Sáng sớm, khi tia nắng
đầu tiên chiếu vào cửa sổ, Nhan Nặc liền tỉnh dậy, cô cảm thấy đầu đau như búa
bổ, bất giác khẽ rên một tiếng, mơ màng mở mắt, bắt gặp một đôi mắt đen láy sâu
như biển cả, dường như đang muốn hút cô vào, sự chăm chú ấy, sự dịu dàng ấy
khiến đầu óc cô khựng lại, dường như không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Cho đến
khi chạm vào làn da đang nóng bừng thì đầu óc hỗn loạn của cô mới dần dần hồi
tỉnh, mặt cô đỏ bừng rồi giấu mặt sau gối, xong rồi, lần này thì mất mặt quá đi
mất.
Cô tự biết tửu lượng của mình không phải thấp, có lẽ do uống lẫn lộn nên mới
say thế này, nhưng tục ngữ có câu, khi say rượu vẫn có ba phần tỉnh, mọi chuyện
xảy ra tối qua cũng không phải không có cảm giác gì, thậm chí mỗi chi tiết đều
được khắc ghi sâu trong lòng cô, cô lại đi quyến rũ người ta, thật quá....
Tần Phóng một tay giữ gối, người nghiêng sang một bên nheo mắt nhìn Nhan Nặc
trong bộ dạng của đà điểu, rồi cười khục khặc: “Sao thế, em ăn sạch sẽ rồi lại
định chây lì à? Anh không đồng ý đâu.” Anh vừa nói vừa nắm lấy bàn tay cô khẽ
ấn nhẹ, cảm giác mềm mại vô cùng.
Qua buổi “tẩy lễ” tình dục, cả người Nhan Nặc đều sáng bừng, bị Tần Phóng trêu
đùa khiến mặt cô đỏ bừng, cô bực mình ngồi dậy chỉ vào mũi anh, mắng: “Đồ xấu
xa, anh thật xấu tính!”
Ai biết được Tần Phóng lại ngửa cổ lên ngậm ngón tay cô, cắn mút, có luồng điện
chạy khắp người khiến cô rụng rời, thậm chí anh còn thì thầm bên tai cô: “Đúng
thế, anh xấu xa đó, anh còn có thể xấu xa hơn nữa.” Nói xong, anh đè cô xuống,
chăn đã bị anh đá văng xuống đất từ bao giờ, người đẹp rạng ngời nét xuân thế
này, anh chẳng có lý do gì mà để thoát bữa sáng ngon miệng dâng tới tận nơi.
Thế là họ lại chìm đắm trong sự đê mê tới gần trưa.
Khi Tần Phóng quấn khăn tắm đi ra, Nhan Nặc vẫn nằm trong chăn, anh bước tới ôm
cả cô và chăn, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, nói: “Quấn kín như cái bánh nếp thế
này, không sợ nóng à?”
Nhan Nặc ngọ nguậy như con sâu, không lên tiếng.
Tần Phóng nói tiếp: “Tắm một cái sẽ thoải mái hơn.” Thấy cô không nói gì anh
liền ra uy: “Em mà không dậy là anh tắm cho em đó.”
Nhan Nặc bực mình đạp anh xuống đất, giọng tỏ ra mệt mỏi không có sức sống:
“Cần anh lo sao? Mau ra ngoài kia.”
Tần Phóng xoa xoa cái mông đau, tâm trạng vui vẻ nói: “Được, được, anh không lo,
vậy xin mời nữ hoàng đi tắm, tiểu nhân đi chuẩn bị cơm nước.” Anh từ từ đứng
dậy, đi được hai bước liền quay lại, lúc này Nhan Nặc vừa chui từ trong chăn ra
bị anh dọa cho lại chui ngay vào chăn, ánh nắng trắng chiếu soi, hai người nhìn
nhau với ánh mắt chân thành...
“Nếu như muốn tiểu nhân hầu hạ tắm thì nữ hoàng cứ dặn dò”, Tần Phóng giơ tay
ra mỉm cười nói.
Đáp lại câu hỏi của anh là một chiếc gối bay không thể đỡ nổi.
Tần Phóng rất vui, lúc nấu cơm miệng còn lẩm nhẩm hát, nhìn cái gì cũng thấy vừa
mắt, vừa đặt hai món thức ăn, một món canh lên bàn thì thấy Nhan Nặc đi dép lê
ra ngoài.
