Yêu Em Thì Phải Ăn Em Trước

Chương 6: Chương 6: Chương 4




Edit: Tịnh Hảo

Trương Linh Ngọc mới đi vào phòng làm việc, liền phát hiện mọi người vây quanh một chỗ, nhìn chằm chằm phòng làm việc của Nhạc Hiên Lam bàn tán xôn xao, cô tò mò nhìn theo ánh mắt của mọi người.

“Sao vậy? Bên trong có minh tinh nước ngoài à?” Cô nói.

Mọi người thấy Trương Linh Ngọc xuất hiện, cô một lời tôi một lời, “Người quá vượt trội! Xem ra chúng ta có vụ làm ăn lớn rồi.”

“Đúng vậy! Không ngờ bà ấy còn trẻ hơn so với tạp chí, quả nhiên làm model chính là không giống.”

Trương Linh Ngọc nghe xong, lập tức đi vào phòng nghỉ của Nhạc Lam.

“Cũng hơn mười giờ còn chưa đi làm, mẹ muốn phê bình thái độ làm việc của các con.” Ngũ Kha Phương đứng bên trong phòng nghỉ nhìn bức ảnh phong cảnh đến 30 lần nói.

Trương Linh Ngọc vừa thấy người tới, liền vội vàng khép cửa lại, khẩn trương nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

“Mẹ đến thăm phòng làm việc của con gái, còn cần lý do sao?” Ngũ Kha Phương ngồi xuống ghế sofa, quan sát phòng nghỉ ngơi kiêm phòng làm việc này, “Sao Nhạc Hiên Lam còn chưa đi làm?”

“Một lát nữa cậu ấy sẽ tới, hôm nay cậu ấy…” Tay chân Trương Linh Ngọc có chút luống cuống, “Có chút không thoải mái.”

Cô luôn sợ mẹ, ở trước mặt bà, Trương Linh Ngọc ngay cả chân tay cũng không dám đặt loạn.

“Sẽ không phải lại cùng người phụ nữ nào quấn lấy nhau đến sáng sớm chứ?” Vẻ mặt của Ngũ Kha Phương mang theo sự xem thường.

“Không có chuyện này.” Trương Linh Ngọc lúng túng cười.

Ngũ Kha Phương kỳ quái nhìn cô, lúc này mới phát hiện cô mặc áo sơmi dài tay cao cổ màu đen

“Con bị cảm à?” Bà hỏi.

“Gì ạ?” Trương Linh Ngọc sửng sốt một lát, “Không có ạ. . . . . .” Cô cúi đầu nhìn thấy quần áo của mình, mới bừng tỉnh hiểu ra, làm bộ ho khan hai tiếng, “Khụ, khụ, chỉ là cổ họng có chút không thoải mái.”

Ngũ Kha Phương nhíu cặp mày xinh đẹp, dường như bắt được cơ hội, trực tiếp vào đề tài.

“Xem ra, Nhạc Hiên Lam cũng chỉ biết tự mình vui đùa, con lại không biết cách chăm sóc mình, lần này con hãy cùng mẹ trở về Paris đi! Vé máy bay và nơi ở mẹ đã chuẩn bị giúp con xong xuôi hết rồi, con cũng từng du học ở bên Pháp, đến bên đó, con làm nhiếp ảnh gia cho công ty chúng ta.”

“Dạ?” Trương Linh Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối.

Đúng với phong cách của mẹ, mạnh mẽ lại có hiệu suất, xem ra bà căn bản không định cho cô đường sống phản đối.

Ngũ Kha Phương nhíu mày, “Sao vậy? Không bỏ được Nhạc Hiên Lam à?”

“Không phải.” Trương Linh Ngọc khẩn trương đến đầu lưỡi cũng sắp níu lại, “Con nói… chuyện này đột ngột quá.”

“Hôm qua mẹ đã nói với Nhạc Hiên Lam, cậu ấy không nhắc với con sao?”

