Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu

Chương 5: Chương 5




Không khí tốt đẹp trong phòng ăn, tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng như dòng chảy, ánh sáng yếu ớt tăng thêm sự thần bí, trên bàn là hình ảnh chập chờn của những cây nến tạo nên lãng mạn.

Trong không khí có mùi thơm hoa cỏ, cổ điển hoa lệ lại trang hoàng vui tai vui mắt, bốn phía truyền đến những giọng nói nhỏ nhẹ của những tân khách, nhìn ra được họ đều tới từ xã hội thượng lưu.

Một phục vụ ưu nhã bưng hai đĩa điểm tâm ngọt về phía bàn ăn an tĩnh nhất.

"Lương tiên sinh, đây là món điểm tâm ngọt!"

Phục vụ cung kính nói, đem hai đĩa điểm tâm tinh sảo đặt lên bàn.

"Cám ơn!"

Nhìn đĩa sứ trắng noãn cao cấp cùng với màu sắc món ăn, Sở Mạn Hà không nhịn được than lên.

"Thật là xinh đẹp!"

Đường cát trắng trong như tuyết chạy dọc quanh đĩa sứ, bên trong là nhân kem, chocolate trắng gọn gàng rơi vãi xung quanh, hai nửa dâu tây làm thêm vào, làm màu sắc tương phản giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Cả đêm ngồi trên ghế nhung thật là thoải mái, Sở Mạn Hà lại cảm thấy toàn thân đều lâng lâng.

Đây thật là bữa tối hoàn mỹ.

Ánh nến âm nhạc, rượu ngon món ngon, còn có một chàng trai anh tuấn khôi hài, cẩn thận quan tâm làm bạn, tất cả hoàn mỹ này thật không thể tưởng tượng nổi.

Cô không biết anh sẽ dẫn cô đến nhà hàng Pháp, có thể nghĩ, phí bữa ăn này không thể không tốn kém.

Chỉ là những món kia nồng đậm ngon miệng, suất ăn lại vừa đủ, không khí vô cùng lãng man bay bổng, coi như vét sạch bóp tiền, cô cũng cảm thấy rất đáng giá.

"Đây là cái gì?" Sở Mạn Hà tò mò mà ngượng ngùng liếc Lương Tuấn một cái.

Đối với bữa ăn cao cấp nước Pháp này, cô thật sự là không biết gì cả.

"Souf¬fle." Tiếng Pháp lưu loát thốt lên, giọng nói đặc biệt êm dịu, làm cho lòng cô như cuộn lên một dòng nước dâng trào.

"Phiên dịch ra là ‘ Hương Thảo thư dặm Anh ’."

Anh khẽ mỉm cười, bên môi nâng lên đường cong mê người, ưu nhã rồi lại phóng đãng, một loại tuyệt đối mâu thuẫn rồi lại khác thường hấp dẫn người nhìn.

Sở Mạn Hà không nhịn được mà mặt hồng tim đập, nhìn chằm chằm anh.

Người đàn ông này thật sự lạ lùng, anh ta nhìn như thanh thản, thong dong, rồi lại làm cho người ta cảm thấy có lực ảnh hưởng kinh người, tất cả tạo nên sự bí hiểm.

"Em không muốn nếm thử một chút sao?" Anh cười nhìn cô.

Ý thức được mình mất hồn, cô hốt hoảng vội vàng thu hồi ánh mắt, giơ lên thìa bạc nhỏ múc một miếng điểm tâm ngọt bỏ vào trong miệng thưởng thức.

Ăn ngon thật! Cô không nhịn được âm thầm kêu lên.

"Anh thường tới đây?" Cô không nhịn được lại hỏi. "Có vẻ anh rất quen thuộc nơi này?"

Anh lại cười, lộ hàm răng trắng sáng. Hình như tối nay anh đặc biệt cười nhiều, ánh mắt cũng cực kỳ dịu dàng, tròng đen nóng rực chăm chú nhìn cô lưu luyến không rời.

