“Nếu đây chính là cách em báo thù anh
thì em thật nhẫn tâm.”
* * *
“Lại là bọn quấy rối điện thoại, dập
máy đi.” Sau một hồi im lặng, cô gắt lên với Hạ Thiên Lưu.
“Mày dám bảo bố mày gọi điện quấy rối
hả? Mày thật đúng là đứa con có hiếu!” Đầu bên kia gầm lên giận dữ, cảm tưởng
đục thủng cả màng nhĩ của cô. Cô dịch xa khỏi chiếc điện thoại một chút, đợi
khi ông ta gầm xong rồi mới lại ghé tai vào.
“Lòng hiếu kính của tôi đã tan biến
hết kể từ khi ông nguyền rủa tôi là loại sát phu, là bà cô già rồi tống tôi vào
am ni cô, cuối cùng lại dùng cái tờ khế ước nhân duyên quái quỷ gì đó lừa gạt
tôi, khiến tôi lãng phí mất bao nhiêu thời gian. Bây giờ tôi đối với ông chỉ có
như vậy thôi, ông muốn ra sao thì ra!”
Nước bọt cô bắn tứ tung lên bàn tay trắng nõn kia của
Hạ Thiên Lưu khiến anh chau mày, ánh mắt nhìn cô càng khinh ghét.
“Haizzz! Mày biết chuyện tờ khế ước
rồi sao? Hì hì…” Ông thêm vào hai tiếng cười khan. “Vậy tức là mày đã gặp bọn
Hạ Thiên Lưu rồi? Tao cũng vừa mới biết bọn họ xuống núi đi tìm tao nhưng trước
mắt tao chưa về nhà được. Mày thay tao chăm sóc họ cho tốt, không được bạc đãi
họ! Tao đã bắt tên họ La kia trả tiền thuê nhà rồi, cho phép mày vung tay một
chút, đưa bọn họ đi mua sắm, dù gì cũng là người một nhà, cũng nên đối đãi với
nhau tốt một chút.”
“Này, ông đợi đã. Này!” Cô nhìn Hạ
Thiên Lưu đang nhướn cao mày, dường như không hứng thú với chuyện gia đình của
cô, chỉ giúp cô cầm điện thoại. Đột nhiên cô hơi chột dạ điện thoại, ngồi thu
vào một góc mà gào lên. “Này, ông nói người một nhà là sao? Đừng nói với tôi,
anh ta là con rơi của ông ở bên ngoài. Rồi anh ta lại bắt chước ông mới chưa
đầy hai mươi tuổi đã cho ông một thằng cháu nội. Không… Chuyện đấy không quan
trọng… Ông đừng nói với tôi, gã bảnh bao bên cạnh tôi đây chính là anh ruột
tôi. Nếu ông dám nói như vậy, tôi sẽ lấy hết đống tiểu thuyết ngôn tình của
mình mà đập vào mặt ông, suốt đời này tôi sẽ chửi rủa ông.” Chủ đề loạn luân cũ
rich này đã hết thời từ mùa thu năm ngoái rồi!
“Ai nói cậu ta là anh ruột của mày?”
Hồ Thước lập tức phủ nhận, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa kịp đứng dậy thì đã
bị câu tiếp theo của ông khiến chân nhũn ra. “Nhưng mày đừng có làm đảo lộn vai
vế đấy.”
“…” Hả? Vai vế? Sao lại vẫn
có quan hệ huyết thống vậy? Tội lỗi! Rốt cuộc là anh ta được đột biến ra từ
đoạn gen nào vậy? Theo cô nhớ, họ hàng thân thích của cô không ai có thể sinh
ra một dung mạo như hoa như nguyệt thế kia. “Có phải anh ta bị đánh tráo không?
Nhìn anh ta chẳng có điểm nào giống người nhà chúng ta cả.” Chuyện đã rối tung
lên như vậy, cô cũng chẳng ngại ngần hỏi thẳng.
“Mày làm gì mà hét ầm ĩ lên vậy? Ai
nói cậu ta là họ hàng của chúng ta? Cậu ta là tiểu sư đệ của bố mày. Xét về vai
vế, mày phải gọi cậu ta một tiếng sư thúc. Nên mới bảo mày không được làm đảo
lộn vai vế, kính trọng cậu ta một chút. Trước khi tao quay về mày phải bưng trà
rót nước cho cậu ta, biết chưa?”
