Editor: Nguyen Hien.
Từ ngày chính thức quản lý Lăng thị, Đồng Niệm mới biết mỗi ngày có bao nhiêu việc cần phải giải quyết. Các dự án chưa xem xong, giấy tờ chưa ký hết, còn có các cuộc họp quan trọng và các cuộc xã giao với các đối tác làm ăn. Từ sáng sớm đến tối mịt đều bận rộn, thậm chí kéo dài đến tận khuya.
Mặc dù có Mục Duy Hàm bên cạnh giúp đỡ, nhưng rất nhiều văn kiện giấy tờ phải do cô ký duyệt. Mỗi một lần vào thời điểm ký các văn kiện hay giấy tờ trên bàn, Đồng Niệm có cảm giác cây bút trong tay như nặng ngàn cân. Bởi vì khi cô đặt bút ký xuống thì nó quyết định tương lai của rất nhiều người. Nếu trong một phút quyết định sai lầm, không chỉ làm cho tập đoàn bị hao tổn, còn ảnh hưởng đến lợi ích của các nhân viên làm việc ở Lăng thị.
Gánh nặng đè ở trên vai mình, Đồng Niệm cảm thấy rất nặng nề nhưng cô không thể đùng đẩy trách nhiệm.
Sau khi thức cả đêm làm việc, Đồng Niệm tắt đèn bàn, xoay người đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh mặt trời dần dần nhô lên bên sườn núi, cô mím môi cười, cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp không kìm hãm được làm cho người ta mê muội.
“Em uống cà phê đi.”
Mục Duy Hàm đẩy cửa đi vào, đặt ly cà phê lên bàn, anh ngồi ở bên trong ghế xoay, tiếp tục xem tài liệu trong tay.
Trở lại bàn làm việc, Đồng Niệm ngồi xuống, bưng ly cà phê lên nhấp một hớp. Thời gian gần đây cô uống cafe ngày càng nhiều, nên không còn cảm thấy vị đắng chát của nó nữa. Ngược lại càng ngày cô càng cảm thấy thích mùi vị và hương thơm của nó.
“Dự án hợp tác của công ty chúng ta và Thẩm thị, đã sửa đổi tới đâu rồi? ” Giơ tay lên xoa chân mày, Đồng Niệm khẽ hỏi người bên cạnh, tiện tay cầm đồng hồ bỏ túi ở trên bàn lên. Dạo này cô có thói quen cầm và mân mê nó ở trong tay.
Nhìn thấy Đồng Niệm cầm đồng hồ ở trong tay, ánh mắt Mục Duy Hàm biến đổi, nhưng anh cũng không có nói gì. Từ trong đống tài liệu lấy ra tập hồ sơ màu đỏ, anh lấy ra bản dự án đặt trước mặt cô, nói: “Tuần trước đã sửa đổi xong rồi, anh có đi tìm gặp Trầm Phái Ngao mấy lần, nhưng anh ta đều tránh mặt không chịu gặp, người này bụng dạ cực sâu!”
Đặt đồng hồ xuống, Đồng Niệm đọc kỹ lại dự án, sắc mặt trầm xuống, mở miệng nói: “Tiền đã đến chân, chúng ta đợi họ đồng ý để sớm tiến hành, nhưng họ chậm chạp không trả lời, ruốt cuộc là nghĩ cái gì chứ?”
“Còn có ý gì nữa chứ, nhất định là muốn chúng ta xuống giá.” Mục Duy Hàm giơ tay vỗ lên vai Đồng Niệm, trầm giọng nói: “Vào lúc này, chúng ta phải bình tĩnh, họ cố ý kéo dài thời gian là muốn chúng ta sốt ruột, cho nên em nhất định phải giữ bình tĩnh.”
“Em hiểu.” Đồng Niệm gật đầu một cái, quay đầu nhìn Mục Duy Hàm, cười nói: “Ở đây có anh làm quân sư, kẻ vô dụng như em cảm thấy rất mừng, không có gì phải lo.”
Mục Duy Hàm nhếch môi cười, nhíu mày nhìn Đồng Niệm, giọng nói vui vẻ: “Niệm Niệm, em có muốn đi gặp Trầm Phái Ngao không?”