Cô lần nữa tự nói với mình, đây chỉ là bữa ăn tối bình thường, chỉ vì biểu đạt lòng biết ơn, biểu hiện của cô nên bình thản tự nhiên, đối đáp khéo léo thỏa đáng, nhưng kì lạ, cả đêm cô không hoảng hốt mất hồn, thì cũng là rơi thìa, đổ chén nước, làm bản thân bị ướt.

Anh ra dấu cho người phục vụ thêm rượu, rồi sau đó ưu nhã bưng ly lên, ly thủy tinh trong suốt óng ánh, nổi bật ngón tay cực kỳ thon dài sạch sẽ của anh, làm cho cô không khỏi say mê.

"Cám ơn bữa ăn tối." Anh nâng ly hướng cô khẽ nghiêng.

"Không khách khí." Anh lại nhìn soi mói, cô bắt đầu không được tự nhiên, chỉ đành phải vội vàng để ly rượu xuống, lần nữa giơ thìa lên đưa vào trong miệng món điểm tâm ngọt.

Đột nhiên anh nghiêng người đưa tay về phía cô.

Sở Mạn Hà phản ứng không kịp, chỉ có thể sững sờ nhìn bàn tay kia dò tìm đôi môi mình ——

"Bên môi em dính tương." Ngón tay ấm áp chạm lên môi cô, ánh mắt như trêu ghẹo lại nhìn cô chằm chằm.

"Uhm! Cám ơn!" Hai gò má của cô lập tức ửng hồng, vội vàng cầm khăn lau môi.

Nhìn cô hoảng hốt luống cuống, Lương Tuấn không nhịn được nở nụ cười.

Cho dù bộ dạng xấu hổ có chút trẻ con, nhưng vẫn tao nhã mê người, như thế thật —— đáng yêu.

Đáng yêu? Như thế nào mà anh lại dùng cái từ này để hình dung một người mẫu chứ?

Ánh mắt Lương Tuấn bất giác nhìn qua bộ váy màu tím bằng vải chiffon trên người cô.

Tối nay cô vẫn xinh đẹp như vậy, lại thanh lịch uyển chuyển, một bộ váy vừa người đủ làm nổi bật vóc dáng thon thả của cô.

Nhưng trên thực tế, trừ vẻ hoàn mỹ bề ngoài, cử chỉ phản ứng lại không có nửa điểm linh hoạt như người mẫu.

Nếu nói cô như học sinh thì có lẽ giống hơn, động một chút là đỏ mặt, vừa có ngọn gió nào thổi liền khẩn trương muốn chết, bộ dáng chân tay luống cuống, giống như là cô đang cùng một con sư tử ăn cơm vậy.

Sở Mạn Hà nắm chặt khăn ăn, gương mặt bỏng như muốn cháy ra, thật lâu không dám ngẩng đầu.

"Nơi này còn có mấy món điểm tâm ngọt rất nổi danh, em muốn thử một chút không?"

"Không, không cần, em đã ăn no." Cô vội vàng lắc đầu.

"Em có khỏe không?" Anh đột nhiên thốt ra một câu.

"À?" Cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh.

"Mặt của em đỏ? Có phải khó chịu chỗ nào hay không?" Vẻ mặt anh thành thật nhìn chòng chọc vào cô.

"Đó —— em. . . . . . Có lẽ là mặc nhiều đồ, hơi nóng ——" cô cà lăm giải thích, mắt không dám nhìn anh.

Lương Tuấn nhìn gương mặt cô ửng hồng, cơ hồ lại có chút kích động buồn cười.

Khuôn mặt cô càng đỏ hơn, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh, không lưu loát tựa như nữ học sinh, nếu không phải là anh đã biết rõ con người cô, thật đúng là sẽ bị cô lừa!

Nữ học sinh? Anh không khỏi vì cái ý nghĩ hoang đường này thình lình hiện ra mà cảm thấy buồn cười.

