Yêu Em Vĩnh Viễn

Chương 6: Chương 6




[Tàn đông] Ngôi chùa trên núi.

“Khâu Phân! Mau ra xem TV đi, lão Hổ đi điều trị này.” Mấy hôm nay, đội ngũ 'vợ nhỏ' của Tiger Woods vì anh ta bị tai nạn xe cộ mà lộ ra ngày càng lắm, nghe nói vì sự chú ý của mọi người chuyển dời lên vụ này mà Obama được cứu trợ bao nhiêu.

Có thể Obama vui, nhưng vợ tôi buồn mấy ngày liền, than thở với tôi, cưới một lão hổ nhỏ thì hóa là gay, thờ lão hổ lớn thì lại có biết bao nhiêu vụ bê bối, mấy cô tình nhân kia cô nào cũng có chuyện, thêm một cô là lại thêm phiền, Woods toàn chọn người kiểu gì vậy không biết nữa.

Vợ tôi bưng một chén trà nhỏ, duyên dáng đi ra khỏi bếp, đặt chén trà xuống trước mặt tôi. Cô hất mái tóc dài, ưu nhã ngồi sô pha xem TV.

Nhìn vợ, lòng tôi tràn ngập sự xót xa cùng áy náy. Tôi đã từng hỏi, chuyện đã thành như này, sao cô còn muốn ở bên tôi. Cô nói: Chúng ta tuy không có tình yêu, nhưng anh lại là người quan trọng nhất trong đời em. Phong ca qua đời rồi, sức khỏe anh lại yếu như thế, em kiểu gì cũng phải chăm sóc tốt cho anh. Chúng ta cứ thế mà sống đi, không chỉ là vì anh, mà cũng là vì để lòng em bình an mà vui vẻ.

Nếu nói vợ đồng chí là những người phụ nữ bất hạnh nhất thiên hạ, vậy thì vợ tôi tuyệt đối là người vĩ đại nhất trong số đó.

“Xuân Phân, em nói xem... Liệu Phong ca có phải người mắc bệnh cuồng dâm không?” Xuân Phân là nickname tôi dành cho vợ mình, từ những ngày học cấp 3 tôi đã gọi bậy thế rồi. Dù sao thì xuân hạ thu phân đều là của nàng —— của Khâu Phân vợ tôi.

“Có lẽ vậy.” Vợ tôi bình tĩnh liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì nữa.

Haiz, nhưng biết Phong ca mắc bệnh cuồng dâm thì có ích gì? Vẫn không được nhận sự cảm thông của mọi người, mà tính mạng anh cũng vẫn không cách nào giữ lại... Không muốn để vợ lại phải lo lắng, tôi cố gắng thu dọn tâm tình thê lương của mình lại.

“Anh định ra ngoài, đi mấy ngày rồi về...” Sau khi tin tức về Woods kết thúc, tôi đánh tan bầu không khí trầm lặng.

“Anh có mục đích chứ?”

“Có, anh muốn đi đây đó một chút, rồi lại lên chùa An Bình ở mấy ngày, chỗ đó không khí trong lành, phong cảnh hợp lòng người, lại là một nơi yên tĩnh nên có lẽ sẽ có lợi cho sức khỏe của anh.”

“...... Cũng được...... Chỉ là......” Tôi biết vợ tôi đang lo chuyện gì, vì cô ấy biết nơi đó chính là nơi mà tôi và Phong ca đã cùng nhau dâng hương khẩn cầu Phật Tổ phù hộ cho chúng tôi bên nhau bầu bạn cả đời.

“Đừng lo, nếu mà là tức cảnh sinh tình thì có nơi nào dễ dàng hơn trong nhà? Bọn anh đã sống ở đây nhiều năm như vậy...”

“Cũng phải. Nghe nói trong chùa có mấy vị cao tăng, có lẽ thật sự có thể giải quyết được khúc mắc trong lòng anh.” Vợ tôi vừa nói vừa đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo và thuốc thang thông thường cho tôi.

“Anh có muốn mang mấy cuốn sách đi không Hổ Tử?”

“Không cần đâu, ở đó có Kinh Phật để xem, thế là đủ rồi.”

“Cờ vây thì sao? Biết đâu có sư thầy nào lại chơi cờ với anh.”

“Cũng không cần mang đâu, người ta mà có chơi cờ thì chẳng nhẽ lại không có cờ?”

“Ha ha, xem ra là em lo lắng quá rồi.”

Tôi đứng sau vợ mình, nhìn cô ấy nhanh nhẹn dọn hành lý cho tôi mà trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

“Ối! Hổ Tử, anh làm em giật cả mình.” Vợ tôi dọn xong thì quay người lại, thiếu chút nữa là đụng vào lòng tôi.

“Phân......” Tôi vòng tay ôm chặt lấy vợ mình.

“Phân, nếu có kiếp sau, em biết anh muốn làm gì nhất không?”

“Đương nhiên là cùng Phong ca tái tục tiền duyên rồi. Hổ Tử này, hai người các anh đầu thai thì tốt nhất phải chọn giới tính đấy nhé, một nam một một nữ mới tốt.” Vợ tôi nghịch ngợm nói.