“Hả?” Đồng Niệm kinh ngạc nhìn sang, đôi mắt sáng loáng: “Em gặp anh ta có ích sao?”
Mục Duy Hàm thấp giọng cười, giọng điệu chế nhạo: “Anh nghe nói thái tử gia nhà họ Trầm rất thích nữ nhân xinh đẹp.”
Nghe vậy, nụ cười trên khóe môi Đồng Niệm cứng ngắc, ánh mắt sắc bén: “Mục Duy Hàm, anh muốn em dùng mỹ nhân kế hả?”
“Ha ha ha…” Mục Duy Hàm nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ, dựa lưng vào bên trong ghế, cười nói: “Loại chuyện này trước hết anh cảm thấy không công bằng, bằng không sao anh lại bị anh ta chặn ở ngoài cửa mấy lần mà vẫn không cho gặp chứ?”
“Anh đi chết đi!” Giơ tay cầm tài liệu trên bàn ném về phía Mục Duy Hàm, khuôn mặt Đồng Niệm đầy tức giận.
Nhìn thấy Đồng Niệm ném qua thứ gì đó, Mục Duy Hàm tay chụp lấy đồng thời còn ôm bụng cười. Sau khi thu lại nụ cười trên mặt, anh nghiêm túc nói: “Niệm Niệm, em đi gặp anh ta đi, chúng ta mấy chốc sẽ làm ăn cùng nhau, dạng người gì cũng phải chung đụng.”
Đồng Niệm nở nụ cười, vui vẻ gật đầu một cái, rất đồng ý lời anh nói. Nếu sớm hay muộn gì cũng phải gặp, như vậy cô tình nguyện chủ động đi gặp trước, đây là Lăng Cận Dương đã dạy cô.
Cô lại đưa tay cầm lấy đồng hồ lên, để trong lòng bàn tay ủ ấm cho nó. Từng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, động tác này làm cho chân mày đang nhíu chặt của cô cũng thả lỏng hơn.
Kể từ sau khi Lăng Cận Dương rời đi, cái đồng hồ này chưa từng rời khỏi người cô, cô đi đến đâu cũng mang theo nó, một tấc cũng không rời. Mỗi khi nhìn thấy nó, cô lại nhớ đến ánh mắt dịu dàng của anh, giúp cô xua đi nỗi bất an trong lòng mình.
“Em về ngủ đi, chiều rồi quay lại.” Mục Duy Hàm đưa cho Đồng Niệm tập hồ sơ dự án kinh doanh với Thẩm thị mà anh đã chuẩn bị xong, rồi dịu dàng bảo cô.
Đồng Niệm nhận lấy tập tài liệu, nhíu mày nhìn anh, ánh mắt ôn hòa: “Vậy còn anh thì sao? Tối hôm qua cũng không có ngủ, anh cũng về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
Làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ trước mặt Đồng Niệm, Mục Duy Hàm nhếch môi cười nói: “Anh là người làm công, không có được sự đãi ngộ của chủ.”
“Stop!” Nghe anh nói, Đồng Niệm hung hăng liếc mắt nhìn.
Vẻ mặt Mục Duy Hàm vô cùng dịu dàng, anh mím môi cười lên, giơ tay lôi Đồng Niệm đẩy ra ngoài: “Được rồi, em về nhà nhanh đi, công ty không nhất thiết phải có hai người chúng ta cùng một lúc. Anh là đàn ông tất nhiên phải chăm sóc phụ nữ.”
Sắc mặt Đồng Niệm yên tĩnh, quay đầu theo dõi ánh mắt của anh, trầm giọng nói: “Duy Hàm, cám ơn anh. Nếu như không có anh giúp đỡ, hai tháng nay em không thể chống đỡ được.”
Đi tới trước mặt Đồng Niệm, Mục Duy Hàm nhẹ nhàng nâng tay lên, muốn sờ mặt của cô, do dự một chút anh đành thôi, chỉ khoác tay lên vai cô, “Em thật là ngốc, giữa chúng ta cần phải nói những lời này sao? Anh đã đồng ý với chủ tịch, nhất định sẽ giúp em vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Khóe mắt ê ẩm khó chịu, Đồng Niệm hít vào một hơi thật sâu, kiềm chế nước mắt, trên môi nở nụ cười dịu dàng: “Được, vậy em đi về trước, anh chờ tin tức của em.”