“Phì!”
“Sao mày vẫn chưa chịu bỏ cái thói
phun nước bọt bừa bãi thế hả? Đáng lẽ lúc mày còn nhỏ, tao nên cho mày ngậm núm
vú, thì chắc bây giờ mày không đến nỗi hơi một chút là phun nước bọt!”
“Ông nói, anh ta…” Cô buồn bã quay lại
nhìn bóng người đang một mình cô đơn, ngẩng đầu ngắm trăng. “… là sư thúc của
tôi
“Ừ, thế thì sao?”
“Tôi muốn đánh sư phụ của hai người.”
Rốt cuộc bọn họ thuộc môn phái quỷ quái gì? Chuyên thu nhận các đồng nam lên
núi dạy dỗ sao?
“Nói thật cho mày biết, tao còn muốn
đánh lão ta hơn mày nhiều. Gã tiểu sư đệ đó của tao bộ dạng lúc nào cũng thất
thần, hết đứng ngây ra lại cười lạnh nhạt, đã thế còn là tên mù đường, không
phân biệt nổi phương hướng, đâu có thông minh, lanh lợi như bố mày. Kết quả thì
sao, lão ta đem toàn bộ tài sản để lại cho cậu ta. Ngọn núi chết tiệt này tao
cũng không thiết nhưng tất cả tài sản dưới núi lão ấy cũng sang tên cho cậu ta.
Con gái ngoan, lẽ nào bố của con lại đáng ghét vậy sao?”
“Sư phụ của ông phân chia tài sản thật
sáng suốt.”
“Chính sự sáng suốt của lão khiến bố
con ta trở thành kẻ ăn bám, phải nhìn sắc mặt của người ta mà sống. Hừ hừ.”
“Ý ông là gì?”
“Mày nghĩ ngôi nhà mày đang sống còn
cả dãy cửa tiệm cho thuê kia nữa là của ai?”
“Phì!”
“Mày mau chóng sửa cái thói quen đáng
ghét này đi. Nói cho mày biết, phải kính trọng cậu ta một chút. Cậu ta ăn ở vô
cùng sạch sẽ. Mày mà phun nước bọt vào cậu ta, khiến cậu ta tống mày ra khỏi
cửa thì bố cũng không cứu nổi mày đâu.”“…” Vậy nếu
cô phun rồi thì sao? Hơn nữa số lượng và số lần còn không thể đếm được.
“Còn nữa tuyệt đối không được để cậu
ta biết chuyện chúng ta nuốt trọn số tiền cho thuê cửa hàng của cậu ta. Chắc
chắn cậu ta đã nghe phong thanh được chuyện gì đó, biết chúng ta ở dưới núi
thay cậu ta giữ sản nghiệp, cho nên mới…”
“Không… không phải chứ? Anh ta dường
như không có chút khái niệm gì về tiền bạc.” Cô nuốt nước bọt, quay đầu nhìn
chú cừu non hoàn toàn không biết mình đang bị định giá. Anh ta hoàn toàn không
biết bản thân mình đáng giá thế nào, còn ngốc nghếch đến nỗi ngày đầu tiên gặp
cô đã tự chạy đi bán thân.
“Đừng nhìn bề ngoài cậu ta đờ đẫn,
ngây ngô, thực ra rất keo kiệt, nhỏ mọn, không dễ chơi đâu. Con người cậu ta
chưa biết chừng nửa đêm lại giấu máy tính trong chăn mà lén lút tính toán. Mày
nên giữ khoảng cách với cậu ta, khiến cậu ta càng lúc càng mơ hồ, tốt nhất mày
làm thế nào đó đuổi cậu ta đi trước khi tao quay về, như vậy chúng ta mới kiếm
được miếng ăn. Hì hì…”
“…” Hóa ra cô và bố mình từ
trước đến nay vẫn luôn câu kết làm việc xấu, lừa gạt người lương thiện, chiếm
đoạt tài sản của người khác… Hóa ra, vừa rồi anh chạm vào tim cô là để thôi
thúc cô phát hiện ra chút lương tri còn sót lại của mình, giờ thì cô đã hiểu
câu anh nói vừa rồi, đợi nó đập đến mức khiến anh hài lòng thì anh sẽ trả lời
câu hỏi của cô.”
