Edit: Tịnh Hảo
Trương Linh Ngọc lo lắng nhìn bốn phía, từng hộ nhà ở khu dân cư này cách nhau khá xa, mặc dù có đèn đường, nhưng cảm giác tương đối trống trải.
Cô cũng không biết mình đợi bao lâu, thỉnh thoảng sẽ có tốp năm tốp ba người trẻ tuổi lái xe đi qua, nói năng tùy tiện huýt gió với cô, cô khẩn trương lùi về chỗ bóng tối của căn nhà.
Cho đến khi một chiếc xe màu trắng chạy tới từ dưới chân núi, Trương Linh Ngọc liếc mắt liền nhận ra chiếc xe quen thuộc kia, khẩn trương đến cả người cứng ngắc.
Xe dừng lại ở chỗ trống duy nhất gần đây, Nhạc Hiên Lam mặc đồ Tây, phóng khoáng đẹp trai xuống xe, vừa ngắm nghía chìa khóa trong tay, vừa bước đi nhẹ nhàng, xem ra tâm tình tương đối tốt.
Rốt cuộc, khóe mắt anh thoáng nhìn thấy bóng dáng lén lút ở cửa lớn nhà Nhạc Tương Phỉ.
Dựa vào ánh đèn vàng nhạt, Nhạc Hiên Lam nhìn về phía Trương Linh Ngọc, biểu hiện có chút giật mình không dám tin.
Gương mặt không thay đổi, vóc người không thay đổi, chỉ là hơi thay đổi kiểu tóc, mang đồ trang sức, nhưng không ngờ có thể làm người phía trước thay đổi lớn đến thế.
Trương Linh Ngọc không biết phải làm thế nào, ngây ngô đứng tại chỗ, hai người cách một khoảng nhìn nhau, cô khẩn trương cúi đầu, không biết tại sao Nhạc Hiên Lam vẫn nhìn cô.
Có phải anh cảm thấy cô rất buồn cười không? Trương Linh Ngọc uất ức bĩu môi.
Cô đã nói cô không muốn mặc như vậy mà! Vậy mà cô cô lại buộc cô, còn lừa gạt cô đẩy ra ngoài.
Nhạc Hiên Lam xoay người đi trở về, Trương Linh Ngọc ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh trở về bên trong xe.
Anh. . . . . . Anh muốn làm bộ không biết cô sao? Tại sao có thể như vậy? Cô thật sự thất bại như thế sao?
Lòng tự ái và trái tim bể thành từng mảnh, hốc mắt cô nóng lên, cũng sắp khóc rồi.
Cô cảm thấy mình giống như đang đứng ở nơi Bắc Cực băng tuyết ngập trời, thấp kém rụt lại thành con kiến nhỏ vậy, ngay cả một bông tuyết nhỏ cũng có thể đè chết cô, cô thật đáng thương…
“Tặng cậu.” Hoa hồng trắng buộc thành một bó xuất hiện trước mặt cô.
“Hả?” Trương Linh Ngọc sững sờ nhận lấy, ngẩng đầu lên, thấy Nhạc Hiên Lam đẹp trai tiêu sái đứng trước mặt cô, đôi mắt quyến rũ nhìn cô chằm chằm.
Anh luôn tặng hoa hồng đỏ cho “đám bạn gái” của anh, bởi vì cảm thấy hoa hồng đỏ tràn lan đến giá rẻ, nhưng vẫn có thể dễ dàng chiếm được niềm vui của phụ nữ.
Ở trong lòng anh có vô số hoa hồng đỏ, anh tặng cho các cô ấy dễ như trở bàn tay, có thể thấy được ở khắp nơi. Nhưng mà chỉ có một đóa hoa hồng trắng, anh trân trọng giấu cô ở chỗ sâu nhất trong lòng, mãi mãi quý trọng, che chở…
Trong hốc mắt của Trương Linh Ngọc còn nén lệ, ngây ngốc, hiển nhiên giống như mèo nhỏ vừa bị vứt bỏ, đôi mắt và vẻ mặt kia làm ngực Nhạc Hiên Lam níu chặt.
Buổi chiều ngày hôm đó, Linh Ngọc không ở bên cạnh, cả ngày anh thất thần, vừa nghĩ đến buổi tối hẹn hò với Linh Ngọc, thì hận mặt trời không mau mau xuống núi.
Anh từng vô số lần đùa giỡn nói, muốn đi ra ngoài hẹn hò với Linh Ngọc! Nhưng khi mối quan hệ của họ thay đổi ngọt ngào như vậy, chờ đợi gặp nhau liền trở thành một loại hành hạ vừa làm người ta hạnh phúc, vừa giày vò.
Nhạc Hiên Lam chỉ cảm thấy, lồng ngực căng ra, đau đớn, anh không nói ra được sự kích động, vuốt má của Trương Linh Ngọc, nhưng trong tay có xúc cảm khát vọng tình cảm không nói được, anh cúi đầu hôn đôi môi ửng đỏ của cô.