“Không, kiếp sau, anh phải dùng cả đời để báo đáp em...... Kiếp thứ ba, anh mới lại đi tìm Phong ca.”

“Hổ Tử, đừng nói như vậy...... Thế anh biết kiếp sau em muốn làm gì không?”

“Hẳn là gả cho một người bình thường?” Tôi đoán mò.

“Không, em phải làm đồng chí.”

“Em điên rồi! Bi kịch đồng chí em còn xem chưa đủ à?”

“Bởi vì, kiếp này, em tuy rằng có thể hiểu anh, lại không thể nếm trải nỗi đau, phiền muộn của anh......”

Ánh trăng trời đông lạnh lẽo lạnh lùng treo ngoài cửa sổ, vợ chồng tôi nhẹ nhàng ôm nhau, không say đắm mà lại mãi không muốn chia lìa, cứ như ôm nhau là sợi rơm cứu mạng duy nhất trên đời vậy......

Tình trạng thể chất của tôi giảm sút rõ rệt sau khi Phong ca qua đời, tuy rằng vừa qua tuổi bốn mươi lại có cảm giác như gần đất xa trời vậy, bò đến chùa An Bình mà đã hết cả hơi. Trong chùa không có gì để sưởi ấm, lúc đến đây tôi mặc một chiếc áo khoác dày, nhưng giờ thì lại phải cởi ra và cầm trên tay.

Chùa An Bình nằm trên một khu đất bằng phẳng lưng chừng núi, cảnh vật tĩnh mịch xa vắng, hương khói không thịnh, cũng không có nhiều du khách thập phương. Trong chùa có bảy tám vị sư thầy, họ rất ít khi xuống núi, ngày thường chỉ tu luyện, tụng kinh, ngồi thiền, cảm giác rất cổ kính. Chùa miếu như vậy giờ không còn nhiều lắm.

Lúc tôi lên núi là trời chiều, nắng thu thản nhiên chiếu vào cửa núi. Những cây thông, bách trong sân vẫn xanh tươi, thể hiện một loại sức sống khác hẳn cảnh tiêu điều của núi non xung quanh. Nhìn cảnh này, tôi lại nhớ đến bài nhạc cổ tôi và Phong ca hay nghe, 'Hàn Sơn Tăng Tung', êm đềm, thanh bình đúng như nơi đây.

Chỉ là tôi không thấy 'Tăng Tung', các vị sư tôn đều đang tu luyện, cả sân đều yên lặng.

Tôi không quấy rầy bọn họ, lặng lẽ vào đại điện, quấn chặt áo lông vũ, tìm tấm nệm lót để ngồi trước Đức Phật.

Các nhà sư mãi vẫn chưa xong nên tôi dần dần thấy chán, nhìn thấy trên cái bàn trước mặt có một cuốn kinh Phật chữ phồn thể, bèn tiện tay cầm một quyển 'Duy-ma-cật sở thuyết kinh' lên. . truyện tiên hiệp hay

“Cũng như bậc trí giả nhìn trăng nơi đáy nước; nhìn bóng mình trong gương; nhìn ánh lửa khi nhiệt bốc; như tiếng vọng của lời gọi; như mây nổi trong bầu trời; như đám bọt nước...” Ngẫu nhiên lật mấy trang là những lời này đập vào mắt, chúng như đánh vào tim tôi vậy.

Lật tiếp mấy tờ,

Hỏi: “Bồ tát nên tiêu trừ cái gì để độ thoát chúng sinh?”

Đáp: “Muốn độ thoát chúng sinh phải tiêu trừ phiền não của họ.”

Hỏi: “Làm sao để tiêu trừ phiền não?”

Đáp: “Thực hành chánh niệm.”

Hỏi: “Làm sao để thực hành chánh niệm?”

Đáp: “Hành bất sinh và bất diệt.”

Hỏi: “Pháp gì bất sinh? Pháp gì bất diệt?”

Đáp: “Bất thiện thì bất sinh; pháp thiện thì bất diệt.”

Hỏi: “Đâu là nguồn gốc của thiện và bất thiện?”

Đáp: “Thân là nguồn gốc của thiện và bất thiện.”

Hỏi: “Đâu là nguồn gốc của thân?”

Đáp: “Dục tham là gốc.”

Hỏi: “Đâu là nguồn gốc của dục tham?”

Đáp: “Hư vọng phân biệt là gốc.”

Hỏi: “Đâu là nguồn gốc của hư vọng phân biệt?”

Đáp: “Tưởng đảo điên là gốc.”

Hỏi: “Đâu là nguồn gốc của tưởng đảo điên?”

Đáp: “Vô-trụ là gốc.”

Hỏi: “Đâu là nguồn gốc của vô-trụ?”

Đáp: “Vô-trụ chẳng có gốc. Thưa ngài Văn-thù-sư-lợi, từ gốc vô-trụ này mà các pháp được kiến lập.”

Vô-trụ chẳng có gốc...... Vô-trụ chẳng có gốc...... Tôi ngây ngốc nhấm nuốt những lời này trong lòng. Đúng vậy, vô-trụ tức là không cần chấp nhất, mà buông chấp nhất tức là không quan trọng nguồn gốc là gì.

Để đọc hiểu: https://thuvienhoasen.org/a1645/chuong-7-quan-chung-sanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.