“Đợi đến lúc cô không chịu nổi sự cắn
rứt của lương tâm, tôi sẽ nói cho cô sự thực rằng tôi chính là trưởng bối kiêm
chủ nợ của cô.”
“Con gái, thay bố chăm sóc cho cậu ta,
bố tự hào vì con! Cố lên! À, đừng nói cho cậu ta biết bố gọi điện thoại cho con
nhé, bố không muốn nghe giọng nói băng giá của cậu ta. Thu rồi đấy, con mua
thêm mấy bộ quần áo mà mặc. Ở bên cạnh cậu ta, thu đôngăm nay chắc chắn khủng
khiếp lắm. Bye bye! Tút…”
“Không… này, này! Họ Hồ kia! Nói láo!
Ông toàn nói láo! Ông gạt tôi…” Cô gào lên với chiếc điện thoại, nhìn màn hình
điện thoại đã tối thui, biết mọi nỗ lực bây giờ đều là vô ích, đành thất thểu
đứng lên, quay người lại, trưng ra nụ cười còn khó coi hơn cả mếu.
“Hì hì… hì hì… hì hì… Hôm nay, trăng
thật là sáng.”
Thấy cô dập điện thoại, rồi liếc lên ánh trăng trên
bầu trời, anh quay lại nhìn cô.
“Hì… hì hì… sư… sư… sư…” Không
được… cô không thể gọi anh ta là sư thúc được… cách xưng hô đó để phân biệt vai
vế, trước giờ cô đều gọi anh là “này”, “khúc gỗ kia” hoặc thậm chí xuyên tạc họ
tên của anh mà gọi. Hu hu… ngày nào cô cũng quát tháo anh, ở nhà cô không được
khoe khoang, không được lãng phí nước, không được lãng phí điện, không được thế
này, không được thế kia… Thế mà bây giờ khách lại hóa chủ, chủ lại thành khách.
Hóa ra, anh mới là chủ nhà còn cô chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu. Chuyện này đối với cô
thực sự là một cú sốc lớn. Cứu! Bây giờ còn kịp để cứu vãn tình hình không?
“Bao giờ bố cô trở về?”
“Hự!”. Cô thề rằng đã nhìn thấy anh
nheo mắt lạnh lùng khi vừa nhắc đến bố cô, có lẽ anh đang rất căm hận vì không
thể lập tức xẻ thịt lột da ông ấy. Chết rồi! Liệu anh ta có đuổi bố con cô ra
khỏi nhà vì cái tội chiếm đoạt tài sản của người khác, sau đó bán sạch mấy căn
phòng cho thuê kia lấy tiền mua chiếc bồn tắm tiên mà anh ta mơ ước không? Tội
lỗi! Chắc đây không phải là mục đích cuối cùng anh ta “hạ phàm” chứ?
“Ông ấy… ông ấy bây giờ còn rất… rất
bận… bận…”, cô lắp bắp.
“Bận? Hừ, cũng tốt.” Anh lạnh lùng
“hừ” một tiếng, nhìn dáng vẻ chột dạ đến toát mồ hôi lạnh của cô. “Khuất mắt
trông coi!”
“…” Xem ra tình cảm huynh đệ
của họ chẳng mấy hòa hợp, thậm chí là coi thường nhau nữa.
“Không được nói cho nó biết bố cô gọi
điện về!”
Cô nghe như có mưa đá đang rớt trên đỉnh đầu mình,
nhiệt độ đột ngột giảm mạnh. Cô ngẩng đầu, chớp chớp mắt hỏi: “Cậu ta? Anh đang
nhắc đến Phạn Đoàn sao?”.
“Ừ.”
“Tại sao? Phạn Đoàn chẳng phải xuống
núi tìm bố tôi vì chuyện của mẹ nó sao? Này, đột nhiên anh cười tươi như vậy
làm gì?”
“Đừng nói với nó, được không?”, giọng
nói dịu dàng như gió phả lên gò má cô.
“Được.” Cô lại trúng kế rồi.
“…” Mục đích đã đạt được, anh
thu lại nụ cười, quay người bỏ đi.
Nhìn Hạ Thiên Lưu bỏ đi, kẻ mê muội vì sắc đẹp kia đột
nhiên run bắn vì chợt nghĩ ra một chuyện
“Bố chắc sẽ không trách mình vì tội bỏ
tiền ra bao sư thúc chứ? Bao… sư thúc… Ôi! Thật tồi tệ!”