Không phải cô uống say chứ? Trong lòng Trương Linh Ngọc nghĩ, nếu không tại sao cô lại cảm thấy muốn ngất xỉu, tim của cô đập tựa như con ngựa hoang được cởi bỏ dây cương, có sự vui sướng và cảm động khôn tả tràn đầy lồng ngực.
Nếu có thể mãi mãi dừng lại ở giây phút này, thì tốt biết bao nhỉ?
“Khụ!” Bà mai phá hư phong cảnh, Trương Linh Ngọc thừa nhận bây giờ bà là mẹ tiên đỡ đầu, giọng nói ôn nhu của Nhạc Tương Phỉ xinh đẹp đột nhiên vang lên từ ống nói điện thoại.
Nhạc Hiên Lam ngẩng đầu lên, vừa đúng nhìn thấy người cô đại nhân của anh đang nhàn nhã dựa trên ban công ở lầu hai, cầm bộ đàm điện thoại trong tay.
“Hiên Lam không cần đi lên chào hỏi cô, về phần Tiểu Linh, đừng quên bảy giờ sáng mai, con cũng biết cô ghét nhất là người tới trễ, phải nhớ kỹ đó!” Sau khi tiếng cười vang lên, thì ống nói điện thoại bị cắt đứt.
Nhạc Hiên Lam cười cúi đầu, nhìn Trương Linh Ngọc đang cầm hoa hồng trắng ở trong ngực, vẫn còn chưa biết gì.
“Cái đó. . . . . . Sau này có thể tớ phải xin nghỉ buổi sáng.” Cô ngập ngừng nói.
Bắt đầu từ ngày mai, mỗi buổi sáng, từ bảy giờ đến mười hai giờ trưa, Trương Linh Ngọc đến chỗ của Nhạc Tương Phỉ chịu sự huấn luyện.
“Không sao, tớ cũng đang có ý định như vậy.” Anh mỉm cười, tầm mắt không thể rời bỏ cô, ngón tay mơn trớn bả vai và cổ phơi bày của cô, còn có ấn ký làm hô hấp anh cứng lại.
Đó là thuộc về anh, từ nay về sau, cô không chỉ là mèo ngốc nhỏ của anh, còn là người phụ nữ của anh.
Anh cong người xuống, khẽ hôn lên trên đó, đôi tay vòng chắc cơ thể của Trương Linh Ngọc, cơ thể cô khẽ run rẩy, giống như ôm châu báu dễ vỡ.
Trong lòng có một âm thanh tự nói với mình —— cho dù vật cản ở trước mặt họ là cái gì, cả đời này, anh tuyệt đối không buông tay.
“Thật đáng yêu đấy!” Trương Linh Ngọc nhìn thấy con gấu bông cao bằng một đứa con nít, vừa vui mừng vừa yêu thích ôm chặt không buông.
Lần đầu tiên hẹn hò, Nhạc Hiên Lam thấy cô khẩn trương đến cơ thể cứng ngắc, thật sự vừa buồn cười vừa không nỡ, vốn định dẫn cô đi ăn dưới ánh đèn, bữa ăn tối giữa ngọn nến, nhưng anh lo cô tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh như thế, cho dù ăn cũng sẽ tiêu hóa không tốt, vì thế đánh vô lăng, liền đến khu chợ bán đồ linh tinh ở gần đấy trước.
Đương nhiên anh biết Trương Linh Ngọc không thích đi dạo, nhưng mà có một món đồ nhất định có thể hấp dẫn được cô.
Trong tủ kính bố trí ấm áp và ôn nhu, một con gấu trắng lớn đặt giữa một đống con gấu nhỏ, quả thật Trương Linh Ngọc đối với chúng “vừa thấy đã yêu”.
“Đáng tiếc tớ không thể mang tụi nó về nhà, đã không còn nơi để trưng.” Cô nói thì nói thế, nhưng hai tay không có ý buông ra, ôm gấu trắng lớn vừa sờ vừa bóp.
Thật mềm, thật là trắng, thật đáng yêu. . . . . .
Hai ngày trước, Nhạc Hiên Lam chụp cho cửa tiệm này một bộ hình, lúc ấy anh vô tình thấy gia tộc gấu trong tủ, ở trong lòng nghĩ, nếu như Linh Ngọc thấy nhất định sẽ rất thích.
Giống như anh đối với phim ma, phim hoạt hình luôn không có hứng thú gì, cũng không thể hiểu món đồ chơi lông lá trẻ con có chỗ nào đáng yêu, nhưng từ khi biết Linh Ngọc, thỉnh thoảng ở trên đường hay tiếp xúc trong lúc làm việc, đều sẽ không nhịn được đặc biệt chú ý đến, sau đó bắt đầu mong đợi thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Linh Ngọc.