Trương Linh Ngọc ngẩn người, thì ra là Hiên Lam đã sớm biết.

Cô lúng túng cười hai tiếng, “Có, cậu ấy có nói.” Trương Linh Ngọc không có sở trường nói dối, mắt không dám nhìn Ngũ Kha Phương, cô nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, còn có sáng sớm hôm nay Nhạc Hiên Lam cầu hôn…

Cho dù như thế nào cô cũng không bỏ Nhạc Hiên Lam đi được, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, cho dù Nhạc Hiên Lam muốn trở lại mối quan hệ thuần khiết như trước, cô cũng không làm được, cô lại càng không muốn anh vì trách nhiệm mà cầu hôn cô.

“Con muốn suy nghĩ thêm một chút ạ.” Trương Linh Ngọc nói.

Đây có lẽ là một cơ hội, để cho cô rời khỏi Nhạc Hiên Lam, ngay cả không muốn, cũng chỉ là thời gian tách ra sớm một chút thôi.

Một ngày nào đó cô phải nhìn anh đi yêu một người phụ nữ khác, cô cũng vậy, không bằng đừng chờ đến ngày đó, chính cô tự rời xa trước.

“Cũng tốt, cho con chút thời gian chuẩn bị, lần này mẹ trở về Đài Loan muốn ở lại khoảng 1 tháng, con có 1 tháng để chuẩn bị, Mặt khác,…” Giống như vấn đề đằng trước đã ra quyết định cuối cùng, Ngũ Kha Phương chuyển đề tài, lấy ra một phần tài liệu, “Lần này mẹ trở về Đài Loan là vì buổi trình diễn này, Hi Nhã chuẩn bị làm một cuộc chọn lựa, vì một năm sau sản phẩm mới của công ty chúng ta tuyển model làm người phát ngôn riêng, yêu cầu là người phương Đông, chúng ta phải mời tất cả model châu Á và model của công ty chúng ta tới tham gia, Hi Nhã sẽ cử ra ba vị tuyển thủ, cho nên muốn mời Nhạc Hiên Lam khoảng thời gian này chụp hình cho bọn họ.”

Trương Linh Ngọc nhận lấy tài liệu, lập tức thấy Tân Ny cũng trong danh sách thí sinh Hi Nhã cử đi.

Tiểu thư khó hầu hạ này, nhận công việc này, Hiên Lam lại sắp đau đầu.

“Con giúp mẹ chuyển cho Nhạc Hiên Lam đi! Mẹ còn có chuyện, đi trước.” Ngũ Kha Phương đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài, trước khi rời đi lại nói: “Đừng quên mẹ vừa mới đề cập với con, chuẩn bị cẩn thận.”

“Chuẩn bị cái gì?” Nhạc Hiên Lam đúng lúc đi vào phòng làm việc.

Ngũ Kha Phương chỉ nhìn anh một cái, sau đó nói: “Tình hình cặn kẽ cậu hỏi Linh Ngọc đi!” Sau đó không hề quay đầu lại.

Nhạc Hiên Lam nhìn tài liệu Ngũ Kha Phương đưa tới, Trương Linh Ngọc dựa theo lời nói của Ngũ Kha Phương thuật lại một lần cho anh nghe, ngồi trên ghế sofa đối diện anh có chút cảm thấy đứng ngồi không yên.

“Cậu từ từ xem, tớ đi ra ngoài trước.” Cô đứng lên nói.

“Linh Ngọc.” Nhạc Hiên Lam vội vàng để tài liệu xuống đứng dậy, “Khoan hãy đi, tớ nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với cậu.”

Trương Linh Ngọc không dám nhìn anh.

“Bây giờ là giờ làm việc, có chuyện gì về nhà nói tiếp.”

Hai tay của Nhạc Hiên Lam đặt vào trong túi quần, lòng anh đã quyết định, trái ngược với biểu hiện ưu nhàn tự do.