…
“Cạch”
Có tiếng đẩy cửa vang lên, La Miễn đang bận đếm tiền
cũng phải quay đầu lại, nhìn kẻ mới đi vào anh ta bật cười mỉa mai. “Cậu mà đến
sớm một bước thì cửa hàng của tôi hôm nay có kịch hay để xem rồi. Nếu muốn hút
thuốc thì cậu đứng ngoài đó cho tôi. Nhìn bộ dạng vô tích sự của cậu kìa, đến
vết son trên cổ áo cũng không lau sạch, chẳng trách con bé đó lại bỏ cậu đi
theo người khác.”
Huỳnh Nhất Nhị ngậm điếu thuốc, bật ra tiếng cười mũi
lạnh nhạt. Anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống, ngắm nhìn chiếc quầy thu tiền đã
cũ kĩ, miệng nhả khói mù mịt.
“Này, thứ đồ cậu đặt tôi đã mua giúp
cậu rồi.” La Miễn rút trong ngăn kéo ra một chiếc túi lụa đỏ rất đẹp.
Anh rít thêm một hơi, sau đó ném mẩu thuốc xuống đất,
dí mũi chân giẫm tắt nó rồi mới nói: “Giống hệt nhau chứ?”.
“Ừ, giống hết cái cũ mà cậu đưa cho
tôi. Tôi nhìn qua cũng biết nó là đồ rởm, không phải ngọc thật. Thế nên mới nói
với cậu con bé đó bủn xỉn mà.”
Anh cười nhạt, hắng giọng một tiếng rồi dốc ngược
chiếc túi lên. Một miếng ngọc quan âm bằng phỉ thúy treo trên sợi dây đỏ rơi
vào lòng bàn tay, anh vứt luôn chiếc túi lụa, nắm miếng ngọc lạnh băng trong
tay. phải cậu không tin mấy thức này sao? Sao cũng bắt chước con bé đó xin bùa
bình an vậy? Dạo này cậu vẫn xui xẻo hả?”
“Xui xẻo quen rồi, may mắn lại thấy
không quen.” Anh cẩn thận quan sát miếng ngọc trên tay, tuy không chỉ rõ được
chỗ nào không giống nhưng vẫn cảm thấy có gì đó khác khác. Có lẽ câu trả lời
nằm trong lòng anh. Đây không phải miếng ngọc anh đeo suốt bao nhiêu năm cho
nên dù giá của nó không cắt cổ, màu sắc cũng bắt mắt nhưng anh vẫn cảm thấy
không ưng ý.
“Vừa nhìn là biết. Đến chiếc xe máy
của cậu cũng đổi thành xe hơi rồi.” La Miễn liếc nhìn chiếc xe bốn bánh thay vì
chiếc xe máy trước kia anh hay ngạo nghễ rồ ga ầm ĩ cả khu phố, giọng điệu đầy
ám chỉ.
“Chẳng còn cách nào khác, bây giờ tôi
là tài xế riêng của chị tôi mà.” Anh vẫn ngắm nghía miếng ngọc, chẳng buồn nhìn
chiếc xe hơi đắt tiền đỗ ngoài cửa lấy một cái.
“Lái xe cho chị cậu mà lại dính son
môi trên cổ áo thế kia à?”
“…” Anh liếc nhìn vết son đỏ
chót trên cổ áo, cười nhạt không trả lời.
“Nghe nói, anh rể cậu đang âm mưu thôn
tính công ty của bố cậu đúng không? Cho nên cậu cũng bị lôi đến công ty để làm
việc?”
“Đại khái là như vậy.”
“Không làm tên phá gia chi tử nữa
sao?”
“…” Anh không trả lời, cười
càng tươi hơn. Thật ra bây giờ, anh “phá”ghiêm trọng hơn cả ngày trước, chỉ có
điều không nói ra thôi. Tối qua vì chưa có kinh nghiệm anh phải bồi thường một
khoản tiền rất lớn. Hôm kia, anh xé phăng hợp đồng trước mặt khách hàng. Cả đêm
thức đọc báo cáo thế mà ngày hôm sau đã quên sạch trơn. Thì ra, đúng là anh
sinh ra để làm một tên phá gia chi tử chẳng qua vì thời thế chưa cho phép, nếu
không anh còn có thể làm tốt hơn thế nữa…
“Haizzz, bước chân vào chốn thương
trường đâu có dễ. Trước đây, mỗi lần cậu cùng con bé kia đến thu tiền, dù gì
cũng dám dọa nạt tôi vài câu. Giờ thì sao, cứ ngơ ngẩn nhìn miếng ngọc quan âm
đó. Thôi, đi xin lỗi người ta một tiếng. Đàn ông con trai mà, nhường nhịn một
chút, hạ mình một chút là ổn thôi.
