Trời cũng đã sang buổi chiều, cũng may là tốc độ của nhóm họ nhanh nên đã đến đỉnh núi từ nãy rồi. Lúc này thì Hoắc Dạ, Vương Ngữ Tùng và Phạm Hiếu Từ còn đang dựng lều để buổi tối còn có chỗ ngủ, riêng Hứa Dịch và Đào Linh Nhi thì đi loanh quanh tìm xem có gì để ăn hay không, riêng Vương Ngữ Ninh và Đào Mị thì lại đi xung quanh tìm cành khô để buổi tối còn đốt lửa.
Lúc này thì chỉ có cô và Đào Mị, đương nhiên là không bỏ qua cơ hội, Đào Mị liền nhanh chóng nói:
- Ninh Ninh nè, đầu tuần sau em có thời gian không? Lâu rồi chị em mình không có đi mua sắm cùng nhau, chị muốn ôn lại kỉ niệm một chút.
- Ngại quá chị Mị, đầu tuần sau em và Hoắc Dạ còn phải đến Cục Dân Chính.
Nếu như đây là lần đầu Đào Mị nghe thấy thông báo này thì chị ta phải kinh ngạc mới đúng, nhưng dáng vẻ hiện tại của Đào Mị không phải kinh ngạc mà là toan tính gì đó. Bỗng chốc Đào Mị liền nói:
- Ninh Ninh à, chuyện hôn nhân là chuyện cả đời... Em cũng đâu cần gấp gáp như vậy.
Nghĩ nghĩ một lúc Vương Ngữ Ninh liền nhìn sang chỗ của Đào Mị, còn cười rất vui vẻ nói:
- Đúng là chuyện chung thân đại sự không nên gấp gáp, nhưng biết sao đây, Hoắc Dạ là người đàn ông tốt, thân hình cũng tốt, tính cách cũng tốt... Nếu em không nhanh lên thì sẽ có ruồi nhặng xung quanh đó chị Mị à.
Nói xong thì Vương Ngữ Ninh cũng quay lưng lại với Đào Mị, bỏ lại cô ta với gương mặt tức giận đến nổ mắt. Nhưng rồi với kĩ năng diễn xuất tuyệt vời thì Vương Ngữ Ninh lại nói tiếp:
- Hơn nữa Hoắc Dạ rất là yêu em, chị biết không hôm qua anh ấy còn nói rằng chỉ cần em đồng ý kết hôn, sau này cho dù em có ngoại tình thì anh ấy cũng không nói gì. Hiếm lắm mới có người đàn ông độ lượng như vậy, em phải nhanh chóng nắm bắt chứ.
Nghe đến hai chữ “Ngoại tình” thì Đào Mị liền tức giận đến đỉnh điểm, cô ta liền bước đến chỗ của Vương Ngữ Ninh rồi hất hết đống cành khô trên tay của cô, còn đưa tay muốn tát cô một cái. Nhưng rất may là Vương Ngữ Ninh đã sớm đoán được hành động của cô ta, nên liền thẳng tay nắm lấy tay cô ta rồi hất ra ngoài, nói:
- Chị tính làm gì vậy? Đào Mị!
- Mày... Mày... Mày, cái thứ trơ trẽn như mày, tại sao Hoắc Dạ lại mù mắt thích mày chứ. Còn chưa bước chân vào cửa của Hoắc gia đã vội vàng nghĩ đến chuyện ngoại tình, mày... Mày... Cái thứ vô liêm sỉ.
Mặc dù là bị mắng nhưng Vương Ngữ Ninh không tức giận, thay vào đó cô còn cười cợt nhả, nói:
- Vậy sao? Vậy người luôn châm ngòi ly gián em và Hoắc Dạ là ai vậy nhỉ? Người luôn tiêm nhiễm vào đầu em những thứ không tốt về Hoắc Dạ là ai vậy nhỉ? Người muốn giết em nhất... Lại là ai vậy nhỉ?
- Mày nói gì, tao nghe không hiểu.
Cho dù Đào Mị có chối đến chết thì cũng không che giấu được sự ham muốn của cô ta đối với Hoắc Dạ, một đứa con gái không vì cái gì mà lại ghen tị với đứa con gái khác thì chỉ có thể là vì tình thôi. Bỗng chốc lúc này Vương Ngữ Ninh lại lóe lên một ý nghĩ lớn, cô bước đến trước mặt của Đào Mị, nói:
- Tôi nói chị nghe này Đào Mị, chị nhìn từ trên xuống dưới đi, chị thích Hoắc Dạ và muốn leo lên người anh ấy đến run cả người rồi kìa. Suốt ngày ở trước mặt anh ấy giả vờ hiền lành, chị không thấy chán hả?
Ngay khoảng cách này thì Đào Mị liền đưa tay đẩy Vương Ngữ Ninh một cái, dù rằng cái đẩy của Đào Mị không mạnh, nhưng Vương Ngữ Ninh lại ngã mạnh xuống đất, hiển nhiên là cú ngã kia cũng khiến cho Đào Mị giật mình, cô ta lập tức lắp bắp nói:
- Mày diễn gì chứ, ở đây cũng không có ai. Đừng có ngậm máu phun người, tao không có thích Hoắc Dạ, tao chỉ là... Chỉ là...
- Chỉ là muốn làm thiếu phu nhân Hoắc gia thôi chứ gì? Chị Mị à, tôi hiểu mà.
Nhưng có lẽ Đào Mị không biết rằng ngay khi ngã xuống thì Vương Ngữ Ninh đã tìm thấy một loại trái cây, mà màu sắc của loại trái đó rất giống với màu máu, ngay khi Đào Mị vẫn còn phân tâm thì Vương Ngữ Ninh liền trực tiếp dùng trái đó chà một ít lên chân.
Đợi khi trò chuyện xong thì Đào Mị thì cô cũng đã quay trở lại chỗ của anh, nhưng sau đó Hoắc Dạ cũng có nhìn thấy dưới chân của Vương Ngữ Ninh vướng một ít máu, anh suýt nữa đã nhảy bổ tới để hỏi, nhưng cô liền nhanh chóng nháy mắt với anh một cái. Có vẻ như anh hiểu được ý của cô rồi, liền nhanh chóng phối hợp.
Nhận được cái gật đầu của Hoắc Dạ, Vương Ngữ Ninh liền giả vờ đi khập khiễng, hiển nhiên là gương mặt của cô cũng rất thất thần và có chút sợ hãi. Lúc này Hoắc Dạ liền bước đến, nhưng anh tiến một bước thì cô lại lùi hai bước, còn nói:
- Em có chút mệt, em muốn về lều một chút.
Mặc dù Vương Ngữ Tùng và Phạm Hiếu Từ không hiểu gì nhưng cũng gật đầu, mãi cho đến khi Vương Ngữ Ninh đã vào lều thì Vương Ngữ Tùng mới nhìn Hoắc Dạ, nói:
- Nó bị làm sao vậy? Hình như vừa rồi tôi còn thấy nó né cậu nữa.
Hoắc Dạ cũng rất phối hợp mà lắc đầu. Cái biểu cảm ngơ ngác kia của anh cũng đã đủ làm cho Phạm Hiếu Từ có vài phần tin, chắc hẳn vừa rồi Đào Mị đã nói gì đó nên tâm tình của Vương Ngữ Ninh mới đi xuống như vậy.
- Cứ để em ấy nghỉ một lúc, chắc là do leo núi hơi mệt thôi.
#Yu~