Vì bộ lễ phục đã bị nhàu nát, lại đầy mùi rượu nên cô bất đắc dĩ phải tìm một
chiếc áo sơ mi cỡ to trong tủ quần áo của Tần Phóng, dài qua đầu gối tròn xinh
của cô, chất vải mát mẻ khiến nét xuân thì dưới lớp vải lúc ẩn lúc hiện, đôi
chân dài thon, hấp dẫn tới mức Tần Phóng phải hít thở sâu, anh cảm thấy dục
vọng vừa mới hạ xuống giờ lại dồn lên như núi đổ biển tràn, dường như muốn thế
nào cũng không đủ.
Bốp! Nhan Nặc đập cánh tay điên cuồng đang cho vào trong áo cô, rồi trừng mắt
quát: “Ban ngày ban mặt, anh làm gì thế?”
Tần Phóng sững sờ nhìn cánh tay mình sau đó mặt tỉnh bơ nói: “Nó chỉ không kiềm
chế được, em nên tha thứ cho tấm lòng thành của nó...”
Nhan Nặc đỏ bừng mặt lườm anh một cái, người đàn ông này “ham mê” từ trong máu,
càng lúc càng không quản được.
Bữa cơm này rất khó nuốt, Tần Phóng vừa phải che giấu ý đồ của mình vừa ngoan
cố ra tay với Nhan Nặc, còn nói bón thức ăn cho cô nữa. Nhan Nặc mà tỉnh táo
thì làm gì cho phép anh gây sự như thế, một bữa cơm ngon lành đã trở thành trận
đấu pháp của tình nhân, anh nấp em đuổi, giống như hai đứa trẻ đang vui đùa với
nhau.
Đúng thế, sự thân mật của đêm đó dường như đã phá tan mọi trở ngại, hướng mối
tình này sang một giai đoạn khác.
Sau đó, Tần Phóng nói Nhan Nặc chuyển tới ở cùng anh, anh không yên tâm để cô ở
một mình trong ngôi nhà cũ, thực chất là muốn mượn cớ dẫn cô về nhà. Nhan Nặc
nhìn thấu bụng dạ của anh nên nhất quyết không đồng ý, khiến anh nhìn thấy mà
không ăn được, hận tới mức ngứa răng, suy nghĩ xem làm thế nào để xử lý người
con gái không coi mình ra gì này.
Cơ hội, chỉ cần nhẫn nại chờ đợi là nhất định sẽ có.
Cơn bão mùa hè điên cuồng quét qua thành phố C, ban ngày vẫn còn cảnh hợp lòng
người vậy mà vào đêm đột nhiên lại điên cuồng nổi gió, mặc dù đài khí tượng đã
dự báo để mọi người sớm có sự chuẩn bị nhưng người ta vẫn cảm thấy bất an.
Trong tòa cao ốc thương mại quốc tế Ngọc trai của biển ở thành phố C...
Tần Phóng và vài cán bộ cấp cao của mấy công ty chi nhánh đang họp trực tuyến
với tổng công ty bên Mỹ, thương thảo về việc điều động nhân sự trong nội bộ
công ty.
Hiện tại, anh không hay tới văn phòng, mọi việc đều giao hết cho Phương Lỗi,
việc anh cần giải quyết, hay nói cách khác việc anh không thể không xử lý còn
nhiều hơn, đó chính là Tần thị. Công ty gia đình có tài chính lớn mạnh, các mối
quan hệ khó khăn, phức tạp, vô số “hoàng thân quốc thích” nằm trong bộ phận
quản lý, sau khi anh bắt tay điều tra lỗ hổng tài chính đã có ba mươi lăm người
trong dòng họ dính dáng, nếu không chỉnh đốn những người ngồi trên cao thì có
thể bị gặm cho chỉ còn cái vỏ. Ban đầu ông nội Tần Phóng ép anh học hai bằng
MBA bây giờ được dùng tới, những người cùng chi tộc với anh luôn coi anh không
tồn tại nên tự do ra uy, vì thế anh cũng không cần ra tay nhẹ nhàng, nên đuổi
là đuổi, nên giải quyết là giải quyết, đúng là làm việc vô cùng nghiêm túc.