“Ừ.” Mục Duy Hàm cười gật đầu một cái, đưa mắt nhìn cô rời khỏi phòng làm việc. Anh xoay người ngồi vào bên trong ghế, tiếp tục xử lý hết công việc còn lại.
Đi thang máy tới tầng ngầm đỗ xe, Đồng Niệm cất bước đi tới chỗ đậu xe, giày cao gót dưới chân cô phát ra âm thanh “Cộc cộc.”
Mở khóa xe, tách một cái, đèn xe chiếu sáng. Cô mở cửa xe ngồi vào bên trong, nổ máy lái đi. Thân xe McLaren màu bạc được cô lái ra khỏi bãi đổ xe ở tầng ngầm chạy băng băng trên đường.
Không lâu sau đó, Đồng Niệm đã lái xe trở về Lan Uyển, tắt máy xe, cô đẩy cửa đi xuống.
“Tiểu thư.”
Các người làm thấy cô về, đều cúi đầu chào. Hôm nay cô chính là chủ nhân của cái nhà này, không còn thân phận là khách như trước đây nữa.
Đồng Niệm gật đầu một cái, không ngừng bước chân, cất bước đi lên lầu, đồng thời bảo: “Chuẩn bị giúp tôi bữa ăn sáng.”
“Vâng!”
Trở lại phòng ngủ, trước tiên Đồng Niệm đi tắm rửa sạch sẽ, cả người mệt mỏi tản đi không ít. Người giúp việc lúc đó cũng bưng bữa sáng vào, đợi cô ăn xong, dọn dẹp chén đĩa rồi đi ra đóng cửa phòng lại.
Đi tới bên cửa sổ, Đồng Niệm giơ tay kéo rèm cửa ra, cũng không có kéo ra hết. Trải qua thời gian này, cô tập riết thành thói quen. Dù là ban ngày cô cũng kéo rèm cửa, cảm giác tối tăm sẽ làm cho đáy lòng cô lo lắng.
Vén chăn nằm trên giường, Đồng Niệm nằm xuống, vùi đầu vào trong gối, cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi. Mấy ngày nay chỉnh sửa bản dự án hợp tác với Thẩm thị, mỗi ngày cô chỉ ngủ 3 đến 4 tiếng. Tối hôm qua lại thức trắng đêm, nên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nằm xuống giường có mấy phút, Đồng Niệm liền nhắm mắt ngủ thật say. Mỗi ngày đều liều mạng làm việc, cô thấy mệt đến kiệt sức. Không có nhiều thời gian nghĩ đến anh, như vậy cô mới thấy thời gian qua mau một chút.
Mặc dù biết anh đang ở một nơi khác, nhưng cô không thể đi tìm anh, bởi vì cô hiểu anh cần có thời gian, mà bây giờ cái cô có thể cho anh, chỉ có thời gian. Cô phải ngoan ngoãn ở đây chờ, bảo vệ Lăng thị, bảo vệ nhà của bọn họ, cũng là muốn bảo vệ tình yêu của bọn họ.
Ngủ một giấc, tinh thần đã tốt hơn nhiều, người giúp việc theo lời Đồng Niệm dặn đánh thức cô dậy. Đồng Niệm mở mắt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn sáng rực như cũ. Cô vặn người ngồi dậy, chân không đi tới bên cửa sổ, nhìn cả khu vườn đầy hoa tường vi rực rỡ, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.
Mở đồng hồ bỏ túi trong tay ra, tiếng chuông phát ra làm cho đáy lòng mất mác của cô cảm thấy an ủi. Tuy nhiên mỗi lần nghĩ tới, tâm tình của cô lại cảm thấy rất uể oải.
Mỗi lần trước khi đi ngủ, Đồng Niệm đều ảo tưởng, thời điểm lúc cô mở mắt, anh sẽ xuất hiện bên cạnh mình. Tuy nói ảo tưởng không có thực, nhưng trong khoảng thời gian không quá một giây này, cô đều âm thầm vui vẻ. Thời gian anh trở lại ở bên cạnh cô một giây thì sẽ giảm bớt sự nhớ mong một giây.
