Yêu Em Từ Giọng Nói

Chương 51: Chương 51




Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Tô Noãn Dương có chút ngây ngẩn, vị này thoạt nhìn tuổi có chút lớn, kỳ thật là một người rất có danh trong giới diễn viên phối âm.

Hơn ba mươi năm, mỗi năm đều có thể lấy giải thưởng, càng miễn bàn đến các tác phẩm của bà, tuyệt đối là nhiều đếm không xuể.

Mà hiện tại, vị nghệ thuật gia tài nghệ vẹn toàn này, vậy mà nói muốn thu cô làm học trò.

Tô Noãn Dương thật sự choáng váng, cô thử dò hỏi.

“Dương tiền bối? Ngài nói thật sao ạ?”

Người phụ nữ trung niên kia vừa nghe, liền cười, nghịch ngợm chớp chớp mắt.

“Cháu nói đi?”

Sau đó, không đợi Tô Noãn Dương phản ứng lại, liền đóng cửa Lục Bá Thất.

Tô Noãn Dương cái này thật sự có chút hoang mang lo sợ, cô đi đến bên cạnh Cố Hoài Cẩn, ngơ ngác nhìn anh.

“Cẩn Du, anh có nghe được không, vừa rồi Dương tiền bối nói cho em cái gì đúng không?”

“Ừ, anh nghe được.” Cố Hoài Cẩn cười khẽ, duỗi tay vuốt phẳng mấy sợi tóc hỗn độn trước mặt cô.

“Dương tiền bối nói muốn thu em làm học trò? Cẩn Du! Em cái này thật đúng là dẫm cứt chó!”

“Cô gái ngốc.” Cố Hoài Cẩn xoa xoa đầu nhỏ Tô Noãn Dương, sủng nịch cười.

Trong Lục Bá Thất, Dương lão sư đang phối âm, quả nhiên, tiền bối lên sân khấu, trình độ không thể giống nhau.

Bà vừa mở miệng, Tô Noãn Dương liền biết khẳng định là cô không còn đất diễn.

Thật sự là quá tuyệt, không vội không hấp tấp, không nhanh không chậm, trầm ổn đại khí mà đọc ra đoạn lời kịch.

Không đúng, không phải đọc, mà là nói.

Đoạn lời kịch này giống như vì bà mà tạo ra, bà tự nhiên cứ vậy mà buột miệng thốt ra, giống như đây thực sự là những lời bà đã từng nói qua, giờ này khắc này, bà đã hóa thân thành Quý Bình, ngồi bên lò sưởi cùng cháu gái nhỏ chia sẻ chuyện xưa.

Rốt cuộc là người có kinh nghiệm cở nào, mới có thể hạ bút thành văn, khí thế trầm ổn như vậy.

Tô Noãn Dương bị thuyết phục, không chỉ có Tô Noãn Dương, những người đứng ở cửa đều bị biểu hiện của Dương tiền bối thuyết phục.

Mỗi người đều không dám thở mạnh, lẳng lặng nghe vị tiền bối này kể lại chuyện xưa của bà.

Những năm đó, chuyện xưa chống lại ngoại địch.

Vài ngày sau, đoàn phim có kết quả, quả nhiên, phối âm thời kì già không chọn Tô Noãn Dương, mà lựa chọn Dương tiền bối đạo đức cao sang.

Tô Noãn Dương đã sớm đã liệu đến kết quả này, cho nên cũng không cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn, hơn nữa lúc này, cô đã là học trò quan môn của Dương tiền bối đạo đức cao sang, mình bắt được nhân vật, hay cô giáo bắt được nhân vật, kỳ thật kết quả đều giống nhau.

( học trò quan môn = học trò cuối cùng)

Người một nhà, chẳng phân biệt cái gì của người hay của ta.

Lúc đó, Tô Noãn Dương đã ở một đoàn phim khác. Đoàn phim này, đương nhiên chính là đoàn phim của đạo diễn Lâm Hải.

Mà giờ này khắc này, Cố Hoài Cẩn đương nhiên cũng là ở đoàn phim đóng phim.