Cuộc họp này kéo dài sáu tiếng đồng hồ, Tần Phóng liên tục nhìn tài liệu, đưa
ra quyết định của mình, chốc chốc lại hỏi ý kiến cố vấn pháp luật ngồi cạnh,
mấy con côn trùng gặm nhấm trong gia tộc lúc này đã bị quyết định việc đi hay
ở. Cuối cùng gần tám giờ anh cũng đã tuyên bố họp xong, mấy cán bộ cấp cao đang
căng thẳng thần kinh như được đại xá liền lục tục kéo nhau rời khỏi phòng họp.
Tần Phóng cúi đầu lật tài liệu trong tay, cốc cà phê bên cạnh đã cạn.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Phóng chau mày ngẩng đầu, thấy Phương Lỗi đang dựa
cửa mặt mày hớn hở, lông mày anh mới dãn ra, anh vẫy tay: “Sao lại chạy tới đây
vậy?” Thấy hai vai Phương Lỗi ướt đẫm, anh lại hỏi: “Mưa à?”
Phương Lỗi thong thả ngồi xuống ghế bên cạnh anh rồi uể oải nói: “Cậu thực sự
biến thành Tam Lang liều mạng à, ngay cả bên ngoài đang bão gió cũng không
biết? Hèn chi tôi thấy mấy người cán bộ mặt mày xanh xao, gặp tên sếp vô tâm
như cậu thì...”
Tần Phóng day day lông mày đang nhức mỏi, không để ý tới mấy lời châm chọc của
Phương Lỗi, dựa vào ghế nói: “Không phải tôi muốn liều mạng, mà là vụ này khó
gỡ quá, tôi không quản thì chẳng có ai quản.” Nói xong, ánh mắt anh cũng mờ đi
vài phần.
Phương Lỗi biết bệnh tình của ông nội anh nên cũng không hỏi nhiều về vấn đề
này, lấy tập tài liệu trong túi nhựa ra và một bản thiết kế sơ bộ, đưa tới
trước mặt anh: “Cậu không có mặt, một mình tôi phải làm hai việc, nhưng những
thứ này vẫn cần đưa cậu xem.”
Tần Phóng liếc nhìn rồi hạ giọng nói: “Đàm Hạo Nhiên cũng là cao thủ trong
nghề, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.” Sau đó, anh trịnh trọng nói với Phương
Lỗi: “Mọi việc ở văn phòng sau này đều giao hết cho cậu, không cần hỏi tôi
nữa.”
Phương Lỗi sững người, là anh em bao nhiêu năm, hợp tác ăn ý với nhau khiến anh
hiểu ngay ý của Tần Phóng, nghĩ một hồi, anh ngồi thẳng người, khó khăn nói:
“Điều này không đúng quy tắc, dù sao cậu mới là sếp...”
Tần Phóng mỉm cười, anh đặt tài liệu xuống, đi tới bên cửa sổ, nhìn thế giới
đang dần dần trôi qua ngoài cửa sổ rồi chậm rãi nói: “Anh em ruột nên tính toán
rỗ ràng, tôi cũng đâu có bạc đãi cậu, ba năm qua tôi chỉ chỉ tay mà không làm,
việc phát triển của văn phòng đều dựa vào cậu chạy đôn chạy đáo bên ngoài, tôi
vốn định chuyển cho cậu một nửa cổ phần, phần còn lại thì...” Anh quay lại nhìn
thẳng vào Phương Lỗi: “Khi cậu mua rồi thì đợi cậu kiếm đủ tiền, trả lại phần
thuộc về tôi cho tôi, cậu đừng vui mừng quá, phải tính lãi đó, coi như tôi đầu
tư nguy hiểm vậy.”
Anh đã cố tỏ ra thoải mái nhưng vẫn như một tảng đá lớn ném vào lòng Phương
Lỗi.
Có người đàn ông nào lại không muốn có sự nghiệp thực sự của chính mình chứ?
Nhớ lại năm xưa, một mình anh nghèo khó tới thành phố quốc tế này gây dựng sự
nghiệp, ôm hoài bão lớn, cứ nghĩ rằng chỉ cần cố gắng thì chẳng có gì không
thành công. Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, bị người ta chèn ép, bị người ta
khinh ghét, bị chơi đểu ngầm rất nhiều, muốn ổn định lập nghiệp đâu có dễ dàng
đến thế? Cuối cùng vẫn là do Tần Phóng - người anh em này tin tưởng anh, cho
anh cơ hội hợp tác, mới có được thành công như ngày hôm nay. Chỉ là, cả văn
phòng đều thuộc về anh, điều ngay cả nghĩ anh cũng không dám...
