Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Chương 40: Chương 40




Hôm nay trời mưa rất to, Tần Phóng về đến nhà, vừa mở cửa thì nhìn thấy ở góc nhà có một chiếc ô ướt sũng, giày của Nhan Nặc cũng dính nước mưa, trong lòng anh thấy không thoải mái. Anh bước vào phòng bếp, quả nhiên Nhan Nặc đang bận rộn nấu nướng, anh bất ngờ ôm chặt cô từ phía sau, hôn lên vành tai cô, hỏi: “Hôm nay lại đi ra ngoài à? Mưa to thế mà cũng không chú ý một chút.” Từ “lại” anh nói nghe thật rất nặng nề, dường như có hàm ý.

Nhan Nặc ngẩn người, bàn tay đang thái rau dừng lại, ngẩng đầu cười nói: “Dù sao cũng phải đi mua đồ ăn mà.”

Tần Phóng buông cô ra, nụ cười trên mặt anh dần biến mất, để lại một mình cô ở đó: “Anh đi tắm nước nóng cái đã.”

Nhan Nặc định gọi anh để nói gì đó nhưng không thể lên tiếng.

Lúc ăn cơm tối, hai người đều tỏ thái độ khác thường, không ai nói gì cả. Tần Phóng không yên lòng, mãi không gắp thức ăn, mặt không chút biểu cảm nhìn Nhan Nặc, rốt cuộc không nhịn được, bèn nói: “Lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn chưa khỏi sao?”

Nhan Nặc nhìn thẳng vào anh, giọng anh có vẻ không vui, cô nói: “Tổn thương gân cốt mất cả trăm ngày, sao có thể khỏi nhanh như vậy được?”

Tần Phóng cười nhạt rồi ném đũa xuống, mặt sầm lại không nói gì.

Nhan Nặc cũng bực mình, cau mày, hơi lớn tiếng: “Anh đừng có như vậy được không?”

“Anh nên làm thế nào? Nhìn bạn gái hằng ngày tới chăm sóc bạn trai cũ, trong lòng phải vô cùng vui vẻ hay sao?” Tần Phóng lạnh lùng trừng mắt. “Thật xin lỗi, anh không phải người như vậy, anh làm không được. Chẳng qua anh ta muốn dựa vào việc bị thương để níu kéo em, lẽ nào em không nhận ra sao?”

Nhan Nặc mím môi, từ từ đứng dậy, vừa dọn bát đũa vừa nói: “Anh không hiểu à? Nếu không phải em quá dứt tình, quá coi nhẹ tình hình lúc đó của anh ấy thì anh ấy sẽ không bị chảy máu dạ dày mà mất lái, suýt nữa thì mất mạng. Bây giờ em rất hối hận, anh không thể hiểu cảm xúc của em một chút được sao?”

“Được, anh hiểu em, nhưng ai sẽ hiểu cho anh?”

Tần Phóng sầm mặt lại không nhìn cô nữa, cầm tấm áo vắt trên sofa rồi đạp cửa đi ra ngoài.

Nhan Nặc sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại. Tần Phóng tức giận, không phải đơn giản chỉ là giận dỗi, lần này là để ý thực sự. Có điều, đặt mình vào hoàn cảnh của anh thì có ai không để ý cơ chứ? Trừ phi anh không yêu cô, như vậy mới cảm thấy không có chuyện gì.

Nhưng có cách nào chứ?

Hôm Đoàn Dịch Sâm tỉnh lại, bác sĩ hỏi: “Xin hỏi ai là Tiểu Nặc? Có phải là người nhà của bệnh nhân không? Lúc bệnh nhân hôn mê chỉ gọi tên người này, bây giờ tỉnh lại cũng chỉ muốn gặp người này.”

Lúc đó cô không biết như phải làm thế nào, quay đầu sang nhìn Tần Phóng, vẻ mặt của anh cũng không còn tự nhiên.

Cô đi vào phòng bệnh, Đoàn Dịch Sâm mở to mắt, anh đã nói chuyện được nên nhìn cô mỉm cười: “Sao thế?... Sao mắt lại đỏ hoe như thỏ con thế này?...” Một câu ngắn ngủi mà nói đứt quãng không ra hơi khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

Cô không kìm nén được cảm xúc, nghẹn ngào nói: “Anh còn nói được sao? Còn không phải vì anh? Biết rõ mình không khỏe mà còn dám lái xe? Anh muốn đùa với mạng sống sao hả?”