Anh biết rõ, chỉ là cô giỏi ngụy trang, là một người có tâm cơ, hiểu được thủ đoạn của phụ nữ.

"Thoải mái một chút, xem ra em có chút khẩn trương." Anh săn sóc trấn an cô.

"Cám ơn, em không sao!" Mới là lạ! Sở Mạn Hà biết, cô khẩn trương muốn chết.

"Thời gian không còn sớm, anh đưa em về!" Nhìn đồng hồ, anh đứng dậy thay cô kéo ghế ra.

"Ừ." Sở Mạn Hà đi theo Lương Tuấn đến nơi tính tiền, vội vàng mở ví da lấy ra một tấm thẻ tín dụng duy nhất. "Làm phiền tính tiền." Cô khách khí đối với nữ thu ngân cười một tiếng.

"Tiểu thư, hóa đơn hôm nay đã tính cho Lương tiên sinh rồi." Cô thu ngân cung kính đem trả thẻ tín dụng lại cho cô.

"À? Có ý tứ gì?" Sở Mạn Hà nhất thời không hiểu ý.

"Bữa ăn này là do anh mời khách." Bên cạnh kịp thời vang lên âm thanh thay cô nhân viên giải đáp.

"Nhưng mà, không phải nói em xin ——" cô nghi ngờ nhìn về phía anh.

"Em quên, là anh dẫn em tới, nên do anh mời khách." Bộ dạng anh hợp tình hợp lý nói.

Thì ra là, anh ta sớm có dự mưu —— Sở Mạn Hà có chút ảo não, cũng có chút không thể làm gì.

Đối với cái loại người quen nắm trong tay tất cả, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho anh ta an bài.

"Nhưng là do em mời ——" cô khổ sở nhìn thẻ tín dụng trong tay.

Cô không muốn thiếu nhân tình của anh, thậm chí hi vọng cùng anh phân rõ giới tuyến, đừng làm cho quan hệ ngày càng phức tạp.

"Em sẽ có cơ hội đấy!"

Anh nhìn cô chăm chú, bên môi từ từ nâng lên nụ cười không đơn giản.

Sở Mạn Hà không rõ Lương Tuấn rốt cuộc là người như thế nào, chung quy lại bị anh trêu chọc, cả buổi tối đều trong tình trạng nhếch nhác.

Loại cảm giác đó không giống như bữa ăn bình thường, ngược lại giống ngày hẹn hò đầu tiên của nữ sinh, ngượng ngùng mà khẩn trương.

Ngồi nghe nhạc trong xe, hai mắt Sở Mạn Hà nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên đầu gối, vì biểu hiện tối nay mà cảm thấy ảo não.

Len lén ngẩng đầu nhìn anh,"Lương tiên sinh ——"

"Gọi anh là Lương Tuấn!" Anh quay đầu nhìn cô. "Xưng hô Lương tiên sinh cứ như là gian thương lòng dạ hiểm độc vậy." Anh cười giỡn với cô.

Sở Mạn Hà nghe anh nói mà tức cười, tâm tình khẩn trương đã nhẹ nhàng hơn.

"Lương Tuấn." cô nghe lời anh.

"È hèm?" Anh dùng ánh mắt thúc giục cô nói tiếp.

"Thật ra thì ——" cô muốn giải thích với anh về chuyện lần trước.

Nhưng suy nghĩ một chút, giữa bọn họ căn bản không có bất kỳ quan hệ gì, thậm chí là bạn bè cũng không phải là, cô cần gì giải thích cho anh? Anh nghĩ cô như thế nào, cảm thấy cô tốt hay xấu, cô không cần để ý.

Bất ngờ anh quay đầu nhìn cô chằm chằm, lâu đến nổi khiến Sở Mạn Hà lại một lần nữa đứng ngồi không yên, cô thật sự không biết phải nhìn đâu ——

"Đến nhà em rồi." Anh dịu dàng nhắc nhở cô.

