Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!

Chương 33: Chương 33: Hôn một cái, một cái rồi lại một cái




Bữa ăn kết thúc thì Hoắc Dạ cũng đưa Vương Ngữ Ninh lên phòng của mình, có lẽ từ khi xuyên không đến giờ thì đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh, cũng là lần đầu tiên cô đặt chân đến nơi riêng tư như phòng anh.

Vừa bước vào phòng thì Vương Ngữ Ninh liền mỉm cười, quả nhiên là có chút quen thuộc. Nhớ lại ở kiếp trước thì cô không ở Hoắc gia, mà cô được đưa đến nhà riêng của Hoắc Dạ cách đây không xa lắm. Nhưng đêm đầu tiên sau khi kết hôn thì chính ở trong căn phòng này, lúc đó Hoắc Dạ đã có uống một chút rượu nên trạng thái không tỉnh táo lắm, anh vồ đến giống như muốn bắt con mồi, nhưng Vương Ngữ Ninh lúc đó vì muốn giữ gìn cái gọi là “trinh tiết” nên đã vô cùng bài xích anh, không chỉ thế mà vào đêm tân hôn cô còn dọa tự sát nếu anh đến gần. Cho nên khi đặt chân vào đây thì cô lại có chút cảm khái, vốn dĩ cô rất sợ đau, nhưng chẳng biết khi đó cô có dũng khí ở đâu mà lại muốn tự sát nữa.

Còn chưa kịp để Vương Ngữ Ninh hồi tưởng xong thì Hoắc Dạ đã ôm lấy cô từ phía sau, anh còn dịu dàng tựa cằm của mình lên vai cô, nói:

- Em đang nghĩ gì vậy?

- Em đang xem nơi mà anh trưởng thành.

- Nó thú vị hơn anh sao?

Vương Ngữ Ninh liền có chút buồn cười nhìn Hoắc Dạ, cái tên này đúng là không còn chút liêm sỉ nào cả, người ta ghen với người, ghen với đồ thật thì thôi đi, đến cả khung cảnh mà cũng ghen nữa sao?

- Anh ấu trĩ thật đấy.

Nhưng rồi Hoắc Dạ liền kéo lấy Vương Ngữ Ninh ngã xuống giường, lúc này anh liền cúi xuống hôn lấy môi của cô. Dù rằng bản thân anh biết không nên kích động, vì nếu kích động thì anh sẽ làm ra những chuyện mà bản thân khó ngăn lại, nhưng nụ hôn này chắc không quá đáng đâu nhỉ?

Nụ hôn nhẹ nhàng, từ từ rồi bắt đầu có chút nhiệt huyết, lúc này Hoắc Dạ cũng đã sớm thăm nhập vào bên trong khoang miệng của cô, cố gắng đem hết mật ngọt trong miệng nuốt xuống. Còn Vương Ngữ Ninh cũng rất biết hợp tác, cô choàng tay ôm lấy anh, cố gắng phối hợp theo nhịp điệu của anh. Một lúc sau, Hoắc Dạ đã dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, sau đó lại hôn một cái, một cái rồi lại một cái, trận chiến lại tiếp tục trên cánh môi nhỏ của cô.

Khoảng chừng mười phút sau thì Hoắc Dạ đã dừng lại, anh nhẹ nhàng đặt lên trán của cô một nụ hôn rồi nói:

- Ninh Ninh, anh yêu em.

Vương Ngữ Ninh cũng ngoan ngoãn hôn lên môi anh một cái thật kêu, sau đó còn cười tinh nghịch nói:

- Em cũng vậy, em cũng rất yêu em.

Cô vừa dứt lời thì anh cũng chỉ biết cười trừ, cô vợ này đúng là nghịch ngợm mà, sau đó anh còn đưa tay chạm nhẹ vào mũi của cô, nói:

- Được rồi, anh đưa em về nhà, kẻo muộn quá cha mẹ lại lo.

Mặc dù sớm đã đoán được chuyện này Vương Ngữ Ninh vẫn cảm thấy không đúng lắm, hôm nay hôn đã hôn đến mức đó mà anh vẫn không làm gì sao? Lẽ nào... Nghĩ đến đây thì Vương Ngữ Ninh cũng lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, không đúng... Rõ ràng ở kiếp trước anh vẫn rất là anh dũng thiện chiến mà, sao mà có thể không được chứ? Lẽ nào là do cô thay đổi số phận nên ảnh hưởng sao?

Còn Hoắc Dạ thì từ khoảng cách này nhìn xuống lại thấy sắc mặt của cô thay đổi liên tục, anh liền nhẹ nhàng nói:

- Đầu nhỏ nhà em lại nghĩ linh tinh gì nữa rồi.

Đương nhiên là sau đó Vương Ngữ Ninh cũng không nói ra, nhưng cô vẫn phải cố gắng quyến rũ anh một chút. Lúc này cô liền dùng hai chân kẹp lấy hông của anh, còn ôm lấy cổ anh, nói:

- Hoắc Dạ, đã đến đây rồi mà không làm tròn bổn phận của người chồng sao? Anh... Không được?

Quả nhiên Hoắc Dạ nghĩ đúng, cái đầu nhỏ của vợ anh đúng là bó tay mà, ngay lập tức Hoắc Dạ liền gõ nhẹ vào trán cô, nói:

- Anh đã hứa sẽ không để em mang thai trong khoảng thời gian này, anh không muốn làm kẻ thất hứa đâu.

- Có nhiều biện pháp mà, đâu nhất thiết phải nhẫn nhịn chứ.

- Dù rằng y tế có tiên tiến, nhưng anh không muốn làm tổn hại đến thân thể của em. Hơn nữa tỷ lệ tránh thai cũng chỉ là 99%, lỡ như chúng ta rơi vào 1% còn lại thì sao? Tốt nhất là vẫn nên ngoan ngoãn đi bé con.

Vương Ngữ Ninh liền bĩu môi, cái người gì đâu mà cứng nhắc theo nguyên tắc hà. Nhưng cô là ai chứ, cô là Vương Ngữ Ninh, là người phá vỡ mọi nguyên tắc. Mặc dù hôm nay không được như ý nguyện nhưng chắc chắn cô sẽ báo “chù”, Hoắc Dạ sớm muộn gì cũng phải ngoan ngoãn nghe theo cô thôi.

Nói chuyện với nhau xong thì Hoắc Dạ cùng Vương Ngữ Ninh xuống nhà để đưa cô về Vương gia, sau khi chào tạm biệt Liễu Thúy và Hoắc Đình Hy thì cô cũng lên xe với anh.

Đến trước cửa Vương gia thì cả hai còn lưu luyến một chút, bây giờ nếu cô bỏ nhà theo trai... À không, bỏ nhà theo anh luôn được không nhỉ?

Giống như có tâm linh tương thông, Hoắc Dạ liền đưa tay xoa nhẹ gương mặt của cô, nói:

- Ngoan, vào nhà đi, cuối tuần anh đưa em đi chơi.

- Anh đúng là không cho người ta mơ mộng gì cả, ghét quá đi.

- Còn anh thì yêu em.

#Yu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.