Sau khi sử lí xong thì Oải Hương đưa cô ra về. Gần đến gần cổng bệnh viện thì Thư có một cuộc gọi đến. Đó là điện thoại của Khang gọi đến.
“Cậu gọi mình có chuyện gì không á.”
“Ừ mình chỉ nhắc cậu chiều nay đến thư viện để ôn tập thôi à!”
“Mình xin lỗi chắc mình không đi được rồi.”
“Tại sao?”
“Mình mới té xong nên tay đang khá đau. Hẹn cậu hôm khác nha.”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Khang hỏi Thư với tâm trạng đầy sự lo lắng.
“Mình đang ở bệnh viện A cùng với Oải Hương.”
“Cậu đứng đó chờ mình một lát mình qua ngay.”
“Mình đang chuẩn bị về...” Chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia đã xuất hiện tiếng tút...tút...
Oải Hương trông khá lo cho Thư. Cô cùng Thư định tiếp tục đi tiếp.
“Bây giờ chúng ta đi thôi.”
“Cậu chờ một lát được không? Khang đang trên đường đến đây.”
“Ừm.”
Sau khoảng mười phút thì đã thấy một chiếc Audi trắng xuất hiện trước mặt hai cô gái. Chiếc xe trông đẹp như từ mọi góc nhìn. Thiết kế khá sang trọng. Hai cô gái cũng rất ngạc nhiên về chiếc xe này của ai mà xuất hiện ở đây.
Khang bước xuống xe với khí chất của một soái ca. Cậu mặc một quần âu màu đen. Chiếc áo sơ mi trắng sọc đen được sơ vin một nửa. Và thêm một đôi giày adidas màu trắng. Trông Khang như một nam thần Hàn Quốc. Chính xác hơn là rất giống Hwang Minhyun.
Oải Hương ghé vào tai Thư hỏi nhỏ:
“Thư à! Cậu có biết gì về Khang không á?”
“Mình cũng không rõ về cậu ấy lắm. Có chuyện gì hay sao?”
“Mình chỉ thấy tò mò thôi à!”
Khang bước đến bên cạnh Thư và hỏi: “Tại sao lại trở thành như vậy? Cậu hậu đậu thật đấy.” Giọng nói rất ấm áp và dịu dàng.
Thư cắm môi dưới và trả lời: “Không như cậu nghĩ đâu mình chỉ là. Mà mình đâu đến nỗi quá hậu đậu đâu.” Thư phát hờn vì Khanh luôn nghĩ cô hậu đậu. Kể từ khi cô bị ngã hồi đầu năm thế là cô có biệt danh mới là “cô nàng hậu đậu”. Hờn
Thấy Thư như vậy Khang biết là mình đã vô tình khiến cô giận mình rồi.
“Mình xin lỗi mà. Đừng giận nữa. Cậu giận nhìn như cô bé ngốc vậy.”
“Cậu nói ai ngốc cơ.” Cô bắt hàm hồ nhéo vào eo Khang một cái. Hai cô cậu đùa giỡn mà quên sự có mặt của Oải Hương ở đây.
Oải Hương ho khan để hai bạn kia biết sự tồn tại của mình. Khi nghe thấy cả hai mới trở về trạng thái nghiêm túc.
Oải Hương: “Vì cậu ấy đã giúp mình nên không cẩn thận mới bị té. Lỗi là tại mình.”
Thư: “Cậu thấy chưa khi nào cũng nói mình hậu đậu ≧ω≦”
Khang: “Mình xin lỗi rồi mà. Cậu giận nhìn trông xấu chết đi được.”
Thư: “Cậu trêu mình thành nghiện rồi à.”
Công nhận Khang càng ngày càng nghiện trêu Thư. Vì mỗi lần như thế cô như con nhím xù lông tông rất đáng yêu.
Khang muốn đáng trống lảng đi vấn đề này: “Thôi để mình đưa hai cậu về.”
Thư và Oải Hương cùng trả lời: “Ừm.”
Cậu rất ga lăng mở cửa cho hai nàng vào xe. Cậu ngồi vào ghế lái và bắt đầu khởi động xe.
Đi được một đoạn Thư rất chợt nhớ ra xe của cô còn để trước cửa hàng tiện lợi.
“ Khang ơi khi nào đến cửa hàng tiện lợi phía trước thì cho mình xuống xe nha.”
“Có chuyện gì à?”
“Mình quên xe ở đó.”
Thư quên mình bây giờ không thể tự lái xe về nhà được. Oải Hương mới đề nghị với Thư là: “Bây giờ làm sao cậu tự lái xe được chứ. Cậu đưa chìa khóa cho mình để mình đưa về cho.”
“Ừm.”
Đến cửa hàng tiện lợi phía trước. Khang dừng xe để cho Oải Hương xuống. Cô không biết địa chỉ nhà Thư nên Thư và Khang đi phía trước còn cô lái xe của Thư đi phía sau.
Về đến nơi Khang xuống xe rồi đi vòng sau xe mở cửa giúp Thư. Thư mở cổng rồi nhờ Oải Hương đem xe vào nhà giúp cô. Xong rồi Khang đưa Oải Hương về nhà.
Vào nhà thì có điện thoại từ messenger của anh trai gọi cho Thư.
“Hé nô anh trai.”
“Con bé hậu đậu kia tay trái của em làm sao như vậy.”
“Hồi nãy em mãi ngắm zai đẹp nên bị ngã.”
“Anh trai của em chưa đủ soái ca hay sao mà phải ngắm thằng khác vậy hử.”
“Ôi em có nghe nhầm không đấy. Anh mà đẹp gì. Mà quá đẹp thôi.”
“Vậy được. Không đùa nữa. Nói rõ cho anh nghe nào.”
“Do em bất cẩn nên bị té nên mới vậy thôi.”
“Em lấy thằng Đậu được rồi đấy.” (ý là chê Thư hậu đậu đấy)
“Anh này lại trêu em nữa.”
“Bây giờ anh đi xa rồi. Ai chở em đi học đấy?”
“Anh yên tâm đi có bạn trai em đưa đi.”
“Chà có thằng nào mù mắt hay sao mà thích em vậy?”
“Em là em gái anh đấy. Có người mù thích em được rồi. Em cúp đây. Bye”
Cô ngồi nghĩ lại bản thân mình đâu đến nỗi tệ mà anh cứ trêu cô hoài à. Năm nào anh cũng gọi về hỏi xấu quá hay sao mà vẫn chưa có người yêu. Mà thật sự cô chưa tìm đối tượng thích hợp mà thôi. Rồi cô nghĩ đến một người.
Rồi cô lắc đầu và tự nhủ: “Sao mình lại nghĩ đến cậu ấy chứ. Không phải mình thích cậu ấy chứ? Không thể nào.” Dù nói vậy nhưng gương mặt cô đã đỏ bừng.
(cho mị xin tí động lực viết chap mới đi ≧∇≦)