"À?" Cô sửng sốt một chút. "Được, em đi đây." Cô mở cửa, vội vàng nhảy xuống xe.

"Cám ơn anh vì bữa ăn tối, tối nay rất vui vẻ." Cô khom người, cười chân thành nhìn anh.

"Không khách khí." Anh nhìn cô, một lần nữa nở nụ cười đẹp trai.

Cô mỉm cười gật đầu, bất chợt trong lòng có loại cảm giác nhộn nhạo.

Giữa bọn họ cứ như vậy kết thúc sao? !

Cô không dự định tiếp tục mối quan hệ với anh, ân oán giữa anh ta và anh trai, để cho bọn họ tự giải quyết đi, cô có thể làm mọi thứ, chỉ là không muốn cùng Lương Tuấn có chút liên quan.

Nhưng vô hình dung có loại sức mạnh kỳ diệu, liều mạng kéo cô về phía Lương Tuấn.

Là nụ cười của anh sao? Hay là sự quan tâm chăm sóc? Hay là trên người anh có lực hút khó hình dung nào đó?

"Ngủ ngon!" Hít một hơi thật sâu, cô ép buộc mình thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào trong hẻm nhỏ.

"Đợi đã nào...!"

Mới đi mấy bước, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hô to của anh.

"Em quên ví da."

Vừa quay đầu, liền thấy anh đang đuổi theo, trong tay còn cầm ví da mà cô sơ ý để quên.

"À ——" cô thật sự là bị hoảng sợ mà làm cho hồ đồ rồi.

Cô xấu hổ bước nhanh về phía anh, ai ngờ nhất thời nóng lòng, bước chân đi không vững, cả người mất đi trọng tâm mà ngã nhào về phía trước.

Lương Tuấn căn bản không kịp phản ứng, thân thể cứng rắn bị dáng vẻ mảnh khảnh của Sở Mạn Hà đụng ngã về phía sau, thật đúng lúc, môi hai người chạm vào nhau.

Sở Mạn Hà giật mình trừng mắt nhìn anh, cô cảm thấy bờ môi ấm áp của anh dán chặt môi mình.

Trong phút chốc, mùi hương hoa sơn chi tràn đầy chóp mũi, Lương Tuấn theo bản năng dùng sức hít sâu.

Lương Tuấn hồi hồn, bắt đầu ý thức được môi cô mềm mại, đường cong lại rất mê người.

Môi cô mềm mại hấp dẫn lấy anh, nhưng người tình trường lão luyện như anh có thể khống chế tình huống như thế ——

Lý trí nói cho anh biết, không nên tham luyến, nhưng, thấm vào lỗ mũi là hơi thở đặc biệt dễ ngửi, bờ môi ngọt ngào của cô đang chinh phục anh.

Đột nhiên anh đưa tay ôm lấy đầu cô, nóng bỏng đem tất cả hương vị ngọt ngào cùng mềm mại nhét vào trong miệng, một lần so một lần xâm nhập, giống như là thưởng thức món ăn quý hiếm.

Dây dưa trong miệng, hương vị ngọt ngào cùng hơi thở nóng bỏng, như muốn hòa tan lưỡi anh, làm anh không tự chủ được lần lượt lật ngược trêu chọc, nhìn cô liều mạng lui bước, ngượng ngùng né tránh, dưới môi anh cô run rẩy liên tiếp.

Qua lại với nhiều bạn gái như vậy, kinh nghiệm lại phong phú, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy dao động, cũng là lần đầu tiên nếm mùi vị mê người đến như vậy.

Anh quay mặt. thở gấp, giọng nói khàn đục oán hận quát khẽ lên: "Em ở đây quyến rũ tôi?"

"Không, em không có —— em chỉ là không cẩn thận, không phải như anh nói!"

Nhưng anh vẫn giống như là ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt đen thâm trầm luôn nhìn chằm chằm cô.