Hai người tuy rằng đều ở phim trường trong Thành điện ảnh, nhưng ngày thường trên cơ bản không thấy được mặt nhau, ngay cả buổi tối cũng không nhất định sẽ ở trong phòng khách sạn ôm nhau ngủ, tất cả mọi người đều rất bận, trên cơ bản đều ngủ tại phim trường, sao có thể sẽ hàng đêm đều trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Tô Noãn Dương diễn bộ này, là một bộ phim cổ trang, cốt truyện không thể nói tỉ mỉ, nhưng là kịch bản phim truyền hình trên cơ bản đều không tồi. Nhân vật có đất diễn nhiều nhất, chính là nhân vật của Tô Noãn Dương này, vai một vị nữ phụ ác độc.

Cái gì gọi là nữ phụ ác độc, tự nhiên chính là người vắt hết óc đi tạo hiểu lầm cho nam nữ chính, làm bọn họ không có cách nào ở bên nhau, tục xưng nhân vật pháo hôi. Tung hoành khắp lịch sử, tự cổ chí kim, khả năng sẽ có người xem không thích nữ chính, nhưng tuyệt đối không có khả năng không bị người xem mắng nữ phụ ác độc.

Khi Cố Hoài Cẩn vừa biết được nhân vật của Tô Noãn Dương là nữ phụ ác độc, kỳ thật trong lòng cũng có chút lo lắng.

Ở trong lúc quay chụp phim truyền hình, diễn người xấu rất đơn giản, nhưng muốn người tốt diễn người xấu thì thật sự rất khó.

Trước không nói đến kỹ thuật diễn như thế nào, diễn không tốt, người xem sẽ nói người không xuất sắc, diễn quá gớm, người xem lại đến mắng.

Nếu chỉ là mắng nhân vật thì thôi, chỉ sợ có những người cực đoan, sẽ trực tiếp đem hận thù tình cảm trút lên người diễn.

Cho nên ngay từ đầu Cố Hoài Cẩn có chút lo lắng, anh sợ Tô Noãn Dương sẽ lại bị quần chúng ăn dưa chửi rủa.

Cho nên trước lúc Tô Noãn Dương đến phim trường, Cố Hoài Cẩn còn cố ý gọi điện thoại cho Lâm Hải, Cố ảnh đế nổi danh trong giới luôn không đi cửa sau, vì tiểu bạch thỏ nhà mình đã bị vả mặt vô số lần.

“Alo?”

“Lâm Hải, tôi là Cố Hoài Cẩn.”

“Ừ, tôi biết, tôi cũng không mù, có thể nhìn được tên người gọi.”

Quả nhiên là Lâm độc miệng, mặc kệ là với ai, đều có thể độc miệng.

“Ừ, tôi có việc muốn hỏi anh.”

Hai người cũng từng có hợp tác qua, Cố Hoài Cẩn biết tính tình của người này, cũng lười cùng anh ta vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề, thẳng đến chủ đề.

“Làm gì? Nghe nói tôi muốn tìm bạn gái nhỏ của anh đóng phim, cho nên không yên tâm?”

“Cố ảnh đế, cái khác tôi không dám nói, nhưng điểm này anh hoàn toàn có thể yên tâm, bạn gái ngài cái loại tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, tôi nửa điểm hứng thú cũng không có, anh yên tâm, tôi không có ý định cùng cô ta quy tắc ngầm, được rồi, không có việc gì tôi cúp trước.”

“Lâm Hải, tôi không muốn cùng anh nói giỡn.” Cố Hoài Cẩn hoàn toàn không để ý tới lời nói đùa của anh ta.

“Anh nghiêm túc?” Lâm Hải nhướng mày dò hỏi, lần đầu điện thoại đáp ứng anh ta chỉ có trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Lâm Hải bất đắc dĩ thở dài, nghiêm trang nói.

“A Cẩn, bạn gái của anh, thật sự rất có tiềm lực. Trước tiên không nói, anh đã xem qua quảng cáo cô ấy đóng chưa?”