“Vẫn không được...” Phương Lỗi từ chối, anh rất biết điều, làm người không được
quá tham lam.
Ánh mắt Tần Phóng như sâu thêm, ngón tay vô thức gõ lên cửa sổ, chậm rãi nói:
“Có nghĩa là cậu không muốn? Vậy tôi chỉ còn cách bán cho người khác.” Anh thở
dài tiếc nuối.
Lần này Phương Lỗi nhảy dựng lên: “Làm sao có thể được chứ? Đó là sinh mệnh của
tôi.” Văn phòng đã lấy đi bao mồ hôi xương máu của anh? Người khác không biết
chứ trong lòng anh thì hiểu rất rõ.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười “đểu cáng” trên môi Tần Phóng, anh mới biết mình đã
mắc lừa, lại âm thầm khâm phục, kiểu người như Tần Phóng thực sự có tài năng,
cho dù ở phương diện thiết kế hay quản lý, suy nghĩ và nội tâm của người khác
đều nhìn thấu, ngoài miệng vẫn nói mình chỉ biết thiết kế chứ không hiểu nghiệp
vụ, nhưng thực tế, Tần Phóng muốn để mặc anh tự phát huy khả năng, cả đời này
có được người anh em thế này, anh cảm thấy chết cũng không tiếc.
Phương Lỗi nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu rồi nói với Tần Phóng: “Cậu quyết
định rồi?”
“Ừ!” Tần Phóng thờ ơ đáp: “Tôi còn phải giúp ông nội xử lý mớ việc rối rắm này,
phiền chết đi được, thời gian đâu mà lo việc ở văn phòng nữa?” Ngoài mặt dù
không hòa hợp thế nào đi nữa thì ông nội vẫn là người thân của anh, người thân
duy nhất, à không đúng, bây giờ có cả Nhan Nặc nữa.
Phương Lỗi lấy lại nụ cười hồ ly, nói: “Chuyện này do cậu nói đấy nhé, ngày mai
tôi sẽ tìm luật sư giải quyết vụ này, đề phòng cậu hối hận.”
“Cái đồ thối tha!” Tần Phóng trừng mắt lườm anh.
Lúc này có một vệt chớp lóe lên ngang trời, sáng chói, mưa càng nặng hạt hơn.
Tần Phóng nheo mắt nhìn, đột nhiên nhớ tới lời Phương Lỗi nói ban nãy, anh sững
sờ hỏi: “Ban nãy cậu nói... hôm nay có bão?”
Phương Lỗi không hiểu ý anh nên gật đầu: “Ừ, vì thế tôi cho mọi người trong văn
phòng nghỉ sớm rồi, nếu không phải vì vội ngày mai ký kết thì tôi cũng không
chạy tới chỗ cậu, cũng may là tới nhanh chứ bây giờ thì...” Anh nhìn mưa to gió
lớn ngoài trời: “Chắc là tắc đường, tôi đang nghĩ xem nên về thế nào đây.”
“Chết tiệt!” Tần Phóng buột miệng rồi vội lấy điện thoại ra bấm số.
“A lô, A Phóng?” Nhan Nặc mệt mỏi hỏi, hình như bị ngạt mũi.
Tần Phóng lo lắng nói: “Là anh, chỗ em thế nào?...” Căn nhà Nhan Nặc ở phố cổ,
mặc dù cũng chắc chắn nhưng không tránh khỏi lâu năm có hỏng hóc, sao anh lại
không lo lắng được chứ? Đều do anh quá chăm chú vào công việc, nghe thấy tiếng
mưa rơi gió thổi ở đầu máy bên kia, không đợi cô trả lời anh đã nói luôn: “Lát
nữa anh qua đó.”
“Không cần đâu...” Nhan Nặc đang định nói gì nữa thì đột nhiên cô hét kêu lên
một tiếng, cuộc điện thoại bị ngắt quãng.
Gọi lại lần nữa thì chỉ nghe thấy tiếng tút dài, lúc thì báo điện thoại ngoài
vùng phủ sóng, Tần Phóng lo lắng tới mức định đập cả điện thoại.