“Hiếm khi trợ lý Trương phân rõ thời gian làm việc và cá nhân của mình.” Anh chế giễu nói, giọng điệu hoàn toàn mang theo sự cưng chiều.

Trương Linh Ngọc cười cười xấu hổ, “Dĩ nhiên, bởi vì, có thể. . . . . . làm tiếp một tháng sẽ không làm nữa.”

Thật ra không muốn quyết định nhanh như vậy, lại bị anh ép nói ra câu này, Trương Linh Ngọc đã không có nhiều tâm tình để hối hận rồi.

Nhạc Hiên Lam thoáng cái khiếp sợ, anh rất nhanh che giấu đi, sau đó hiểu rõ gật đầu, “Cậu định cùng với mẹ trở về Paris à?”

“Có lẽ vậy.” Quả nhiên anh đã sớm biết.

Nhạc Hiên Lam bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, anh luôn luôn sẽ không dễ dàng buông tha sự theo đổi của mình, vì vậy mới có thành tích như ngày hôm nay trong giới chụp ảnh. Anh cố đè xuống sự lo lắng trong lòng vì câu nói của Trương Linh Ngọc, quyết định dùng bất cứ cách gì cũng phải giữ cô lại!

Anh vòng qua khay trà, đứng ở trước mặt Trương Linh Ngọc, chặn mất lối đi duy nhất của cô, bên phải Trương Linh Ngọc là ghế sofa, bên trái là khay trà, vì né tránh Nhạc Hiên Lam nên làm cô có cảm giác bị áp bức, lưng đành phải chống đỡ vách tường.

“Cậu muốn bỏ đi sao?” Vẻ mặt anh chợt trở nên đau thương.

Sống lưng Trương Linh Ngọc run rẩy nhìn anh.

Mỗi lần anh giả bộ dối trá làm vẻ mặt như vậy— cho dù là nụ cười đào hoa phóng điện 100%, hay là giả bộ u buồn, giả bộ vô cùng bi tình, những thứ này anh đều dùng để đối phó với người ngoài để mình đạt được mục đích, bình thường có thể lừa gạt người ngoài đến xoay vòng, nhưng nếu như nhằm vào cô, mười lần thì có chín lần chính là điềm báo muốn chỉnh cô đến kêu cha gọi mẹ.

“Bỏ đi gì?” Trương Linh Ngọc phát hiện mình tương đối không có can đảm, ngay cả giọng nói cũng phát run.

Nhạc Hiên Lam bước từng bước đến gần cô, cho đến khi cơ thể kề sát vào vách tường đến không có một khe hở, thì dùng đôi tay bao vây cô ở trong ngực của anh.

“Sau khi cậu làm chuyện đó với tớ, vậy mà cậu lại không có ý định phụ trách tớ, muốn cao bay xa chạy à?”

“Hả?” Trương Linh Ngọc nghẹn họng trân trối nhìn vẻ mặt u buồn của hoàng tử Nhạc Hiên Lam, nhưng sau lưng lại chợt mọc ra đôi cánh như ác ma, làm người ta không tự chủ được cảm thấy sợ hãi.

“Tớ nói.” Một tay của Nhạc Hiên Lam khẽ nắm cằm của cô, để cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh, giọng nói dịu dàng có thể làm say chết người, “Cậu định bội tình bạc nghĩa với tớ sao?”

Nghe đến đó, Trương Linh Ngọc sợ đến phát run, quai hàm phồng lên.

“Lên giường với cậu thì phải chịu trách nhiệm với cậu, vậy thì người nên chịu trách nhiệm với cậu phải đứng xếp hàng dài đến ba con phố, không tới lượt tớ!”

“Không giống nhau.” Anh lập tức bày ra vẻ mặt muốn ăn hết cô, quả thật còn vô lại hơn cả lưu manh, “Các cô ấy là vào lúc tớ tỉnh táo, cậu lại lợi dụng khi tớ thần trí mơ hồ, suýt nữa ép khô tớ…” Nói tới chỗ này, anh lộ ra nụ cười mập mờ, “Đến bây giờ eo tớ vẫn còn cảm thấy có chút đau đấy!”