"Để anh nói cho em biết, cô gái nhỏ." Anh lại gần bên tai cô khàn khàn nói."Em còn quá non nớt, không chơi nổi loại trò chơi này đâu!"

Thoáng chốc, mặt Sở Mạn Hà đỏ lên, cảm thấy quá mất mặt! Thật nhục nhã!

Thì ra là, anh đã sớm biết tất cả, biết cô muốn gì, lại lạnh lùng nhìn cô không biết tự lượng sức mình, tự diễn trò hề.

"Em —— em ——" cô muốn phản bác, nhưng một chữ cũng không nói ra lời, nước mắt cứ chừng chực rơi ra, đâm vào mắt của cô phát đau.

Anh nói không sai, cô đã từng muốn quyến rũ anh, cô nghĩ chỉ dựa vào sức mình là có thể thay đổi, cho rằng một lần lại một lần hy sinh, bỏ ra, một ngày nào đó có thể ——

Nhưng giờ khắc này cô mới phát hiện mình nhỏ bé biết bao, thực tế thế giới có bao nhiêu tàn khốc, cô coi như đem tất cả bồi thường giùm Sở Triển Đường, cũng không thể thay đổi quy tắc của thế giới này: cá lớn nuốt cá bé ——

Buồn cười nhất chính là, một khắc sau cùng cô mới phát hiện. . . . . .

Trước mắt là gương mặt kiêu ngạo tôn quý, giống như đang nhắc nhở cô, giữa bọn họ cự ly còn xa lắm, sự khác biệt rất nhiều, cô tự cho là mình vĩ đại hy sinh, nhưng không hề hay biết, mình ở trong mắt anh chỉ là tôm tép nhãi nhép.

Kìm nén nước mắt chảy xuống, cô kịch liệt giãy dụa muốn thoát đi, lại bị bàn tay to của anh kiềm chế trước ngực, anh hứng thú nhìn cô, giống như là cố ý muốn nhìn tận sâu lòng cô, làm cô càng khó chịu.

"Cầu xin anh —— đừng như vậy với em!" Cô đau lòng, khổ sở kêu lấy.

Một giọt nước mắt ấm nóng rơi lên mặt anh, làm thức tỉnh sự chọc ghẹo ác ý này.

Anh giật mình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch nhác đầy nước mắt, giống như là giờ khắc này anh mới phát hiện nước mắt của cô.

Cô lại khóc nữa?

Tại sao? Lương Tuấn mặc cho một loại cảm giác không rõ căng thẳng đẫn dắt thần kinh mình, phát hiện cô rơi lệ làm cho cảm xúc của anh kịch liệt phập phồng. . . . . .

Đây là lần thứ hai cô khóc.

Nếu như là cố ý muốn ôm để quyến rũ anh, vậy tại sao lại khóc? Tại sao đối mặt với đùa cợt của anh, phản ứng của cô không phải tức giận, mà là khuất nhục khó chịu?

Anh buông tay, người phía trên liền hoảng hốt nhảy lên, che miệng nức nở, nghẹn ngào chạy như bay.

Có một khắc, anh cơ hồ tin tưởng mới vừa rồi thật sự là hiểu lầm, nhưng mà, nhiều năm qua ở trên thương trường luyện thành bản năng tự phòng vệ, lại nhắc nhở anh đừng quá tin tưởng nước mắt của phụ nữ.

Nhưng, cô là người duy nhất trong nhiều năm qua có thể để lại trong anh cảm xúc, khiến anh trầm mê loại vui thú truy đuổi phụ nữ này.

Cho dù biết cùng cô chỉ có thể vui đùa một chút, thế nhưng anh lại muốn cùng cô thử cảm giác, thích nụ cười của cô, thích dôi mắt trong veo kia, thích mùi thơm nhàn nhạt trên người cô. . . . . .

Anh biết loại cảm giác này rất mâu thuẫn, một mặt muốn cùng cô gái ngày giữ một khoảng cách, một mặt lại không nhịn được bị cô hấp dẫn.