Vẫn là Phương Lỗi bình tĩnh, anh vỗ vai Tần Phóng nói: “Có phải cậu không biết
là vì mưa bão nên sóng điện thoại kém đâu, hơn nữa khi sấm chớp không được dùng
điện thoại, không lẽ ngay cả chút kiến thức thế này cậu cũng không biết sao?
Quan tâm quá càng loạn, Nhan Nặc lớn như thế rồi, chắc chắn sẽ biết chăm sóc
bản thân.”
Tần Phóng cố bình tĩnh lại nhưng nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Nhan Nặc ban
nãy, anh cảm thấy bất an, lòng dạ rối bời, anh lại hỏi: “Hôm nay cậu có thấy cô
ấy không thoải mái gì không?”
“Cái này tôi không để ý, có điều sắc mặt không được tốt lắm, sau đó tôi còn bảo
cô ấy về nghỉ sớm...”
“Không được, tôi phải đi xem cô ấy thế nào, nếu không tôi không yên tâm.” Tần
Phóng đập bàn, nghĩ rồi cầm chiếc áo khoác trên ghế chạy ra ngoài cửa, mặc cho
Phương Lỗi gọi thế nào cũng không dừng lại.
Tần Phóng đợi mãi, tay trái tựa cửa xe chống cằm, tay phải liên tục bấm còi,
đoạn đường nào cũng tắc cứng, bão tới, các đoạn đường chính thường có chuyện.
Bên ngoài xe mưa to, gió gào thét điên cuồng, nhìn ra ngoài mới thấy biển quảng
cáo, bồn hoa, cửa kính vỡ lung tung. Trong lòng anh vô cùng lo lắng, anh tiếp
tục gọi cho Nhan Nặc, nhưng vẫn tút tút, anh điên tiết đập vô lăng, trong lòng
thầm mong sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cùng với cơn mưa đang giảm dần, dưới sự chỉ đạo của cảnh sát giao thông, dòng
xe đã có dấu hiệu lưu thông, nhưng vẫn không làm Tần Phóng yên lòng.
Trước đây, anh nghe người khác nói: “trong lòng biết rõ”, “chỉ nghĩ tới một
người”, anh chỉ cười và chẳng bận tâm, cho đến khi mình thực sự gặp được tình
yêu, anh mới phát hiện ra, hóa ra cũng có chuyện này thật. Nghĩ tới cô ấy, nhớ
tới cô ấy, chăm sóc cô ấy, chỉ hận một nỗi không thể mang cô ấy bên mình để
nhìn ngắm mọi lúc mọi nơi. Cô lùi bước thì anh tiến lên, cô hiền lành thì anh
bá đạo, cô dịu dàng thì anh cương nghị, hai người ở bên nhau có thể bổ sung cho
nhau, thử hỏi xem còn ai có thể phù hợp với cô hơn anh nữa? Có lẽ giống như
Phương Lỗi nói, cả đời này Tần Phóng nên mọc trên tay Nhan Nặc, không cần anh
phải vất vả, đau khổ nữa.
Khó khăn lắm mới tới khu nhà Tây ở phố cổ, anh vội vàng tắt máy, ô cũng không
kịp che, chạy luôn lên trên, vừa may có người vào cửa anh cũng vội đi theo,
người ướt sũng.
Anh đứng trước cửa nhà Nhan Nặc bấm chuông, cố gắng hít sâu, nếu như trước đây
anh e rằng nếu không chửi thề thì anh cũng đạp cửa xông vào.
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói yếu ớt của Nhan Nặc vang lên, hỏi: “Ai thế?”
“Là anh, mau mở cửa!” Tần Phóng thở phào, may quá, cô ấy không sao.
Nhưng không lâu sau, anh không thể an tâm được nữa, cửa mở, căn phòng tối om,
tay Nhan Nặc cầm cây nến, mặc dù ánh sáng mờ mờ nhưng anh vẫn nhìn thấy trán cô
thâm tím, hơn nữa, máu vẫn rỉ ra. Lòng anh như thắt lại, ánh mắt mở to nhìn
trán cô, giọng nói cũng nghiêm túc theo: “Thế này là thế nào? Gọi điện cho em
cũng không được, muốn người khác lo lắng đến chết hay sao?”
Nhan Nặc kéo anh vào phòng, do bị cảm nên chẳng có chút tinh thần, lại bị anh
mắng mỏ nên cảm thấy oan ức, cô hỉ mũi nói: “Không phải là mất điện đột ngột
sao? Em uống thuốc cảm nên hơi đau đầu, bị choáng nên va vào góc bàn, điện
thoại cũng mất tín hiệu, anh còn trách em sao?”