“Là anh không tốt, khiến mọi người phải lo lắng.” Anh cười nhạt, hình như nhớ tới điều gì đó, muốn ngồi xuống, quên mất mình vừa phẫu thuật xong, mới cử động một cái mà toàn thân đau nhói.

Cô lo quá, vội vàng nói: “Anh đừng đứng lên, muốn lấy cái gì thì nói, em sẽ lấy giúp anh.”

Ánh mắt anh tối lại, mấp máy môi, chua chát nói: “Cái túi... quà... có phải... đã mất?”

Cô cảm thấy trong lòng xót xa, hạ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, mọi thứ đều tốt, vì thế anh cũng phải khỏe lại, biết chưa?”

Trong túi quà có một loạt búp bê vải làm thủ công rất đáng yêu, còn có một cái hộp nhỏ đựng một chiếc chuông gió làm bằng vỏ sò, nhưng do xe bị va chạm mạnh nên đã vỡ.

Chiếc chuông gió ấy, khi cô muốn thì không có, giống như tình yêu của Đoàn Dịch Sâm, chỉ có thể nhìn như nhìn một món đồ xa xỉ mà không thể có được. Bây giờ bọn họ chính là chiếc chuông gió đã vỡ, dù quá khứ có đẹp đến mấy thì vẫn đầy vết thương.

Cô biết Tân Phóng sợ cô không biết chừng mực mà mềm lòng, quay lại với Đoàn Dịch Sâm, nên cô không trách anh vì đã giận mình.

Cô cần thời gian, ít nhất, ít nhất trong lúc Đoàn Dịch Sâm dưỡng thương, cô muốn anh dễ chịu một chút, cô không nỡ nhẫn tâm.

Nhan Nặc ngồi ở phòng khách cả đêm, suy nghĩ cả đêm, Tần Phóng không về nhà, bên ngoài trời vẫn mưa to, anh đi đâu rồi?

Thực ra Tần Phóng không đi đâu xa, anh lái xe một vòng quanh khu nhà rồi trở về dưới tầng, ngồi hút thuốc, điện thoại ở trên ghế phụ rung lên, anh cầm lên xem người gọi tới rồi tắt đi. Một lúc sau, điện thoại lại kêu, tâm trạng anh rối loạn, tắt luôn máy rồi dựa vào ghế để bóng đêm cô đơn xâm chiếm mình, nơi nào đó trong trái tim anh đau nhói, anh biết là vì sao và sợ mình mất cái gì, anh sợ mất Nhan Nặc, cảm giác thất bại khiến anh phát điên.

Sáng sớm, mưa tí tách cả đêm đã ngừng, bầu trời trong xanh.

Ánh mặt trời chiếu chói mắt khiến Tần Phóng tỉnh dậy. Anh nheo mắt, vươn vai rồi dừng lại bởi anh nhìn thấy Nhan Nặc đi ra từ cửa chính.

Anh nắm chặt điện thoại di động, cố gắng kìm chế, nhắm mắt lại để bình tĩnh. Anh về nhà thay quần áo rồi vội vàng đến công ty.

Ở Tần thị, hôm nay từ cao tới thấp đều nơm nớp lo sợ vì sếp như ăn phải thuốc nổ rồi phun lửa khắp nơi, quản lý các cấp ai cũng bị mắng, nếu không có việc gì quan trọng thì không ai dám bén mảng tới văn phòng của sếp nửa bước.

“Cậu chủ.” Ngoài cửa vang lên tiếng của thư ký Lâm, anh này là người ông Tần sai về nước giúp đỡ anh chỉnh đốn lại Tần thị.

“Vào đi!” Tần Phóng thản nhiên nói.

Vừa vào cửa, nhìn thấy Tần Phóng với vẻ mặt tối sầm, thư ký Lâm cũng đoán ra tâm trạng anh không tốt, chẳng phải vẫn là vì việc xảy ra tối qua sao, anh đưa mấy bản báo cáo cho Tần Phóng, sau đó bắt đầu nói với Tần Phóng về các kế hoạch tiếp theo, nhưng nói hồi lâu mà Tần Phóng không phản ứng gì, anh lo lắng hỏi: “Cậu chủ?”