“Ừ, tôi xem rồi.”

“Hiệu quả của quảng cáo tôi nghĩ anh hẳn là cũng thấy được, hưởng ứng rất tốt, kỹ thuật diễn của cô ấy thật ra rất đáng thưởng thức.”

“Nhưng, để cho tôi kinh ngạc không phải là quảng cáo, mà là quá trình, anh biết không, tôi nhìn mấy phân cảnh cô ấy quay, cùng với với chụp vài lần chính diện, mặt bên, đặc tả, anh đoán tôi phát hiện ra cái gì?”

“Nói đi.”

“Tôi phát hiện, biểu hiện của cô ấy cơ hồ là giống nhau như đúc, biểu tình, động tác, ngữ khí nói chuyện, trên cơ bản không có gì lệch lạc.”

“Tôi không biết cô ấy làm như thế nào có thể làm được điểm này, nhưng tôi biết, cô ấy tuyệt đối là một mầm đóng phim tốt, A Cẩn anh yên tâm, người của anh, tôi nhất định sẽ thay anh bảo vệ tốt, có tôi ở đây, đoàn phim khẳng định không ai dám khi dễ.”

Nghe thấy Lâm Hài có đáng giá cao với Tô Noãn Dương, Cố Hoài Cẩn không khỏi có chút kinh ngạc. Anh thật sự không phát hiện cô gái này có tiềm lực to lớn như thế.

Nhưng mà, anh cũng không có biểu hiện ra kinh ngạc của mình, chỉ tiếp tục nói.

“Lâm Hải, có những lời này của anh, tôi cũng an tâm rồi.”

Lâm Hải quả thật làm được như những lời anh ta, trong đoàn phim không ai dám khi dễ Tô Noãn Dương, nhưng cũng bởi vì như vậy, đoàn phim cũng không một người dám đi thân cận Tô Noãn Dương.

Cô một người chưa từng đóng phim, trực tiếp từ diễn viên phối âm biến thành nữ số 2, nếu bàn thì ai cũng đều không phục, nhưng là mọi người ngại với đạo diễn và uy lực của Cố Hoài Cẩn, cũng không dám ở bên ngoài nói gì cô, nhưng sau lưng lại không thiếu lời khó nghe.

Nói cái gì quả nhiên là người nào diễn vai đấy, Tô Noãn Dương là loại con gái ác độc, đã chú định chỉ có thể diễn nhân vật ác độc.

Tô Noãn Dương đối với những thứ này thật ra cũng không có để ý lắm, vốn dĩ cô không quá để ý này nọ, huống chi thời điểm đi học bị mọi người xa lánh đã quen, nếu mỗi người đều lại đây a dua nịnh hót cô, cô ngược lại càng chịu không nổi, cho nên nói cô rất vừa lòng loại hiện trạng này.

Vừa lúc cô có thể nhân cơ hội nghiên cứu kĩ một chút kịch bản.

Chính xác ngay từ đầu cô chính là vì Cố Hoài Cẩn mới lựa chọn đóng phim, nhưng trải qua một đoạn thời gian quay, cô phát hiện đóng phim kỳ thật cũng là một việc rất có vui, rất có cảm giác thành tựu, cũng làm cô rất vui vẻ.

Nếu nói, lúc đầu cô chỉ có thể nhờ âm thanh đắp nặn nhân vật, vậy hiện tại, cô có thể tự mình đắp nặn nhân vật hoàn chỉnh.

Âm thanh, ngoại hình, động tác, biểu tình, hết thảy đều thuộc về sở hữu của cô, loại cảm giác này, thật đúng là vui sướng vô cùng!

Nhưng mà, chuyện hiện tại làm cô đau đầu, thật đúng là có một cái.

Đó chính là bộ phim này người đóng vai nữ chính, là Đường Tiếu.

Lại nói cái người Đường Tiếu này, mọi người khả năng cũng cảm thấy có chút quen thuộc, cô ta chính là người diễn Phù Sinh.

Nói đến cũng khéo, không biết là Lâm Hải cố tình an bài, hay là do hai cô có duyên.