Tần Phóng đón lấy giá nến trên tay Nhan Nặc đặt lên bàn, sau đó kéo cô ngồi
xuống sofa, nhìn kỹ vết thương của cô một lúc lâu, chạm nhẹ vào vết thương Nhan
Nặc cũng kêu đau, xem ra va chạm cũng không nhẹ. Tần Phóng cũng thấy mềm lòng,
anh thở dài hỏi: “Là anh lo cho em, đau lắm phải không?”
Cơ thể nhỏ bé của Nhan Nặc cuộn tròn trong lòng anh, khẽ đáp: “Vâng, đau lắm!”
Tần Phóng đưa tay xoa xoa gương mặt cô: “Hơi nóng đấy, em tới bác sĩ rồi à?”
“Vâng, sau khi tan ca em có đến phòng khám mua thuốc rồi.”
Tần Phóng buông cô ra, anh ra ngoài ban công nhìn rồi nói: “Khu này không mất
điện, xem ra chỗ nhà em bị sét đánh nên bị sập cầu giao, cầu giao ở đâu? Để anh
xem.”
Nhan Nặc đưa mấy dụng cụ cho anh rồi dẫn anh tới chỗ công tơ, lát sau căn phòng
đã sáng trưng.
Mưa bắt đầu nặng hạt, giống như một đứa trẻ không ngừng gây ra những trò đùa ác
ý, mới ngừng mưa được một chút lại bắt đầu lộp bộp ngoài cửa sổ, thật phiền
phức, có điều Tần Phóng cũng không có ý định ra về. Anh ôm Nhan Nặc vào phòng,
hôn lên trán cô: “Em phải uống thuốc, để anh đi nấu chút cháo em ăn cho ấm
bụng, nếu không đỡ thì đợi trời sáng mình tới bác sĩ. Em mệt nên ngủ đi một
chút, đợi cháo được anh sẽ gọi em.”
Nhan Nặc gật đầu, cô thất thần nhìn theo bóng anh, cảm giác lâu lắm mới được
người khác bảo vệ, chăm sóc, đây không chỉ là sự thân mật giữa hai người yêu
nhau mà còn cho cô cảm giác của gia đình. Hèn gì người ta vẫn nói trong gia
đình cần một người đàn ông.
Hai ngày nay, thời tiết thất thường, cô không may bị cảm, không uống thuốc thì
không khỏi, mà uống thuốc thì người cứ choáng váng, muốn nói với anh nhưng gần
đây anh thường xuyên bận rộn đến nửa đêm, thậm chí có lúc còn ngủ ở công ty,
nếu nói thật thì anh lại phải sắp xếp thời gian đi cùng cô tới bệnh viện gặp
bác sĩ, nghĩ thế nên cô lại thôi. Thực ra cô không dám nghĩ thế, bởi vì cô sợ
mình quá dựa dẫm vào Tần Phóng. Mỗi bước đi bây giờ đều cẩn thận, chăm chỉ, bản
thân không còn dũng cảm giống như hồi xưa để chìm đắm vào tình yêu nữa.
Đột nhiên cô cảm thấy mình rất xấu xa, bởi vì sợ bị thương nên không muốn trả
giá, lại thích hưởng thụ những gì Tần Phóng mang tới.
Nhan Nặc, mày là đứa con gái xấu xa, trước khi ngủ cô còn thầm nghĩ.
Đến lúc Nhan Nặc tỉnh dậy thì Tần Phóng đã nấu xong món cháo ngân hạnh thơm
phức, còn phục vụ chu đáo nữa, anh bế cô từ trên giường ra trước bàn ăn, nịnh
cô như nịnh trẻ con: “Ngoan, phải ăn nóng mới ngon.”
Nhan Nặc lặng người nhìn Tần Phóng một hồi rồi mới cúi đầu xúc một muỗng đưa
lên miệng, cháo nóng khiến đầu lưỡi cô tê bỏng. Tần Phóng vừa tức vừa buồn
cười, đưa nước lạnh cho cô, lên giọng mắng: “Ngốc nghếch, không phải là bị ốm
nên ngây ngô đấy chứ, sao không thổi rồi hãy ăn?”