“Gì thế?” Tần Phóng như sực tỉnh, thấy thư ký Lâm đang lo lắng, anh xoa xoa vào mũi để xua đi cảm giác mệt mỏi, chán chường sau một đêm không ngủ rồi xin lỗi nói: “Tôi hơi mệt, việc nào anh có thể xử lý trước được thì cứ xử lý, còn không thể xử lý được thì chờ tôi về rồi tính sau.” Nói xong, anh liền đứng dậy, đẩy ghế đi ra ngoài.

Lúc chờ đèn đỏ, cửa hàng áo cưới đối diện bên đường đang dỡ hàng, Tần Phóng nhìn về phía tủ kính, những chiếc áo cưới được thiết kế tinh xảo thu hút ánh nhìn của người qua đường, nó là biểu tượng cho niềm hạnh phúc của người phụ nữ.

Anh tự hỏi nếu Nhan Nặc mặc áo cưới thì sẽ thế nào nhỉ? Nhất định sẽ rất đẹp.

Hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ, trong chớp mắt anh đã đứng trước cửa hàng áo cưới. Cô nhân viên nhiệt tình mời anh vào trong, mang trà nóng cho anh: “Anh chuẩn bị kết hôn ạ? Có thích kiểu dáng đặc biệt gì không? Cửa hàng chúng tôi có đầy đủ các kiểu mới nhất để anh lựa chọn.”

Tần Phóng đón lấy cuốn catalogue áo cưới, thờ ơ lật xem những bộ lễ phục rực rỡ, nhưng trong đầu lại nghĩ tới chuyện giữa anh và Nhan Nặc.

“Anh ơi? Anh ơi?”

Tần Phóng ngẩn người, đặt cuốn catalogue xuống, cúi thấp người nói: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi chưa cần.” Chọn áo cưới phải có cô dâu chọn cùng mới ý nghĩa, chẳng phải như thế mới thông cảm cho nhau sao? Tần Phóng anh làm sao mà không làm được chứ? Bảo anh từ bỏ Nhan Nặc thì một nghìn lần, một vạn lần cũng không được.

Dường như anh đã nghĩ thông suốt, vội vàng rời cửa hàng áo cưới, đi về phía bệnh viện trung tâm.

Nhưng chẳng bao lâu sau anh đã phủ nhận ý nghĩ của chính mình, thấy ngực hơi đau, sao ánh mặt trời lại chói mắt đến thế?

Anh im lặng tựa vào dưới gốc cây hòe già trong bệnh viện, ánh mắt yên lặng nhìn hai người đang đi trên bãi cỏ phía xa xa.

Nhan Nặc đỡ Đoàn Dịch Sâm tản bộ trong hoa viên, hai người đều mang vẻ mặt thản nhiên, tươi cười, ánh mặt trời chiếu soi trên người họ, ánh nắng vàng chuếnh choáng, vô cùng dịu dàng. Tần Phóng có cảm giác bị đẩy ra ngoài thế giới của họ, giống như tình cảm sâu đậm của họ hôm ở phòng bệnh, những người không biết còn tưởng rằng bọn họ mới là tình nhân, còn anh - Tần Phóng - chỉ là người qua đường. Bọn họ đã từng là tình nhân, từng có ba năm yêu nhau say đắm, cho dù đã chia tay, nhưng Nhan Nặc lại giấu tình cảm ấy thật sâu trong lòng, đó là thế giới mà người có tên là Tần Phóng không bao giờ chạm đến được.

Đoàn Dịch Sâm nói gì đó khiến Nhan Nặc cười vui, để lộ hàm răng trắng muốt, hai má lúm đồng tiền xinh xinh.

Tần Phóng rất khó chịu trong lòng, nhíu mắt lại, anh gọi điện, nói: “Là anh, em đang ở đâu?”

Đầu máy bên kia, Nhan Nặc giật mình, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Em... em đang ở bệnh viện, có việc gì không?”

“Ừ.” Giọng Tần Phóng đều đều, bình thản: “Khi nào em về? Anh thấy không thoải mái lắm.”