Cùng lúc đều biểu diễn Phù Sinh còn chưa tính, hiện tại vậy mà còn xuất hiện ở cùng một bộ phim, thậm chí còn làm tình địch.

Tô Noãn Dương đau đầu với Đường Tiếu là có nguyên nhân, nếu nói vị Đường Tiếu giống mọi người chán ghét cô, vậy cô có khả năng còn biết nên ứng đối như thế nào, không thể trêu vào còn trốn không nổi sao, cùng lắm thì chúng ta chỉ chuyên tâm làm việc, không cần cần có bất luận cái gì giao thoa.

Nhưng vấn đề là, Đường Tiếu này chẳng những không chán ghét cô, ngược lại còn là fan não tàn của cô.

Mỗi ngày tới tìm cô tán gẫu nói chuyện phiếm, luôn là hỏi cô rốt cuộc là phối âm như thế nào, vì sao trình độ cao như vậy.

Xem đi, vừa nói, cô gái này lại tới nữa.

Cô ấy mặc diễn phục, nghênh ngang đi tới, Vương Ngọc nhìn đến cô ấy lại đây, vội vàng nói muốn đi toilet.

Tô Noãn Dương gật gật đầu, Đường Tiếu nha đầu này trong đầu luôn chứa những cái tạp nham gì đâu, luôn hỏi Vương Ngọc rốt cuộc như thế nào bắt được Tiêu Dao cái hoa hoa công tử kia, chỉnh Vương Ngọc mỗi lần nhìn thấy cô ta đều sợ tới mức chạy trối chết.

Vương Ngọc là người đại diện, đương nhiên có thể chạy trốn, nhưng cô trốn không thoát.

“Chào chị Tô Tô.”

“Chào.” Tô Noãn Dương cười gượng.

“Chị Tô Tô, hôm nay chị có thể nói cho em, chị rốt cuộc có phối âm gì, chị biết không, ngày hôm qua em lại đi nhìn Phù Sinh một chút, nhìn Phù Sinh sau khi chị phối âm, cũng nhìn Phù Sinh trước lúc chị chưa phối, so sánh với nhau, em càng ngày càng phát hiện mình kém cỏi không chỉ là một chút.”

“Chị có thể nói cho em một chút, chị rốt cuộc là phối âm như thế nào a? Em thật sự rất muốn học tập học tập!”

Đường Tiếu vốn dĩ chính là bộ dạng mỹ nữ đáng yêu, hiện tại lại cố ý bán manh làm nũng, Tô Noãn Dương nhìn xong, thật sự cảm thấy có chút mềm lòng.

Lúc vừa tới đoàn phim này, tất cả mọi người xa cách cô, chỉ có Đường Tiếu mỗi ngày đều lại đây cùng cô nói chuyện.

Rốt cuộc từng bị người khác bôi đen, Tô Noãn Dương cũng không dám cùng cô bé thổ lộ tình cảm gì, vẫn luôn đều cùng con bé đánh Thái Cực.

Thẳng đến một ngày, mấy cô gái trong đoàn phim nói bậy sau lưng nói cô và Đường Tiếu, vừa vặn bị hai cô nghe được.

Nói rất khó nghe, nói Tô Noãn Dương chẳng qua là dựa vào Cố Hoài Cẩn, không có kỹ thuật diễn thì thôi, còn mỗi ngày kiêu căng ngạo mạn.

Nói Đường Tiếu hiện tại chính là la liếm Tô Noãn Dương, kỳ thật đơn giản nghĩ muốn tạo nhiều cơ hội cho bản thân.

Nói hai người thông đồng làm bậy, đến cuối cùng kết quả chẳng qua là cùng nhau bò lên gường Cố Hoài Cẩn.

Bọn họ không chỉ thật sự nói quá khó nghe, lại còn có nhắc tới Cố Hoài Cẩn, cho nên Tô Noãn Dương nhịn không được, vừa định đi ra ngoài nói hai câu, đã bị Đường Tiếu bên cạnh túm chặt.