Có lẽ là người bị ốm thường yếu đuối nên dễ suy nghĩ lung tung, dù sao Nhan Nặc
cũng cảm thấy tối nay mình rất lạ lùng, lúc người khó chịu thì chỉ mong Tần
Phóng xuất hiện, ôm hôn mình, nghe những lời nói quan tâm của anh là muốn khóc,
muốn làm nũng, lúc cúp máy, muốn anh bảo vệ mình như automan, và anh lại làm
như thế... Dường như anh là ánh sáng đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời u tối
của cô, ban đầu cô bị chói mắt không dám lại gần, nhưng ở bên cạnh anh lâu rồi,
cảm giác ấm áp ấy giống như bị nghiện, không muốn rời xa.
Làm thế nào được? Cô muốn khóc.
Tần Phóng thấy Nhan Nặc cứ cúi đầu không nói gì, anh lại thấy lo lắng, vòng qua
bàn đến ngồi cạnh bên cô, nâng cằm cô lên nói: “Há miệng ra anh xem có phải bị
bỏng rồi không? Em thật là, còn nói anh tính khí trẻ con, mình là một đứa trẻ,
vừa bị ốm vừa bị thương, lại còn gây sự với anh nữa...”
Không ngờ Nhan Nặc lại chủ động hôn anh.
Đôi mắt Tần Phóng trở nên sâu thẳm hơn, rồi anh nhanh chóng tìm lại chủ quyền,
hai tay luồn vào tóc cô khiến nụ hôn sâu hơn, hai người quấn quýt nhau một hồi
lâu cho đến khi Nhan Nặc không thở được nữa, giãy giụa trong lòng anh, anh mới
buông tay.
Anh đắc ý cười: “Để xem em còn dám quyến rũ người khác nữa không, mới chỉ có
thế thôi sao?”
Nhan Nặc ngồi thẳng dậy rồi đổ xuống anh như núi Thái Sơn: “Hứ, nghe nói truyền
bệnh cho người khác thì bệnh mình sẽ khỏi, nếu em không vì mình thì trời tru
đất diệt.” Nói xong, cô còn véo tai anh thẩm vấn: “Anh nói công phu tu luyện
của em còn non nớt, vậy kinh nghiệm của anh phong phú lắm à? Nói xem, có phải
trước đây anh có nhiều bạn gái lắm vì thế mới tôi luyện được bản lĩnh thế này
đúng không?”
Tần Phóng vừa đau vừa đắc ý: “Ơ, còn không phục và muốn tạo phản hả? Thả một
trăm hai mươi trái tim, em nhất định sẽ là vợ anh...”
Nhan Nặc không dựa vào anh nữa, cô vừa cười vừa đánh mắng anh, anh trêu lại,
lúc nấp lúc trốn, hai người cứ thế nô đùa đến khi ngã xuống thảm trên sàn.
Anh để Nhan Nặc nằm trên người mình, tay đặt trên lưng cô, đôi mắt đen láy đang
nhìn đèn treo trên trần nhà rồi xuống nước thương lượng: “Nhan Nặc, dọn đến chỗ
anh ở đi, em ở một mình, anh không yên tâm.” Cũng may là hôm nay chỉ là lo lắng
hụt, nhưng không phải lần nào cũng may mắn như thế này, anh không muốn cái “nhỡ
may” xảy ra.
“Vâng!” Lần này Nhan Nặc đáp rất nhanh, rất thoải mái.
Tần Phóng không phản ứng kịp nên người cứng đờ một lúc, đến lúc hiểu ra thì
không kiềm chế được, lại hôn cô: “Đợi anh hết bận rồi chúng ta đính hôn, ông
nội đã bước vào giai đoạn trị liệu thứ ba, ông nhỏ nhen lại thích tham gia,
chúng ta đợi ông khỏe rồi cùng bàn kế hoạch kết hôn.”
Nhan Nặc chớp mắt ngây thơ, thờ ơ đáp: “Oái, lỗ to rồi, em đâu có nhớ đã đồng ý
với anh điều gì, hơn nữa làm gì có ai cầu hôn thế này.”
Tần Phóng bất mãn nói: “Anh không biết, em đừng giở trò, dù sao đã rơi vào tay
anh thì là của anh.”
“Anh tưởng anh là Sơn đại vương chắc? Thổ phỉ thế này, ai lấy anh?”