"Đừng nóng vội, chúng ta sẽ gặp lại đấy!"

Nhìn bóng lưng kinh hoảng của cô, anh cười nhạt.

Dùng sức đóng cửa chính lại, cả người Sở Mạn Hà vô lực mà co quắp ngồi trên đất.

Ôm lấy mặt, cô chưa bao giờ cảm nhận được sự cô đơn như một khắc này.

Sở Triển Đường chỉ coi cô là cây rụng tiền, vì cái tên chuyên gây ra phiền toái này, cái người anh trai không học vấn không nghề nghiệp này, mà thậm chí ngay cả tình cảm cô cũng không dám nói, rất sợ lại liên lụy người khác.

Qua nhiều năm như vậy, cô cho là mình đã sớm hình thành thói quen, sớm bị người anh trai lằng nhằng đến mức vô cảm, thế nhưng Lương Tuấn lại xuất hiện, làm cho cô đột nhiên khát vọng tự do, khát vọng có cuộc sống bình thường.

Cô hi vọng cùng anh làm bạn bè bình thường, mà không phải loại quan hệ phức tạp này.

Tim đập mạnh và loạn nhịp như sắp mất hồn, chuông cửa đột nhiên vang lớn, làm cô giật mình.

Cô hốt hoảng lau đi nước mắt trên mặt, nhảy người lên đưa mắt nhìn ra cửa.

Lập tức, sắc mặt trầm xuống, đáy mắt từ từ đặt lên một tầng ý lạnh.

Mở cửa, mặt cô không chút thay đổi nhìn người bên ngoài.

"Anh đến làm gì?" Cô chán ghét hỏi.

"Anh thấy rồi!" Sở Triển Đường hưng phấn nhếch môi, làm cô muốn mình như dã thú hung ác cắn anh ta. "Anh thấy hai người hôn môi, tại sao không dẫn anh ta lên phòng? Trên đời này không có thằng đàn ông nào cự tuyệt phụ nữ chủ động ôm ấp yêu thương cả!"

Nhìn anh ta vội vàng, sắc mặt gấp rút, Sở Mạn Hà cảm thấy anh ta căn bản không phải là một người anh trai, mà là một ma cô buôn bán những cô gái.

"Tôi hỏi anh, anh có nghĩ tôi là em gái không? Nghĩ tới tương lai của tôi sao?" Cô yên lặng nhìn anh ta.

"À?" Sở Triển Đường sửng sốt một chút, ngay sau đó lại vội vàng kéo đề tài trở lại. "Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, anh hỏi em, sao không dẫn anh vào nhà?" Vậy mà lại bỏ lỡ một cơ hội tốt? !

Nhìn vẻ mặt anh ta đầy tham lam, đáy mắt cô có loại thâm trầm bi ai.

"Tôi sẽ không sẽ giúp anh!" Giọng của cô rất nhẹ, kiên định cùng quyết tâm làm người ta không thể bỏ qua.

Thoáng chốc, nụ cười Sở Triển Đường cứng đờ.

"Tiểu Hà, chúng ta không phải đã nói rồi sao? Em nhẫn tâm nhìn anh chết?"

"Càng ngày tôi càng cảm thấy Lương Tuấn không đáng sợ giống như anh nói, không hợp tình hợp lý, có phải anh lừa gạt tôi cái gì?"

Từ nhỏ đến lớn, nói láo đối với Sở Triển Đờng mà nói chính là chuyện thường như cơm bữa, cô cũng không dám nhẹ dạ tin lời anh, nếu không chỉ biết thay mình rước lấy họa.

"Làm ơn, anh sẽ đem sinh mạng ra đùa giỡn sao?" vẻ mặt Sở Triển Đường vô tội.

"Anh đã là người lớn, nên tự mình có trách nhiệm." Cô độc ác quay đầu đi chỗ khác.