Cô gái ở cửa hàng từng gặp Nhạc Hiên Lam một lần, vô cùng ấn tượng với bề ngoài anh tuấn của anh, có đẹp trai thì đương nhiên đi đến đâu cũng làm cho người khác vui mừng, nhưng bây giờ cô ấy lại có chút lúng túng.
Mỗi vị khách đến trong tiệm, ánh mắt đầu tiên đều nhìn đến các món đồ đến từ châu Âu, mô phỏng theo thời kỳ Phục Hưng, vật phẩm trong nhà làm bằng thủ công khen không dứt miệng, nhưng bây giờ lại có người không thèm nhìn đến những vật dụng quý giá đó, vừa vào trong tiệm liền mong cô ấy mở tủ kính, liền ôm mấy thứ trưng bày cho con nít vui vẻ không thôi.
Nếu như không phải bởi vì đúng lúc biết nhiếp ảnh gia Nhạc Hiên Lam hợp tác với ông chủ đã lâu, loại yêu cầu này, thật sự cô ấy cũng không biết có nên làm theo không.
Thấy Trương Linh Ngọc vui vẻ, lại không ngừng ôm và sờ từng con gấu nhỏ, Nhạc Hiên Lam lắc đầu cười nói: “Để ở phòng tớ đi! Cậu muốn ôm lúc nào cũng được.”
“Có thể không?” Đôi mắt của Trương Linh Ngọc sáng ngời nhìn anh, gương mặt vì hưng phấn mà đỏ như đào mật.
“Lần đó cậu ôm gấu bông của cậu chạy vào phòng tớ, tớ có nói không được sao?” Anh thấy dáng vẻ cô vui mừng, không nhịn được hôn lên má cô.
Đây chính là nguyên nhân thứ hai mà Nhạc Hiên Lam rất thích dụ dỗ lừa cô vui vẻ, Trương Linh Ngọc không có sức chống cự với phim kinh dị và gấu bông, có thể tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, hoặc chăm chú nói chuyện bồi dưỡng tình cảm với gấu nhỏ, đã quen anh thân mật với cô, nên lúc này không hề có chút phòng bị với bất kỳ hành động mờ ám của anh.
Cho dù cô phát giác, Nhạc Hiên Lam cũng sẽ phủ định hoàn toàn, cô còn nghi ngờ là ảo giác của mình…
Nhạc Hiên Lam vốn là như vậy, vừa giống như đà điểu không muốn tìm tòi nghiên cứu tình cảm giữa bọn họ, vừa không muốn kiềm chế cảm xúc động lòng của mình và sự tham muốn bốc đồng muốn giữ lấy.
“Nhưng. . . . . .” Trương Linh Ngọc lộ ra vẻ mặt như nữ sinh nhỏ, quả nhiên không có tính toán mõm sói vừa rồi của Nhạc Hiên Lam, bây giờ gia tộc gấu của cô có vẻ quan trọng hơn, cô cuộn tay, “Nếu chỉ có một con thôi, nó sẽ rất cô đơn…” Sau đó, cô làm bộ như lơ đãng liếc nhìn cả gia tộc gấu.
Nhạc Hiên Lam sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, “Được, mang về nhà hết, được chưa!”
Trương Linh Ngọc hưng phấn hoan hô.
Nhạc Hiên Lam vốn nghĩ, ít gì nhóc con này cũng phải cho anh một cái ôm nhiệt tình hay hôn chứ? Dù sao mỗi lần khi anh tặng quà cho các cô bạn gái thì cũng sẽ nhận được phần đáp lễ như thế, anh thiết tha mong đợi nhìn Trương Linh Ngọc.
Không ngờ Trương Linh Ngọc vẫn ôm gấu trắng lớn thật chặt không buông, vui vẻ xoay vòng vòng.
Không ngờ ngay cả một con gấu bông anh cũng không bằng, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy rất buồn bã.
Khuôn mặt Trương Linh Ngọc ửng đỏ, ôm gấu trắng lớn che kín vẻ mặt xấu hổ, sau đó vào lúc Nhạc Hiên Lam ăn năn hối hận, lặng lẽ sáp gần anh, hôn một cái lên môi anh.
“Cám ơn.” Cô rất nhanh chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào đầu gấu trắng lớn, nhỏ giọng nói.
Nhạc Hiên Lam không nhịn được vui mừng và kinh ngạc nhìn cô, sau đó rốt cuộc nở nụ cười dịu dàng thường ngày, lúc tính tiền, anh còn nhờ cô gái bán hàng buộc một cái nơ bướm lớn đáng yêu cho con gấu.
Trương Linh Ngọc ôm gấu trắng lớn, có chút ngây ngô dựa vào Nhạc Hiên lam.
Mặc dù có chút ghen tỵ với con gấu trắng lớn có chút ngốc nghếch kia, nhưng Nhạc Hiên Lam vẫn vì lúm đồng tiền của cô mà tâm tình tốt lên.