Nhan Nặc giật mình, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy? Đi bệnh viện chưa?”

“Anh không đi. Em thừa biết anh không thích bệnh viện, em có thể về ngay được không? Anh chờ em.”

Anh bướng bỉnh chỉ vì một câu trả lời.

Nhan Nặc cúi xuống nhìn Đoàn Dịch Sâm, anh đang chơi đùa với mấy đứa nhỏ, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Một lát nữa em mới về được, anh ở nhà nghỉ ngơi một chút đi.”

“Anh biết rồi.” Tần Phóng cúp máy, nét mặt không chút biểu cảm, ánh mắt vẫn nhìn về phía họ.

Ban nãy trời vẫn nắng, bỗng nhiên lại có mưa phùn, giống như tâm trạng của Tần Phóng, đang nắng bỗng chuyển mưa.

Mọi người đều nhanh bước chạy đi, chỉ có Tần Phóng lẳng lặng đứng đó nhìn Nhan Nặc vừa bật ô vừa cẩn thận phụ giúp Đoàn Dịch Sâm trở về phòng bệnh. Anh thấy thất vọng, mình đúng là một tên ngốc, một câu chuyện cười.

Không biết anh đã đứng dưới mưa bao lâu nữa, anh chỉ cảm thấy người như đóng băng, dường như cái lạnh đã xuyên thấu quần áo chạm đến tâm hồn, làm cho anh tê tái.

Sau đó, anh cảm thấy người lúc nóng lúc lạnh, rất khó chịu, cơ thể, trong lòng, mọi thứ đều cảm thấy lạ lùng.

Mơ màng mở mắt ra, thấy Nhan Nặc đang giúp anh lau mồ hôi, thay túi chườm. Thấy anh tỉnh lại, cô cầm tay anh khẽ hỏi: “Anh còn khó chịu không? Sốt đến mức này rồi. Anh có muốn ăn chút gì không, em nấu cháo rồi?” Cô dừng một chút rồi nói: “Hay anh muốn ăn vằn thắn?”

Tần Phóng đẩy tay cô ra, mặt nhăn lại, chua xót nói: “Anh không muốn ăn gì hết, em không cần quan tâm.” Cổ họng khô rát, nóng như lửa đốt, hóa ra là bị sốt.

Nghe giọng là biết anh không vui, tưởng anh vẫn giận chuyện sáng nay nên cô nhẫn nại khuyên: “Bác sĩ kê đơn rồi, ít nhiều cũng phải ăn một chút, nếu không dạ dày sẽ khó chịu. Nếu không hạ sốt thì phải đi bệnh viện.”

Tần Phóng cũng không để ý, mặt lạnh tanh nói: “Không đi, chỗ nào cũng không đi!”

Nhan Nặc đứng sững ở đó, không biết phải làm thế nào trước sự lạnh lùng, xa cách của Tần Phóng. Anh tự đứng dậy, đi được một bước lại ngã xuống giường, người mệt mỏi không còn chút sức lực, bệnh tới như núi đổ, cuối cùng Nhan Nặc và Phương Lỗi cùng đưa anh vào viện, anh sốt gần bốn mươi độ.

Nhan Nặc vô cùng lo lắng, rõ ràng buổi sáng còn khỏe, sao chỉ chớp mắt bệnh đã nặng thế này? Nhưng Tần Phóng không chịu nói gì với cô, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ xa lạ, trong lòng cô cảm thấy hoảng sự, nhưng không biết nên làm gì lúc này. Cô cũng biết vì sao anh cảm thấy khó chịu, có lẽ nên ít đến thăm Đoàn Dịch Sâm thì hơn, dù sao cô cũng phải để ý tới cảm giác của anh.

Nhưng Tần Phóng không cho cô cơ hội, không nói một tiếng đã rời khỏi bệnh viện, cũng may có Phương Lỗi gọi điện báo tin cho cô: “A Phóng nói muốn ở chỗ anh một thời gian, có phải hai người đang giận nhau không?”

“Vậy phiền anh chăm sóc anh ấy.” Cô không nói thêm gì nữa, coi như thừa nhận.

Chiến tranh lạnh giữa đôi tình nhân chính thức bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.