trong, Hồ Bất Động nhìn Hạ Thiên Lưu, biết anh rõ ràng không có chút khái niệm gì đối với mấy chữ này. Cứ mãi ở bên cái cuộc sống băng đá kia của anh, là may hay không may, thực sự rất là khó nói. “Vấn đề mãi mãi thì sau này hẵng nói, trước mắt có một vấn đề nghiêm trọng hơn. Trên người hai người có tiền không?”

“Ừm, trên người bố từ trước đến nay đều không một xu dính túi. Còn em cũng thay áo khoác rồi, bây giờ cũng là không một đồng cắc. Chị định sẽ làm gì? Chị tưởng mình được gả vào nhà giàu có, bây giờ liền muốn nhân cơ hội để vơ vét sao!”

“Không một đồng cắc? Tốt thôi! Vậy khỏi cần hạnh phúc đến mãi mãi nữa rồi.” Cô kiễng mũi chân lên, nhìn một cái vị sư thúc đại nhân kia, sau khi kéo cô lên xe thì liền không có trách nhiệm gì. Cô đứng sang một bên, đem toàn bộ các túi trên người mình lộn hết ra ngoài cho anh xem: “Bây giờ nên thảo luận vấn đề, ai có thể giúp chị bù vé đây.”

“...”

“...”

Cho nên mới nói, tiểu thuyết ngôn tình, quả nhiên là thứ lừa người...

Cho nên mới nói, lãng mạn, là cần phải trả bằng cái giá rất thê thảm...

Đến ga tiếp theo, lẽ nào muốn cô chạy đuổi theo sau tảu hỏa sao, còn định viết thành cái thứ kì quái, kiểu như là chạy đuổi theo hạnh phúc sao?

Hạnh phúc bên nhau mãi mãi? Ha ha! Hành động có độ khó cao thế này, tìm người khác để làm có được không! Cô không muốn tới một sân ga khỉ gió nào đó lại bị người ta đá xuống tàu!

Hu hu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.