Trương Linh Ngọc tức điên, bị lời nói và giọng điệu của anh làm kích động đến vừa thẹn vừa tức.

“Rõ ràng là chính cậu. . . . . . Là cậu. . . . . .” Tức chết cô! Cô đã không tìm được một từ mắng chửi người cho hoàn chỉnh, cả khuôn mặt và bên tai đỏ bừng thành một mảnh.

Rõ ràng là con chó lớn Nhạc Hiên Lam này uống say đến không còn biết gì, coi cô như một cục xương cắn chết không buông, cô mới phải là khổ chủ đấy! Vậy mà anh vừa ăn cướp vừa la làng, lại còn nói cô như đại sắc nữ vậy!

“Là sau khi tớ uống rượu say không chống đỡ được, đã bị cậu dụ dỗ, bây giờ cậu lại trở mặt không nhận nợ.” Nhạc Hiên Lam cố ý ép sát cô, tiếp tục ma sát ở trên người cô, đôi tay cũng không an phận, một tay hướng về phía mông cao vút xinh đẹp của cô, một tay đánh úp vào hai ngực làm anh đêm cuồng đêm qua.

Anh không muốn buông tay, anh muốn cô ở bên cạnh anh mãi mãi, anh bằng lòng bắt đầu từ bây giờ yêu thương cô hơn quá khứ, cho nên bây giờ, anh không quan tâm làm một tên vô lại.

Cho dù anh làm con mèo ngốc mà anh luôn che chở cưng chiều khóc, anh cũng sẽ không thỏa hiệp!

Trương Linh Ngọc vốn định ngăn hai tay đang vuốt ve của Nhạc Hiên Lam, lại phát hiện hạ thân dưới bụng của anh đang dán chặt vào cô, lại…

“Cậu làm cái gì vậy? Sắc lang! Quỷ háo sắc!” Cô cuống quít muốn đẩy anh ra.

“Cậu nói xem, cậu muốn chịu trách nhiệm không? Bằng không tớ sẽ dùng một phương pháp khác để cậu chịu trách nhiệm.” Nhạc Hiên Lam cười nói, một tay đã luồn vào trong áo của Trương Linh Ngọc, âu yếm lưu luyến không dứt trên nước da mềm mại của cô, sau đó trực tiếp trượt vào trong áo lót.

“Phụ trách? Phụ trách cái quái gì hả?” Chẳng lẽ muốn cô lấy anh sao? Lời còn chưa nói hết, móc áo lót của cô đã bị cởi ra, đôi tay ma quỷ của Nhạc Hiên Lam rất nhanh đã nắm được đỉnh xinh đẹp của cô, chọc cho Trương Linh Ngọc thốt lên.

“Cậu điên à! Bây giờ đang đi làm.” Hơn nữa, cửa cũng không khóa. . . . . .

Nhạc Hiên Lam cầm ngực của cô bắt đầu xoa lấy, hô hấp của Trương Linh Ngọc bắt đầu rối loạn, tim như muốn nhảy ra ngoài cổ họng.

“Tớ muốn cậu chịu trách nhiệm với tớ! Rất đơn giản!” Bờ môi của anh nhẹ giọng nỉ non bên vành tay của cô, hơi thở cực nóng phun bên tai cô, một tay khác vuốt ve mông tròn trịa cách một lớp quần jeans của cô.

“Phụ… phụ trách cái gì?” Giọng nói của Trương Linh Ngọc có chút mềm mại tựa như đang cầu xin tha thứ.

Cô. . . . . . Sao cô vô dụng như vậy hả! Cô thầm giận cơ thể của mình, vậy mà dễ dàng bị Nhạc Hiên Lam trêu đùa thành công.

