Giờ nghỉ buổi trưa thì Hứa Dịch cũng đưa Vương Ngữ Ninh đến một nhà hàng sang trọng, hơn nữa theo như cô biết thì nhà hàng này là một phần tài sản nhỏ của Phạm gia, đương nhiên nó cũng được xem là một phần trong Như Song Yến.
Ngay khi cô xuất hiện thì Phạm Duy và dì út Hứa Kỳ Manh cũng đã có mặt ở đây. Nhưng khi họ nhìn thấy Vương Ngữ Ninh thì có chút kinh ngạc, vì có lẽ theo trí nhớ của họ thì tiểu thư Vương gia rất thích Phạm Hiếu Từ, hơn nữa có lẽ trong Phạm gia ngoại trừ Phạm Duy thì không ai biết đến chuyện Vương Ngữ Ninh là đồ đệ của Phạm Thiểm, nhưng mà với mối quan hệ giữa cô và Phạm Hiếu Từ thì người cô gái này muốn giúp phải là Phạm Hiếu Từ chứ?
- Vương tiểu thư, hân hạnh được gặp cháu.
- Chú Phạm không cần gọi cháu là tiểu thư, cứ gọi cháu là Ninh Ninh được rồi.
Nghe vậy thì Phạm Duy cũng gật đầu, quả nhiên là tiểu thư nhà quyền quý, kể cả nói chuyện thì tác phong vẫn toát lên vẻ thanh lịch dịu dàng, chứ không giống như mấy đứa nhỏ Phạm gia, suốt ngày chỉ biết trông chờ vào bí mật Như Song Yến rồi làm kiêu, gây ra không ít họa cho Phạm gia.
- Ninh Ninh, không biết chú có nên hỏi hay không... Nhưng dù sao Như Song Yến cũng là bí mật gia truyền của Phạm gia, làm sao cháu biết được?
- Chẳng phải chú đã biết rồi sao ạ? Cháu là đồ đệ của sư phụ Phạm Thiểm, chuyện nấu được Như Song Yến là chuyện hết sức đơn giản với cháu.
Nhưng đương nhiên là Vương Ngữ Ninh sẽ không bao giờ giúp không công cho ai đó, nên không đợi Phạm Duy hỏi thì cô đã nói lên ý định cũng như là yêu cầu của bản thân. Đối với Vương Ngữ Ninh mà nói thì cô không có hứng thú với Phạm gia, nhưng thứ cô hứng thú duy nhất chính là một quyển sách ở trong Kinh Các của Phạm gia. Nghe đến đây thì không Phạm Duy không hiểu, đến cả Hứa Dịch và Hứa Kỳ Manh cũng hoang mang tột độ... Cô biết nấu Như Song Yến nhưng không ham mê cái gì khác, chỉ yêu cầu lấy một quyển sách từ Phạm gia thôi sao?
- Ninh Ninh, cháu chắc chứ?
- Cháu chắc ạ. Hơn nữa cháu cũng chỉ là người dạy chú nấu Như Song Yến, còn cháu thì không trực tiếp can thiệp vào.
Nhắc đến Như Song Yến thì Phạm Duy cũng chỉ biết qua loa vài món. Nhưng ông ấy đã sớm biết rằng ở phía của Phạm Hiếu Từ có người giúp sức, mà người đó nghe nói còn biết tận mười sáu món, vậy đồng nghĩa với việc ông ấy phải thành thục tất cả mười bảy món thì may ra mới có thể thắng được, nghĩ đến cơ hội chiến thắng mong manh mà Phạm Duy chỉ biết thở dài.
- Chú đừng lo, món ăn của người chú đang nghĩ đến thiếu một món rất quan trọng.
- Cháu biết sao?
- [Dĩnh Đồng Kỳ Châu], món ăn không phải ai cũng có thể làm ra, vì đây được xem là phương pháp của những đầu bếp chuyên nghiệp, đó là thịt của cá nóc sống, mà như mọi người biết thịt cá nóc có độc, chỉ cần không cẩn thận có thể gây chết người. Cho nên người chú đang nghĩ đến sẽ không ra được món này.
Sau một hồi trò chuyện thì Vương Ngữ Ninh cũng đã hỏi đến việc Phạm Duy biết nấu những món nào, ông ấy liền có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói:
- Chú chỉ biết có bốn trên mười bảy món. Gồm có [Quốc Thái Dân An], [Lý Man Phong], [Phong Ngữ Cảnh] và cuối cùng là [Nguyên Duẫn Chi Can].
Đến đây thì Vương Ngữ Ninh liền lắc đầu, vì theo như cô nhớ sư phụ từng nói Như Song Yến là một bàn tiệc được sắp xếp thứ tự từ trên xuống dưới, nếu không nấu theo thứ tự thì sẽ không biết được đáp án. Ngay lúc này thì Vương Ngữ Ninh liền lấy trong balo ra một tờ giấy trắng, rồi nhìn Phạm Duy nói:
- Mười bảy món Như Song Yến phải đi theo thứ tự, nếu không thì cho dù có là ông trời thì cũng không cho được đáp án chính xác.
Và theo thứ tự của Như Song Yến là [Lý Man Phong] => [Lửa Thiên Hận] => [Tam Trân Bảo] => [Trường Sinh Các] => [Kiềm Ngư Phủ] => [Quốc Thái Dân An] => [Bạch Di Quốc] => [Anh Cân Lộc] => [Kiều Tâm Ái Lạc] => [Hỗn Thế Trận] => [Hắc Tinh Linh] => [Nguyên Duẫn Chi Can] => [Nghịch Duyên Tương Lân] => [Dĩnh Đồng Kỳ Châu] => [Phong Ngữ Cảnh] => [An Cư Lạc Nghiệp] => [Na Nghiên Đường].
Lúc Phạm Duy và Hứa Kỳ Manh nhìn thấy một loạt tên những món ăn lạ mắt thì trong lòng họ bất giác lo lắng, vì những món này nghe qua đều có vẻ rất khó khăn, nhưng sau đó Vương Ngữ Ninh liền nhìn hai người họ, nói:
- Thật ra thì chỉ cần liệt kê như thế này thì hai người có thể đi lấy giấy tờ nhà của Phạm gia rồi. Nhưng để cháu nói thêm một chút, thật ra những món ăn này... Rất bình thường và gần gũi.
Sau đó thì Phạm Duy cũng có hỏi lại ý của câu trước là sao, nhưng Vương Ngữ Ninh lại không đáp, vì nếu như cô nói ra thì sẽ mất đi cơ hội cho đường chủ Phạm gia thị uy, cô chỉ lắc đầu, sau đó nhìn Phạm Duy bằng ánh mắt quyết đoán, nói:
- Chú Phạm, chú phải là đường chủ của Phạm gia. Cái gì cháu biết đều chỉ cho chú hết rồi, hi vọng chú đừng phụ lòng tin của cháu và sư phụ.
Phạm Duy đương nhiên hiểu được ý nghĩa của câu nói này rồi, Phạm Thiểm là một người có tài, đứa em gái này của ông ấy còn rất thông minh nữa, chỉ đáng tiếc cô em gái này lại là con của vợ kế, vì không muốn bị cho là bạch nhãn lang nên đã chủ động rút khỏi cuộc thi tranh vị trí đường chủ. Chứ nếu như Phạm Thiểm muốn tranh, thì đừng nói là Như Song Yến có cần hay không, chỉ với tài năng thiên bẩm của cô ấy cũng đủ để trên dưới Phạm gia phải phục tùng.
- Ninh Ninh, trông cậy vào cháu.
#Yu~