Trong lúc ăn cơm thì cả nhà họ Vương đều nhìn ra Vương Ngữ Tùng muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, có lẽ người này vẫn chưa có dũng khí đối mặt với sự thật mà thôi. Thôi thì dù sao cũng đã lỡ làm người xấu rồi, Vương Ngữ Ninh đành làm cho trót vậy.
Khi mọi người vẫn còn đang dùng bữa thì cô liền nói:
- Phải rồi Linh Nhi, buổi chiều này tớ có thấy anh Triệu đến trường đón cậu, nhìn dáng vẻ của anh ấy cũng đứng đắn lắm, có lẽ là cậu sẽ tìm được người chồng ưng ý rồi.
- Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, người ta cho dù có ăn mặc bảnh bao đến đâu cũng chưa chắc là người tốt. Linh Nhi còn nhỏ, vẫn nên quan sát lâu hơn một chút.
Ngay khi Vương Ngữ Ninh vừa dứt lời thì Vương Ngữ Tùng tự như là không nhịn nổi nữa mà nói một tràn dài, hành động đó của anh cũng phần nào làm cho Đào Linh Nhi thấy kinh ngạc, nhưng rồi cô ấy cũng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi gật đầu. Tuy nhiên thì người tàn ác như Vương Ngữ Ninh làm sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ, cô còn đưa mắt nhìn Vương Ngữ Tùng, nói:
- Nhưng dù sao anh ấy cũng là người hỏi cưới Linh Nhi, trước sau gì cũng là chồng của Linh Nhi, anh ở đây nói xấu chồng người ta trước mặt người ta. Vương Ngữ Tùng, anh chán sống rồi hả?
Một mình Vương Ngữ Ninh nói thì hình như vẫn không ăn thua lắm, nên cô còn cố ý kéo theo đồng minh là mẹ mình. Vừa nghe thấy con gái nói đến đây thì Lâm Thiếu Xuân cũng nhanh nhẹn nói thêm vào:
- Ninh Ninh nói đúng đó, dù sao thì cũng là chồng tương lai của Linh Nhi, con tôn trọng người ta xíu đi.
Dứt lời thì Lâm Thiếu Xuân và Vương Ngữ Ninh còn nhìn sang Vương Ngạn, thấy ông ấy không đá động gì thì Lâm Thiếu Xuân liền đạp vào chân của ông ấy một cái khiến cho Vương Ngạn đang ăn suýt bị sặc, nhìn đông ngó tây xong liền giả vờ nghiêm túc, nói:
- Đúng đúng đúng đó, mẹ con và Ninh Ninh nói rất đúng.
Cứ như thế mà bữa cơm đã trôi qua trong sự bực tức của Vương Ngữ Tùng. Nhưng rồi ngay khi dùng cơm xong thì anh cũng không có cơ hội nói chuyện với em gái, vì cô đang bận đưa Linh Nhi lên phòng tâm sự. Với tâm trạng bực tức như thế này thì Vương Ngữ Tùng sẽ không thể nào nhịn được nữa, đến đây thì vừa hay Vương Ngữ Ninh từ trên phòng đi xuống để lấy nước cho Đào Linh Nhi.
Chỉ mới thấy em gái thôi là Vương Ngữ Tùng đã nhanh chóng kéo tay của cô đi vào thư phòng, nhìn anh trai gấp gáp như vậy là cô biết anh đã bị trúng kế rồi. Bây giờ cô mới là cơ trên, cô muốn xem ông anh này sẽ nài nỉ thế nào đây.
- Vương Ngữ Ninh, em là chong chóng sao? Gió chiều nào em theo chiều đó vậy hả? Mới sáng nay em còn nói người đàn ông kia không tốt, bảo anh cưới Linh Nhi, bây giờ em lại ủng hộ cô ấy kết hôn? Rốt cuộc em có biết Triệu Cảnh Hiên là người thế nào không hả! Cậu ta đi theo Phạm Hiếu Từ, tính cách cũng không tốt hơn là mấy.
- Thì sao?
- Thì sao? Ý em là gì đây? Rốt cuộc là em muốn gì!
Nhưng Vương Ngữ Ninh liền nhún vai tỏ vẻ khó hiểu, đây đâu phải cô muốn gì, rõ ràng là cô không khuyên được có được không hả? Thở dài một tiếng, Vương Ngữ Ninh liền vỗ vai của Vương Ngữ Tùng, nói:
- Anh à, em đã khuyên hết lời rồi nhưng Linh Nhi không nghe em nói, hơn nữa cũng chẳng có ai giúp được cậu ấy. Vốn dĩ tính là để anh kết hôn với cậu ấy, nhưng anh đã từ chối đấy thôi.
Dừng một chút, Vương Ngữ Ninh lại xoa xoa cằm nói tiếp:
- Hơn nữa em còn định sẽ để Hứa Dịch và Linh Nhi đính hôn cơ, nhưng gia đình Hứa Dịch cũng không bằng Triệu gia. Thôi thì cứ chúc phúc cậu ấy vậy.
- Như vậy là em buông bỏ rồi?
- Không thì làm sao đây? Em đâu phải thánh, cũng không thể một tay che trời. Vương Ngữ Tùng, nếu anh không muốn giúp, thì cũng chúc phúc cậu ấy đi, biết đâu nhờ vậy mà Triệu Cảnh Hiên cải tà quy chính thì sao?