Chân dài của Nhạc Hiên Lam duỗi một cái, kẹp Trương Linh Ngọc vào giữa hai chân, một tay nâng mông của cô đẩy về phía mình, sau đó bắp đùi mang theo ý xấu chậm chạp ma sát vị trí nhạy cảm giữa hai chân cô.

Trương Linh Ngọc đưa tay đỡ lấy bả vai của Nhạc Hiên Lam, áo của cô bị kéo cao, dưới bộ quần áo màu đen, làn da hiện rõ màu hồng mê người xinh đẹp.

“Cậu chỉ cần ngoan ngoãn đồng ý tớ, tớ nói gì cũng phải nghe, vậy thì tớ bỏ qua cho cậu.” Nhạc Hiên Lam dịu dàng nói bên tai cô, dứt lời ngậm dái tai của cô, vừa tăng thêm sức lực vuốt ve trên tay.

“Cái gì. . . . . .” Cả người Trương Linh Ngọc run rẩy.

“Để tớ cưới cậu, không được rời khỏi bên cạnh tớ.”

Nhạc Hiên Lam chưa bao giờ thừa nhận mình có tham muốn giữ lấy Trương Linh Ngọc, chỉ biết bốc đồng uy hiếp và giở tính trẻ con cầu xin, cho dù là bây giờ cũng vậy.

“Không thể. . . . . .” Cô không muốn bởi vì anh áy náy mà cưới cô!

Trương Linh Ngọc gần như là giạng chân ngồi trên đùi của Nhạc Hiên Lam, khi cô nói ra chữ “không” đó, anh kéo cao áo và áo lót của cô, cúi đầu ngậm đầu ngực bên kia.

Trương Linh Ngọc hít vào một hơi, cũng không nhịn được bật ra tiếng ngâm nga khe khẽ.

“Nói được.” Nhạc Hiên Lam ngẩng đầu lên, tiếp tục dùng giọng nói mê hoặc lòng người nói: “Nói mau.”

Được cái gì? Đầu Trương Linh Ngọc biến thành một đống bột nhão rồi.

“Không nói, tớ có trăm ngàn cách để cậu nói, hơn nữa đến lúc đó cậu còn phải khóc lóc cầu xin tớ tha đó.” Anh tựa như ác ma, vừa dùng giọng nói dịu dàng nỉ non bên tai cô, vừa tăng thêm sức lực xoa nắn trên tay.

“Được, được. . . . . .” Trương Linh Ngọc đỏ mặt, nhịp tim đã sớm mất khống chế, sợ những người khác xông vào, gần như là mang theo tiếng khóc nức nở đầu hàng.

Nhạc Hiên Lam hài lòng cười cười.

“Bé ngoan.” Anh hôn một cái lên môi đỏ mộng khẽ nhếch của cô, không nhịn được hôn sâu hơn, một lúc lâu mới để hai chân cô chạm đất lần nữa, “Thưởng cho cậu một cái.”

“Làm cái gì?” Hai chân của Trương Linh Ngọc gần như vô lực, vội vàng đưa tay ôm lấy cổ của Nhạc Hiên Lam, cặp mắt còn có chút sương mù và hơi ướt nhìn anh.

Chẳng biết anh kéo nút và khóa kéo quần jeans của Trương Linh Ngọc vào lúc nào, kéo quần cô xuống.

Trương Linh Ngọc cảm thấy bắp đùi chợt lạnh, giật mình muốn rời khỏi, cũng không còn chỗ để trốn, chỉ làm cho cơ thể càng ép sát vào vách tường.

“Cậu muốn làm gì?” Giọng nói của cô có chút run rẩy, dáng vẻ tựa như con thỏ nhỏ bị dọa đến phát sợ.

“Đừng dùng ánh mắt này để nhìn tớ, nếu không hôm nay cậu sẽ không rời khỏi căn phòng này được.” Anh xấu xa cười trên đỉnh đầu của cô, sau đó một tay đưa vào trong quần lót của cô.