“Không có tác dụng đâu.”
“Sao lại không có tác dụng. Con bé đó tuy không rộng
lượng nhưng cũng chẳng nhỏ mọn đến thế đâu?”
“Bởi vì cô ấy chỉ muốn một người gặp
xui xẻo mà thôi… Tôi không còn thời gian và cũng không muốn xui xẻo nữa.” Anh
đứng dậy, vươn vai, đeo miếng ngọc kia lên ngực. Cái vật lạnh ngắt đó bắt đầu
hấp thu hơi ấm từ cơ thể anh. Anh “hừ” một tiếng hài lòng rồi nói: “Tôi đi đây.
Về nhà ngủ, tối nay tôi không tin mình vẫn mất ngủ!”.
“Tôi bán ngọc cho cậu chứ có phải bán
thuốc an thần đâu!”, La Miễn thắc mắc.
“Tóm lại, chỉ cần lấp đi khoảng trống
ở đây của tôi là được.” Anh mỉm cười, vỗ lên ngực mình rồi mở cửa kính tiến về
phía chiếc xe, chợt thấy bóng mình trong gương, anh bàng hoàng phát hiện miếng
ngọc đeo trên cổ kia thật sự chẳng hợp với anh chút nào. Bộ âu phục sang trọng,
cổ áo và tay áo bị cởi phanh cúc khiến anh trông lãng tử, phóng túng mà trên cổ
lại đeo một miếng ngọc quan âm mê tín, quê kệch, nom cứ kỳ kỳ!
Thì ra vì chỗ đó của anh trống không, chẳng trách hằng
ngày anh đều phải đến công ty học cả đống việc, đến nỗi mệt phờ mà đặt mình lên
giường vẫn không sao ngủnh phải đổi sang chiếc giường trong phòng chuẩn bị sẵn
cho khách, cuối cùng lại bỏ ra phòng khách nằm trên sô pha mà mắt vẫn trân trân
nhìn trần nhà.
“Nếu đây chính là cách em báo thù anh
thì em thật nhẫn tâm đó.”
Anh khẽ cười, mở cửa xe rồi ngồi vào buồng lái, gạt
cần số, vặn khóa và nổ máy. Qua chiếc gương chiếu hậu, anh nhìn thấy một người
đàn ông đang ôm cả đống đồ không biết là thứ gì, lật đà lật đật chạy. Anh không
sao đạp nổi ga, đành cứ mặc cho tiếng động cơ kêu rò rò, ngồi im tại chỗ. Anh
cứ tưởng, anh có thể giống như lần trước, phóng xe máy lướt qua người cô nhưng
hình như sau một thời gian dài mất ngủ, lá gan của anh cũng nhỏ đi mất rồi.
Tối nay anh thực sự rất mệt, rất muốn ngủ, muốn nhắm
mắt lại, không nghĩ ngợi gì nữa rồi chìm vào giấc mơ. Nếu thứ đồ chơi trên ngực
anh không có tác dùng, ngày mai anh sẽ trả lại nó! Dù gì cô ấy đã tìm được đồ
thay thế rồi, tại sao anh lại không thể?
Đây không phải một trận thi đấu, anh cũng chẳng còn gì
để thua nữa.
“Khốn kiếp! Tốt nhất cậu nên nói với
mình cậu thực sự có chuyện quan trọng nếu không mình sẽ đá bay cậu ra ngoài!”
Trác Duy Mặc lớn tiếng hét vào mặt Huỳnh Nhất Nhị, cũng may Huỳnh Nhất Nhị đã
nút chặt lỗ tại, thản nhiên nhìn Trác Duy Mặc kéo chiếc ghế bên cạnh mình tức
giận ngồi xuống, vỗ tay lên mặt quầy bar, trừng mắt với người pha rượu đang sợ
sệt không dám lại gần mình.