Dứt lời thì Vương Ngữ Ninh cũng chỉ vỗ vỗ vai anh trai thêm mấy cái, sau đó liền rời đi. Nhưng cô đã sớm biết người anh này đã có quyết định rồi, bây giờ chỉ cần để hai nhân vật chính trực tiếp gặp nhau nữa là xong.
Đến khi Vương Ngữ Ninh đi vào phòng thì liền nói:
- Ấy chết, Linh Nhi à... Tớ quên đi đĩa trái cây ở dưới nhà rồi, cậu xuống đó đấy giúp tớ được không?
Mặc dù Đào Linh Nhi cũng có chút nghi ngờ, nhưng rồi cũng gật đầu. Ngay khi cô ấy bước xuống nhà thì đã nhìn thấy Vương Ngữ Tùng, với tình hình ngượng ngùng này thì Đào Linh Nhi cũng chỉ biết gật đầu xem như chào hỏi, đợi khi cô ấy lấy xong đĩa trái cây thì cũng vội vàng đi về phòng. Nhưng đi chưa được hai bước thì Vương Ngữ Tùng đã nắm lấy tay của Đào Linh Nhi, nói:
- Em... Em thật sự sẽ kết hôn sao?
Đào Linh Nhi cũng có chút giật mình, nhưng vừa rồi Vương Ngữ Ninh có nói qua kế hoạch rồi, dù sao cũng không thể để nó đổ sông đổ biển được. Nên lúc này cô ấy liền quay người lại, nhẹ nhàng mỉm cười, nói:
- Đúng ạ. Dù rằng anh ấy ở bên cạnh Phạm Hiếu Từ, nhưng em nghĩ em có thể cảm hóa được anh ấy... Hơn nữa cũng chỉ có Triệu thị mới cứu được Đào thị lúc này.
- Em... Không thể không kết hôn sao? Rõ ràng là Đào Mị lớn hơn em, tại sao người bị gả đi lại là em?
- Vì chị ấy là người của bác cả, còn cha em đâu có tiếng nói gì trong Đào gia, em đã biết trước kết cục của mình rồi. Anh Ngữ Tùng, hi vọng anh sẽ chúc phúc cho em.
Nhưng Vương Ngữ Tùng làm sao có thể vui vẻ chúc phúc cho người mình yêu với người khác chứ, không nghĩ ngợi nhiều anh liền kéo Đào Linh Nhi ôm vào lòng, tiếng đĩa rơi và vỡ tan cũng thu hút sự chú ý của Vương gia, nhưng Vương Ngữ Ninh cũng chỉ dám kéo cha mẹ vào một góc xem phim tình cảm thôi.
Khi Lâm Thiếu Xuân nhìn thấy thằng con mình chủ động ôm con gái nhà người ta thì cũng có chút kích động, xem như thằng này vẫn còn dùng được.
Còn Đào Linh Nhi thì trực tiếp hóa đá và ngạc nhiên nhìn anh, một giây sau đó Vương Ngữ Tùng liền nói:
- Đừng kết hôn với hắn ta... Có được không?
- Anh...
- Anh yêu em, từ lâu rồi anh đã yêu em rồi... Linh Nhi, đừng kết hôn với Triệu Cảnh Hiên... Gả cho anh, có được không? Chỉ cần em gả cho anh thì sẽ không cần phải kết hôn với người kia nữa.
Mặc dù Đào Linh Nhi biết kế hoạch gả vào nhà họ Vương sẽ rất khó khăn, nhưng cô ấy không ngờ Vương Ngữ Tùng lại yêu mình... Vậy có nghĩa là từ đầu Vương Ngữ Ninh đã biết chuyện đó nên mới dám chắc rằng kế hoạch thành công. Nhưng sự do dự của cô lại khiến cho Vương Ngữ Tùng cảm thấy lo sợ, lẽ nào anh quá gấp gáp nên làm cô sợ rồi?
- Linh Nhi...
- Anh... Anh có thể buông em ra không? Anh ôm chặt như vậy là muốn giết người à?
Vừa dứt lời thì Vương Ngữ Tùng cũng buông Đào Linh Nhi ra, nhưng một giây sau đó thì cô cũng chỉ nhẹ nhàng nhón chân lên rồi hôn nhẹ một cái vào má của anh, nói:
- Đồ ngốc.
Hành động bất chợt của Đào Linh Nhi trực tiếp làm cho Vương Ngữ Tùng sững sờ, nhưng rồi rất nhanh anh đã hồi phục lại tinh thần, đưa ánh mắt nhìn cô, nói:
- Em... Ý em là...
- Anh không nhìn ra hả? Từ đầu đến cuối chỉ là vở kịch mà thôi. Dù rằng ông nội cũng có nhắc đến chuyện liên hôn với Triệu gia, nhưng em vẫn chưa đồng ý, nên chưa có đám cưới nào ở đây cả.
Nghe đến đây thì giống như cục đá ở trong lòng Vương Ngữ Tùng cũng được trút xuống, anh thở phào nhẹ nhõm ôm lấy Đào Linh Nhi, nói:
- Vậy em có đồng ý gả cho anh không? Phòng ngừa vạn nhất.
- Hừm... Cái đó cần phải xem xét đã, dù sao thì người ngốc như anh cũng phải tự xem xét lại bản thân đi.
Nói xong thì Đào Linh Nhi liền đẩy Vương Ngữ Tùng ra, rồi trực tiếp đi lên phòng của Vương Ngữ Ninh, bỏ lại một mình anh ngây ngốc không hiểu chuyện gì... Cô ấy vừa nói anh... Ngốc sao?
#Yu~