“Không cần.” Trương Linh Ngọc không ngờ anh vậy mà. . . . . . Cô đưa tay bắt lấy bàn tay của anh, lại bị một tay khác nắm lấy, giơ cao lên đỉnh đầu.

“Làm một nửa rất không thoải mái, đương nhiên tớ phải chịu trách nhiệm để cho cậu hưởng thụ xong toàn bộ quá trình, đây là trách nhiệm của chồng tương lai cậu, đúng không?” Nhạc Hiên Lam lộ ra nụ cười mê người.

“Cái gì?” Cô vẫn còn trong kinh ngạc, vậy mà ngón tay đặt trên hạ thế của cô lại thuần phục vỗ về chơi đùa, một trận khoái cảm đánh thẳng vào đầu cô.

Nhạc Hiên Lam cúi đầu, hôn Trương Linh Ngọc đã vô ý thức bật ra tiếng rên rỉ từ miệng nhỏ, hai chân của anh đứng trong hai chân của cô, làm cô không cách nào khép lại được.

Trương Linh Ngọc có chút chịu không nổi, đầu gối gần như không còn chút sức nào, cánh tay bị Nhạc Hiên Lam bắt lấy, run rẩy giống như bất cứ lúc nào sẽ mất đi sức lực.

Cho đến khi toàn thân Trương Linh Ngọc co rút, anh mới buông tay bắt lấy tay của cô.

Trương Linh Ngọc xấu hổ đẩy anh ra, cô chưa bao giờ biết vậy mà sẽ có tình yêu như vậy… Không, đây gọi là tình yêu sao? Chẳng qua cô bị đùa giỡn trên tay anh mà thôi.

“Cậu biến thái!” Cô tức giận đánh anh.

Nhạc Hiên Lam lại khẽ mỉm cười, anh giơ tay lên, đầu lưỡi liếm ngón tay vẫn đang ẩm ướt.

“Quỷ dơ bẩn!” Cô cáu giận, càng thêm thẹn đến muốn chui xuống đất rồi.

Nhạc Hiên Lam bế ngang cô, đặt cô ở trên ghế sofa, ngồi ở bên người cô mặc quần áo tử tế cho cô.

Khi đôi tay anh vòng chắc quanh cô, giúp cô cài móc áo lót thì Trương Linh Ngọc cảm thấy phần dục vọng của anh vẫn chưa tiêu tan.

“Cậu. . . . . . Cậu còn ổn chứ?” Nghe nói bộ dáng kia rất khó chịu?

Cô rất giận anh! Nhưng mà, cũng thật sự không cách nào ghét anh được.

Một người đàn ông mà cô thầm mến nhiều năm như vậy, cô không có cách nào buông được phần tình cảm kia ở trong lòng đối với anh.

Nhạc Hiên Lam biết cô đang hỏi cái gì, nhìn cô, ánh mắt như nói muốn cô giống như đêm qua, thâm trầm tràn ngập mê hoặc quyến rũ lòng người, anh nhẹ nhàng ấn xuống những nụ hôn như mưa rơi trên môi cô.

“Không phải cậu muốn đi vào trong này sao?”

Mặt Trương Linh Ngọc hồng như quả đào, anh không nhịn được lại hôn tiếp.

“Cho cậu ăn no bảy phần trước, còn dư lại phần của tớ, tối nay về nhà sẽ tính tiếp với cậu.” Anh nói dịu dàng bên tai cô, “Đừng quên cậu đã đồng ý với tớ rồi đấy.”

“Cậu. . . . . . Cậu rất gian trá.” Trương linh Ngọc không nhịn được muốn kháng nghị, “Mới vừa rồi không tính!”

“Cậu nói không giữ lời à?” Nhạc Hiên Lam nhíu mày, ánh mắt có chút nguy hiểm, “Bất cứ lúc nào tớ cũng không để cậu đi.” Anh vừa nói xong, tay vừa trượt vào nội y của cô, ôm chặt cô vào trong ngực.