“Mình không ngủ được.” Huỳnh Nhất Nhị
chống cằm, chậm rãi thông báo “chuyện quan trọng” mà anh muốn nói. Thật ra còn
một chuyện quan trọng hơn nữa đó là anh mua phải hàng giả. Đồng hồ đã điểm gần
mười hai giờ mà hai mắt anh vẫn mở trân trân, lăn qua lăn lại trên giường, lúc
đó mới biết mình mua phải hàng giả. Anh ngồi dậy, đứng trước gương hồi lâu
nghiên cứu thứ đồ giả đeo trên cổ mình rồi quyết định đi đòi lại quyền và lợi
ích của người tiêu dùng. Anh hùng hổ khoác áo, chạy đến tiệm đồ cổ của La Miễn
nhưng hắn đã chuồn mất từ lâu rồi. Anh buồn bã đứng đó hút liền mấy điếu thuốc,
rồi vào một quán rượu giải sầu, bắt đầu cuộc s không có mục đích. Ai ngờ, anh
suýt chút bị chặn lại ngoài cửa vì… ăn mặc không chỉnh tề, anh cúi đầu ngắm lại
bản thân… Mình đang làm trò hề gì thế này!?
Bộ đồ ngủ màu xám, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng
tối màu, chân đi đôi dép lê đen.
“Cậu không ngủ được, liền lôi bản
thiếu gia khỏi chăn ấm đệm êm lúc bốn giờ sáng sao? Muốn mình giúp cậu giãn gân
giãn cốt chút phải không?” Trác Duy Mặc bẻ bẻ mấy ngón tay đã lâu lắm không
được vận động. Haizzz, lâu không đánh nhau thực sự thấy ngứa ngáy rồi.
“Bốn giờ sáng, chuyện cần làm cậu cũng
làm xong rồi. Mình đã biết điều nên đợi quá nửa đêm mới gọi cho cậu mà.” Anh
với lấy cốc rượu, cố nhấn mạnh sự tế nhị của mình. Nguyên tắc của anh là không
bao giờ quấy rầy “chuyện ấy” của người khác.
“Bản thiếu gia gần đây rất bận, không
có thời gian làm mấy chuyện vớ vẩn ấy. Còn cậu, học kinh doanh thú vị chứ?” Anh
ta lạnh lùng “hừ” một tiếng, có ý mỉa mai bộ đồ ngủ trên người Huỳnh Nhất Nhị.
Nếu Huỳnh Nhất Nhị cũng lái xe máy giống anh, thì chắc chắn không thể đãng trí
đến mức đi đôi dép lê mất mặt kia ra ngoài được, bởi vì gió bên ngoài rất lạnh
làm sao anh ta có thể ngược đãi đôi chân mình như vậy chứ.
“Cũng bình thường.” Anh nhấp ngụm
rượu, nhún vai, ít nhất ngày nào anh cũng được thấy các bậc lão làng trong công
ty tức đến thổ huyết vì những sai lầm của người quản lý “đi cửa sau” như anh mà
chẳng dám hé răng nói nửa lời, lại còn kiễng chân, vỗ đầu anh nói những lời giả
dối: “Cháu ngoan, cháu rất có tài? Chăm chỉ học hỏi, tương lai nhất định sẽ gặt
hái được thành công lớn”. Đúng là anh rất có tài nhưng là tài làm tên phá gia
chi tử thôi. Anh nhướn mày, cười nhạt, nói tiếp: “Nhưng có lẽ không thú vị bằng
làm trai bao”.
“…”
Anh nhướn mày, dường như đã lường trước cái lừ mắt này
của Trác Duy Mặc, anh nói tiếp: “Thế nào? Câu quen rồi chứ?”.
“Lại có gã đàn ông quen làm trai bao
sao? Cậu muốn đánh nhau rồi chứ gì? Cậu coi thiếu gia đây là ai?” Sự khinh bỉ
càng lúc càng hiện rõ trong ánh mắt anh, nghĩ ngợi một chút, anh khẽ lên tiếng:
“Trừ cái gã đầu óc có vấn đề kia ra. Khốn kiếp!”
“Chỗ của mẹ cậu còn thiếu người
không?”, những ngón tay Huỳnh Nhất Nhị mân mê chiếc cốc thủy tinh, vờ như bâng
quơ hỏi một câu.