Nhìn xích đu trong sân khẽ nhúc nhích theo gió, tiễn đồng đen nhánh của Đồng Niệm tràn ngập ý cười. Cô nâng đồng hồ lên môi hun một cái, rồi dùng sức nắm chặt trong lòng bàn tay.
Anh trai, em biết anh sắp trở lại, em có thể cảm nhận được.
Rửa mặt sửa sang xong, Đồng Niệm đi tới trước tủ quần áo, chọn cho mình một chiếc váy dài màu đen, vẻ bề ngoài nhìn có chút chuyên nghiệp. Cô cột tóc thành đuôi ngựa, phối hợp với đồ trang sức trang nhã, ngoài ra cũng không có chảy chuốt gì thêm.
Tháng sáu thời tiết bắt đầu nóng nực, Đồng Niệm lái xe rời khỏi Lan Uyển, chạy thẳng tới tập đoàn Thẩm thị. Đoạn đường nơi Thẩm thị đặt vị trí rất phồn hoa, cách cao ốc Lăng thị chỉ có một con đường, hơn nữa hai cao ốc còn đối mặt nhau.
Lái xe đến bãi đậu xe, sau khi tìm được chỗ đậu xe, Đồng Niệm từ trên xe bước xuống, một đường đi tới thang máy. Đi ngang qua một chiếc xe hơi màu đen, cô không nhịn được dừng bước lại.
Từ nhà chạy đến đây, Đồng Niệm có chút đổ mồ hôi. Cô thấy mặt mình phản xạ trong cánh cửa xe hơi màu đen nhánh, cất bước đi tới.
Nghĩ tới người cô sắp sửa nhìn thấy, cả người Đồng Niệm đầy đề phòng, bất kỳ chi tiết gì cũng phải để tâm, nhất là ấn tượng đầu tiên, khá là quan trọng. Cô đứng ở phía trước, nhìn vào kính cửa sổ xe, phát hiện sơn môi có chút phai nhạt, liền móc cây son trong túi xách ra thoa lại.
Bởi vì cửa sổ xe đen nhánh, cho nên Trầm Phái Ngao cũng không có chú ý tới chỗ tài xế ngồi mơ hồ còn có bóng người.
Trầm Phái Ngao vừa tắt máy xe, còn chưa có đẩy cửa xe ra liền nhìn thấy có một người đi tới. Anh thấy người đi tới đứng trước cửa xe, nhìn tới nhìn lui, mày kiếm anh nhăn lại. Đang định đẩy cửa xe ra, lại thấy cô móc son môi ra trang điểm lại, lúc này anh dừng lại động tác trên tay.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt áp thấp xuống ở bên ngoài cửa xe, Trầm Phái Ngao mở to mắt, đáy mắt nụ cười càng thêm khắc sâu. Mấy ngày nay bản dự án anh cũng đã có xem qua, hôm nay vị này là người nắm quyền tập đoàn Lăng thị, là người làm đề tài cho nhóm người nhàn rỗi. Mọi người đều suy đoán thân thế của cô, dạng lời đồn đãi gì cũng đều có.
Yên tĩnh ngồi trong xe, đôi mắt Trầm Phái Ngao nhìn hai gò má xinh đẹp của cô, nụ cười trên khóe môi không giảm. Con nhóc này, vóc người so với tấm hình còn xinh đẹp hơn, đôi mắt to đen nhánh, sáng rực rỡ.
Nhìn vào cửa sổ xe, Đồng Niệm sau khi trang điểm lại, hài lòng cười. Cô định đứng thẳng người dậy, nhưng không nghĩ cửa xe vang vang lên một tiếng “Cạch.”, người đàn ông ngồi ở bên trong xe, nhìn cô rồi mỉm cười hỏi: “Tiểu thư, cô bận rộn như vậy có cần tôi giúp không?”
Đồng Niệm đứng thẳng người, khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên, lắc đầu nói: “Thật xin lỗi.” Cô cắn môi xoay người bước đi, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Vừa đi, cô vừa âm thầm chắt lưỡi. Ôi mất mặt quá đi! Thật sự quá mất mặt!