Hô hấp của anh rối loạn mà nóng rực phun ở trên mặt cô, Trương Linh Ngọc chỉ nhìn thấy vẻ mặt anh vẫn mang theo sự uy hiếp, lại không biết anh đang cố hết sức khống chế mình, không muốn mất đi lý trí.

Vốn muốn làm cô khóc, kết quả… tại sao hình như người cuối cùng muốn khóc chính là anh? Trên trán Nhạc Hiên Lam lộ ra gân xanh, anh có thể nhịn đến bây giờ còn chưa kiên quyết đẩy cô xuống quả thật là kỳ tích!

“Đâu phải như vậy?” Trương Linh Ngọc đẩy tay anh ra, “Cậu căn bản không phải vì muốn kết hôn mà lấy tớ, không phải bởi vì yêu mà lấy tớ, như vậy sau này cậu sẽ nhất định hối hận.” Hốc mắt cô ửng đỏ, cũng không phải vì mình.

Khi nào thì Hiên Lam mới hiểu đây? Cho dù đến lúc mấu chốt này, cô vẫn cảm thụ sự ưu tiên của anh, cô không sợ mình mất đi cái gì, chỉ sợ anh không vui vẻ.

“Làm sao ngươi biết tớ không muốn kết hôn với cậu? Làm sao cậu biết tớ không thích cậu?” Anh vì dáng vẻ mắt đỏ hoe của cô mà đau lòng, anh không biết là vì cái gì, nhưng chỉ cần Linh Ngọc lộ ra vẻ mặt uất ức chút xíu là có thể níu chặt con tim của anh.

Dĩ nhiên, vào giờ phút này, đau không phải chỉ tim của anh, con mèo ngốc nhỏ này không nghe lời nữa, anh thật không bảo đảm cô có thể rời khỏi phòng làm việc không…

“Bởi vì. . . . . .” Trương Linh Ngọc không nhịn được kéo kéo quần áo, giọng nói chỉ có mình cô nghe thấy.

Bởi vì trong lòng anh, 6 năm qua thủy chung chỉ có Oánh San!

Cô rất rõ tại sao anh dạo chơi nhân gian, 6 năm qua chưa từng vì người phụ nữ nào mà dừng chân, hôm nay, chỉ vì anh đối với người bạn tốt này của cô ấy, làm chuyện không nên làm, anh liền muốn cưới cô.

Anh không nhịn được hôn gương mặt của cô, ngửi mùi thơm trên tóc cô, sức lực ôm trên cánh tay buộc chặt cô, muốn dựa vào nhiệt độ cơ thể của cô mà an ủi dục vọng đau đớn của mình, lại tựa như phản tác dụng, anh đành phải dụ dỗ nói: “Cứ quyết định như vậy, chờ một lát tớ nói chuyện rõ với mẹ cậu.”

Trương Linh Ngọc chợt ngẩng đầu lên, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn anh...

“Không được! Không thể nói với bà ấy!”

Cô không dám tưởng tượng bộ dáng mẹ tức giận đến tím mặt, chỉ nghĩ đến khả năng đó, cô đã sợ hãi tột cùng.

Mẹ tuyệt đối không đồng ý cô và Hiên Lam ở chung một chỗ.

Nhạc Hiên Lam nhìn ra được sự do dự của cô, chỉ cười nắm lấy tay của cô.

“Đừng lo lắng, giao cho tớ.”

Cho đến nhìn khi nhìn thấy Trương Linh Ngọc rời khỏi phòng làm việc, Nhạc Hiên Lam mới dùng tốc độ như gió xông vào nhà tắm của phòng nghỉ ngơi.

Mặc dù, ban đầu anh cũng không tán thành dành ra chút không gian để lắp máy nước nóng trong phòng nghỉ, cũng không biết dùng chỗ nhà tắm này để làm gì, nhưng mà bây giờ anh cảm thấy mình rất may mắn khi không phản đối quá kiên quyết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.