“Chỗ bà ta lúc nào chẳng tuyển nhân
viên. Sao thế? Cậu muốn ứng tuyển sao?”
“Mình muốn trước khi nhà mình phá sản
sẽ tìm lấy một công việc, tránh bị chết đói.” Anh khẽ cười nhạo bản thân mình.
“…” Trác Duy Mặc im lặng hồi
lâu mới nói tiếp: “Công ty của bố cậu thực sự đang điêu đứng vậy sao?”.
“Nói thật lòng,” Anh nhìn Trác Duy
Mặc, thu lại nụ cười chế nhạo. “… mình không biết nữa. Đến bây giờ, những tài
liệu kinh doanh cơ bản của công ty mình còn chưa xem hết. Cậu nghĩ ném đống báo
cáo tài chính dày kín những con số đó cho mình thì có tác dụng gì không?”
“Hừ, nhìn cậu dường như muốn quay lại
trường học gặm sách thì phải. Cậu có thể tìm thầy giáo dạy môn kế toán của
chúng ta để bổ sung kiến thức.” Trác Duy Mặc chẳng hề động lòng trước kẻ phạm
nhân đã biết ăn năn hối lỗi kia.
“Cậu muốn cười thì cứ tự nhiên. Đúng
là gần đây mình đang gặm nhấm cuốn nguyên lý kế toán đó. Tạ ơn trời đất, chữ
trên đó mình đọc được hết!>
Trác Duy Mặc phá ra cười chẳng thèm nể nang ai, nếu
hôm nay Huỳnh Nhất Nhị đã hào phóng cho anh mặc sức cười thì anh cũng để anh ta
được tại nguyện.
“Nhưng không có nhà xuất bản nào xuất
bản cuốn ‘Nhập môn trai bao toàn tập’ nên có lẽ cậu phải học hỏi vất vả hơn
mình nhiều.” Huỳnh Nhất Nhị không chịu nép vế, trả đũa lại nụ cười châm chọc
vừa rồi. “Đã bao giờ cậu nghĩ thử tại sao mẹ cậu nhất định bắt cậu làm trai bao
chưa?”
“Khốn kiếp. Ai thèm hiểu tâm lý của
bọn đàn bà chứ. Trong đầu óc bọn họ không biết nhét toàn thứ gì, lúc nào cũng
đưa ra những vấn đề quái gở bắt người khác phải đoán.”, anh khó chịu xua tay,
dường như không muốn nói nhiều về vấn đề này. Chợt thấy Huỳnh Nhất Nhị ngập
ngừng.
“Cô ấy… vẫn ổn chứ?”
Trác Duy Mặc hơi sững lại, không trả lời. Đương nhiên
anh biết “cô ấy” mà Huỳnh Nhất Nhị nói tuyệt đối không phải mẹ anh, Huỳnh Nhất
Nhị chẳng đời nào hỏi thăm mẹ anh cả. Cho nên “cô ấy” ở đây chỉ có thể là một
người, Huỳnh Nhất Nhị rất ít khi gọi tên người đó, chỉ hay dùng hai chữ “cô ấy”
đơn giản để gọi. Nhưng đột nhiên anh cảm thấy chuyện này có gì đó là là, từ khi
nào anh trở thành nơi để Huỳnh Nhất Nhị hỏi thăm tin tức về cô ta. Anh nhất
thời không biết nên trả lời vấn đề khó xử đó như thế nào, bèn…
“Dạo này cậu còn gặp xui xẻo không?”
Anh đổi sang câu hỏi khác.
“…” Câu trả lời cho Trác Duy
Mặc là một hồi im lặng.
Huỳnh Nhất Nhị chau mày, cười gượng, có vẻ như câu hỏi
vừa rồi bị anh cố gắng nuốt lại liền mắc kẹt ngay trong cuống họng. “Nói cho
cậu một kinh nghiệm, biết đâu có ích cho công việc trai bao của cậu, đừng giở
thủ đoạn với p nếu không hậu quả rất khó lường.”
“…”
“Thôi chết! Sắp đến giờ làm việc rồi,
mình phải đến công ty đây, cậu muốn đi nhờ không? Mình hiếm khi nổi máu công tử
mà lái xe hơi thế này lắm.” Anh đứng dậy, thò tay lấy ví tiền, giật mình phát
hiện túi trống rỗng, đành muối mặt chìa tay về phía Trác Duy Mặc.