Tô Noãn Dương có chút nghi hoặc nhìn cô bé, chỉ thấy cô bé giảo hoạt cười, thong thả ung dung đi ra ngoài.

Nói với mấy cô gái kia.

“Vài người ghen ghét liền nói ghen ghét, đừng nói giống như mình ở phe chính nghĩa. Còn không phải là ghen ghét chúng tôi lớn lên xinh đẹp sao, các cô cứ nói thẳng ra, tôi còn có thể dạy mấy cô chút cách dưỡng da, nhưng các cô một hai phải như vậy, vậy đừng trách tôi đắc tội.”

Nói xong liền túm Tô Noãn Dương đi, lúc ấy Tô Noãn Dương còn không rõ ý mấy câu đó của Đường Tiếu.

Mấy ngày kế tiếp, các cô gái kia đã cho cô đáp án.

Phim trường bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều món đồ chơi lai lịch không rõ, cùng vài con rắn đồ chơi, tạo hình rất thật, xúc cảm cũng rất ghê tởm.

Kỳ quái chính là, những vật nhỏ này luôn xuất hiện bên người mấy cô gái kia, không phải trong túi quần áo, thì chính là ở túi sách tùy thân của bọn họ, rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, nhìn thấy đều sợ tới mức oa oa kêu to, thậm chí còn có mấy người rớt nước mắt.

Tô Noãn Dương nhìn thấy tình cảnh này, dò hỏi Đường Tiếu ngồi bên cạnh cười đến vui sướng khi người gặp họa.

“Đây là em làm?”

“Chị Tô Tô? Ở trong lòng chị em vậy mà là loại người này sao?”

Không nghĩ tới Đường Tiếu chẳng những không thừa nhận, ngược lại còn ủy khuất hỏi lại cô, bộ dáng đáng thương bộ, chỉ kém chưa rớt nước mắt.

Nếu là lúc trước, Tô Noãn Dương khả năng còn sẽ bán tín bán nghi. Nhưng ở chung lâu như vậy, cô đã nhìn thấu gương mặt thật của nha đầu này, cái gì tiểu hoa điềm mỹ đáng yêu, rõ ràng chính là sói đội lốt cừu, trong bụng toàn ý nghĩ xấu, linh tinh cổ quái.

Tô Noãn Dương đành phải bất đắc dĩ xoa mi:

“Đường Tiếu, em không cần diễn với chị.”

“Ha ha ha.” Thiếu nữ vừa rồi còn giả bộ khóc nước mắt chảy xuống vô cùng đáng thương, ngay sau đó liền bộc ra tiếng cười như chuông bạc.

“Liệu sự như thần, trừ bỏ em còn ai có thể làm được? Nói thật, nếu không phải cái người bảo thủ Lâm Hải kia không đồng ý, en còn muốn dùng đồ thật cơ!”

“Lâm Hải?”

Tô Noãn Dương nhướng mày, trách không được mấy ngày nay nghe tiếng la hét ồn ào cũng không thấy Lâm Hải mắng chửi người, thì ra anh ta cũng biết?

“Ai nha, chị Tô Tô, chị cũng đừng hỏi, thù này là em thay chị báo, hiện tại chúng ta cũng coi như là người một nhà, vậy chị rốt cuộc có dạy em phối âm không?”

Đường Tiếu tự giác nói lỡ lời, vội vàng nói sang chuyện khác qua loa lấy lệ cho qua.

Tô Noãn Dương lắc đầu, nha đầu này, thật đúng là nói ba câu thì đều không rời nghề cũ.

Chuyện cũ lần lượt hiện lên trong đầu, Tô Noãn Dương nhìn Đường Tiếu ngồi bên người vẻ mặt sùng bái cùng khát vọng, trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng dò hỏi.

“En thật sự muốn học?”

“Vâng vâng vâng!” Đường Tiếu vừa nghe Tô Noãn Dương nói, vội vàng gật đầu như đảo tỏi.

“Được, chị dạy em.”

Lời của beta: Chương sau phong ba đây!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.