Cô có thể giúp anh ta lần này, nhưng mà lần sau thì sao? Cô có thể giúp anh cả đời sao?

Một ngày nào đó, anh ta phải một mình gánh chịu tất cả, học cách tự mình khắc phục, dọn dẹp hậu quả, mà không phải ném cục diện rối rắm cho cô.

"Tiểu Hà, em không thể lật lọng như vậy, em đã đồng ý giúp anh!"

“Lần nào anh cũng đồng ý muốn tôi giúp anh một lần cuối, anh làm được?" Cô tự giễu cười cười. "tôi cứ một lần lại một lần tin tưởng anh!"

"Anh thề, anh thật sự thề, làm xong vụ này —— ah, không, là vượt qua lần kiếp nạn này, anh nhất định sẽ nghiêm túc đi tìm công việc." Sở Triển Đường son sắt thề thốt giơ cao đôi tay.

Sở Mạn Hà trừng mắt nhìn anh, một chữ cũng không thể tin tưởng.

Anh ham hưởng thụ, ham ăn biếng làm, cô so với ai khác cũng rõ ràng hơn, kêu anh ta từ bỏ thói hư tật xấu của mình, quả thật là khó hơn lên trời!

Tiếp theo, cô đột nhiên phát hiện, mỗi tháng anh ta sẽ dày mặt mà đến đòi tiền, thế nhưng gần đây một xu cũng không đòi, một chút cũng không thấy bộ dáng nhếh nhác nghèo túng, ngược lại là một thân gọn gàng, tươm tất.

Nhìn ra được anh ta sống rất thoải mái, có lẽ là lại lừa một khoản tiền của ai nữa.

Chỉ cần đi vay nặng lãi, khi bị đòi thì trộm cắp, đánh người . . . . . Bất kỳ mánh khóe nào anh ta cũng làm được.

"Tiểu Hà, anh là anh trai cuae em, em không thể thấy chết mà không cứu! Em xem những vết thương này, đều là kiệt tác của anh ta, em nhất định phải giúp anh, anh nhất định sẽ bị anh ta đánh chết mất!" Sở Triển Đường đáng thương chỉ vết bầm trên mặt.

"Lương Tuấn không phải là người sử dụng bạo lực." Điểm này cô rất tin tưởng.

"Đương nhiên là anh ta tìm người đánh, loại người có tiền như anh ta, có chuyện gì không làm được hay sao?" Anh căm giận nói.

Hít sâu một cái, Sở Mạn Hà cảm giác mình chỉ uổng phí hơi sức.

Sở Triển Đường là người ích kỷ, chỉ từ điểm này có thể xác định được, vĩnh viễn chỉ muốn liên lụy người khác, mà không phải mình nghĩ cách giải quyết.

"Tôi sẽ không sẽ giúp anh, anh nghe rõ chưa?" Cô kiên quyết nói.

"Được!" Anh ta thẹn quá thành giận hung hăng nguýt nhìn cô, giống như hung thần ác sát."Sở Mạn Hà, mày không giúp tao, nếu tao thật sự có việc không hay xảy ra, mày liền chuẩn bị áy náy cả đời, cho đến khi trở về dưới đất thấy ba mẹ mới thôi!"

"Anh nói xong chưa?" Cô bình tĩnh hỏi.

Sở Triển Đường sửng sốt một chút, hoài nghi gật đầu một cái.

"Nếu như nói xong rồi, xin mời anh đi ra ngoài, tôi mệt rồi!" Cô không khách khí hạ lệnh đuổi khách.

"Mày —— mày ——" gương mặt anh ta giận đến đỏ bừng."Một ngày nào đó mày sẽ phải hối hận!"

Nói xong, anh ta xoay người, hung tợn đóng sầm cửa chính.

Hối hận?

Nhìn cánh cửa trước mắt, Sở Mạn Hà cười khổ.

Ngay từ phút cô mềm lòng đồng ý giúp anh ta, cô cũng đã hối hận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.