“Thật ra cậu không mang tiền nên cố
tình gọi mình đến thanh toán hộ cậu phải không?” Trác Duy Mặc rút ví ra, ném
tiền lên bàn rồi cùng gã đi đôi dép lê mất mặt kia ra ngoài. “Cậu cứ mặt như
thế đi làm sao?”
“Không sao, mình là thiếu gia mà. Chỉ
cần không khỏa thân đến công ty, bọn họ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua hết.”, anh
vừa nói vừa đẩy cửa ra ngoài. Mặc kệ những yếu tố bất lợi như mình đã thức
trắng suốt một đêm hay lái xe sau khi uống rượu, anh đưa ra lời đề nghị đầy hấp
dẫn với Trác Duy Mặc.
Trác Duy Mặc phân vân một lát. Leo lên chiếc xe này
thực sự là giỡn mặt với Tử Thần nhưng vì thời gian không còn sớm nữa, anh không
muốn mới bảnh mắt đã bị lão thái bà kia cằn nhằn, đành đánh liều mạng sống với
chiếc xe sực mùi da thật này. Anh kéo kính cửa sổ xuống, để không khí buổi sớm
ùa vào.
Khi xe của Huỳnh Nhất Nhị dừng lại trước của Câu lạc
bộ Bạch Mã, Trác Duy Mặc nhìn thấy một chiếc xe cà tàng màu hồng, được lau rửa
sạch sẽ lấp ló giữa những chiếc xe hơi đắt tiền khác, anh nheo mày, vội đẩy cửa
định xuống xe.
“Này!” Huỳnh Nhất Nhị đột nhiên gọi
giật anh lại.
“Gì vậy?” Anh khom người, thấy ngón
tay đang đặt trên vô lăng của Huỳnh Nhất Nhị hơi nhấc lên, chỉ vào chiếc kính
xe vừa bị anh kéo xuống
“Giúp mình kéo nó lên.”
“Khốn kiếp, cậu tự đi mà kéo.” Trác
Duy Mặc đang chột dạ vì tiếng “này” của anh ta, kết quả chỉ nghe anh ta kêu
mình kéo cửa kính giúp, anh bực mình đẩy cửa xe đánh “rầm” một tiếng. Chiếc xe
vút đi luôn không nấn ná.
Huỳnh Nhất Nhị đạp ga cho chiếc xe lao vút qua cửa lớn
của Câu lạc bộ rồi từ từ giảm tốc độ. Qua gương chiếu hậu của bên kính xe không
được kéo lên, anh nhìn thấy cô ấy… Cô ngồi trước cửa nhìn theo chiếc xe của anh
nhưng đột nhiên bị cách chào hỏi độc đáo của Trác Duy Mặc – đá cô một cái – thu
hút sự chú. Cô đứng dậy, chỉ tay lên tầng liến thoắng nói gì đó với Trác Duy
Mặc, anh ta dường như chẳng để ý những gì cô nói, thản nhiên rút bao thuốc mặc
cho cô giậm chân lia lịa bên cạnh.
Anh đang nghĩ, nếu vừa rồi anh thay từ “này” bằng câu
“giúp mình chăm sóc cô ấy” thì cảnh tượng bây giờ anh nhìn thấy sẽ như thế nào?
Chắc chắn mọi thứ sẽ hoàn toàn khác. Trác Duy Mặc sẽ
vì vậy mà không đá cô một cái thay lời chào hỏi, càng không thờ ơ nghe cô làm
ồn, mà vì nguyên tắc bạn gái của anh em, anh ta sẽ đẩy cô tránh sang một bên
cho cô tha hồ độc thoại.
Anh vừa kéo cửa kính vừa tự cười nhạo mình. Vừa rồi
còn cảnh cáo người khác không được dùng thủ đoạn, thế mà mới chớp mắt tật cũ
của mình lại tái phát. Anh không dám tiếp tục nhìn nữa.
Điện thoại trong túi rung lên, anh móc điện thoại ra,
nghe máy. “Chị à, em không trốn mất đâu, cũng tuyệt đối không đến muộn. Nhưng
đang tắc đường, em bị mắc kẹt, tiến không được, lùi chẳng xong. Gay go quá!”
Đột nhiên anh nhớ chiếc xe máy bị vứt ở sân. Rất nhớ, rất nhớ!