“Nếu anh là Sơn đại vương thì em chính là Áp Trại phu nhân, muốn chạy cũng
không chạy được, anh đã đóng dấu rồi đó.”
“Anh lại giở trò lưu manh...”
Mặc dù nói như thế nhưng trong lòng Tần Phóng vẫn sợ Nhan Nặc hối hận, vì vậy
sáng sớm hôm sau anh đã làm luôn hai việc, một là đưa Nhan Nặc tới bệnh viện
kiểm tra sức khỏe tổng thể, hai là tìm công ty chuyển nhà ngay lập tức, Nhan
Nặc gói ghém đồ đạc vào túi to túi nhỏ rồi tất cả được chở tới nhà anh. Căn
phòng ở phố cổ vẫn thuê, đồ đạc cá nhân của Liễu Tư Thần vẫn chưa chuyển đi đâu
nên vẫn đợi chủ nhân quay về.
Hai người yêu nhau chính thức bước vào cuộc sống chung.
Tần Phóng thích ngủ tới lúc nào tỉnh thì tỉnh, thường là Nhan Nặc dậy trước,
chuẩn bị bữa sáng rồi anh mới lề mề thức dậy, dang hai cánh tay đợi ăn. Có lúc
anh lại phá lệ dậy sớm, lẽo đẽo theo Nhan Nặc, cô đánh răng, anh cạo râu, đương
nhiên không thể thiếu màn “tranh thủ lợi dụng”. Nhan Nặc thích xem phim thần
tượng, đặc biệt là xem phim có các anh chàng đẹp trai thì cô không chớp mắt,
lúc này thì Tần đại sư tử sẽ phát huy hết bản năng bá đạo của mình, “kiến nghị
hữu nghị” để Nhan Nặc xem tin tức kinh tế cùng mình. Cuối tuần, hai người dắt
tay nhau đi siêu thị mua đồ ăn, thỉnh thoảng đi xem phim hoặc lên núi hóng gió,
ngắm sao, ai nói một chàng trai khô khan thì không lãng mạn?
Chỉ là tình yêu có lãng mạn đến mấy cuối cùng vẫn phải trở về với hiện tại.
Trong thời gian này, Tần Phóng và Phương Lỗi còn tới văn phòng luật sư để làm
thủ tục chuyển nhượng, Văn phòng Tần Phóng sau này sẽ đổi tên thành công ty
Thiết kế kiến trúc Phương thị, ban thiết kế cũ không thay đổi gì, hơn nữa Tần
Phóng còn đồng ý nếu khách hàng chỉ đích danh anh thiết kế thì anh sẽ tuyển
thêm thiết kế bên ngoài, để Phương Lỗi có thời gian thích ứng, điểm này khiến
Phương Lỗi vô cùng cảm kích, càng phục sát đất người anh em này.
Mặt khác, Tần Phóng cũng bận túi bụi, vốn có nhiều người lớn tuổi không vừa ý
với cách anh vận hành công ty, mà cách anh “thay máu” bộ phận quản lý càng
khiến mọi người chấn động, các bước cách mạng của Tần thị rất khó khăn. Tần
Phóng rất mạnh mẽ, đã không làm thì thôi, làm thì phải làm tốt nhất, anh hiểu
có một số việc khi mềm lòng có thể từ bỏ, vậy thì cả đời chẳng bao giờ có thể
làm tốt hơn được. Vì thế những hành động của Tần Phóng khiến giá cổ phiếu công
ty lên lên xuống xuống, mà người chèo lái của Tần thị lại chẳng có biểu hiện
gì, bên ngoài nhìn vào đều nghĩ, xem ra ông Tần đã âm thầm buông tay không quản
nữa.
Thực ra, đây cũng là một kiểu thử thách của ông nội với Tần Phóng, đứa cháu có
yêu quý thế nào, có chí hướng bay xa thế nào, nếu bản thân nó không có bản lĩnh
thì cũng vô dụng, ông luôn dạy Tần Phóng rằng trong cuộc sống hay công việc đều
phải dựa vào bản thân, đừng bao giờ nghĩ sẽ có người tới giúp mình, đương
nhiên, nhờ giúp đỡ đúng lúc và thành công thì cũng tốt.
Mọi chuyện dường như đều tiến dần về phía trước theo quỹ đạo đã định sẵn.
Nhưng cuộc sống luôn đầy những bất ngờ khiến người ta không đoán trước được.
Đó mới là cuộc đời.