Đồng Niệm kinh ngạc đứng tại chỗ, cố gắng trừng lớn hai mắt, cô nghĩ mình đang hoa mắt, nhưng khuôn mặt đang tươi cười kia rất chân thật.
“Sao anh lại tới đây?”
Vi Kỳ Hạo cười đi tới, đặt tay lên vai cô, giọng điệu tự nhiên: “Đến gặp em.”
Miệng nở nụ cười thân thiết, trong lòng Đồng Niệm sợ hãi, theo bản năng trốn tránh, nhưng bị anh thuận thế kéo đến bên người.
Động tác đột nhiên này làm cô không kịp chuẩn bị, cô giãy dụa vô dụng, sắc mặt càng thêm khó coi: “Anh thấy tôi rồi thì đi nhanh đi!”
"Niệm Niệm!" Lăng Trọng nhìn qua, giọng điệu hơi hiển trách cứ: "Bạn đến làm khách, sao lại không lễ phép như vậy?” Ngữ khí của ông mặc dù trầm lại nhưng ý cười không giảm.
Vi Kỳ Hạo kéo tay cô, vẻ mặt tự nhiên ngồi xuống sofa.
Đối với sự lỗ mãng của anh, Đồng Niệm chán nản trừng mắt cảnh cáo. Chỉ tiếc Vi Kỳ Hạo không nghe mà còn nghiêm trọng hơn, tán gẫu vui vẻ với Lăng Trọng.
Cô cúi đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, thấy ngón tay thon dài của lcd khẽ chọc ở giữa gối, không nhìn ra khác thường.
Đồng Niệm âm thầm cắn môi, vài lần nhìn vào ánh mắt Vi Kỳ Hạo, thấy anh mỉm cười, thậm chí còn thân thiết nói đùa với cô.
Rốt cuộc cô nản lòng, con ngươi hiện lên ý khẩn cầu.
“Ở lại ăn cơm trưa đi?” Lăng Trọng nhìn thời gian, mở miệng giữ người, hiển nhiên ấn tượng đối với anh không tồi.
Đồng Niệm hoảng sợ, anh chưa trả lời cô đã vội vàng nói: “Giữa trưa anh ấy còn có chuyện mà!”
Lăng Trọng mím môi cười cười, dùng ánh mắt hỏi người bên cạnh: “Thật sự có việc?”
Lúc này đây, Vi Kỳ Hạo ra vẻ nghe lời: “Quả thật có việc, lần sau lại đến thăm chú.” Lúc anh đứng lên, nghiễm nhiên mang thần thái là người có giáo dưỡng.
Đồng Niệm âm thầm thở hắt ra, trực tiếp kéo anh ra bên ngoài: “Tôi tiễn anh ra ngoài.”
Đem hết động tác của cô thu vào đáy mắt, Vi Kỳ Hạo nhếch môi cười yếu ớt, rất có lễ phép nha. Trước khi đi, anh lướt qua đôi mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương, cố ý khẽ gật đầu.
Cô chẳng quan tâm đến chi tiết này, Đồng Niệm một đường kéo anh ra bên ngoài biệt thự, sắc mặt lập tức thay đổi: “Vi Kỳ Hạo, anh điên rồi, ai cho anh đến nhà tôi?”
Vi Kỳ Hạo vuốt lên áp sơ mi bị cô túm, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm mắt cô: “Như thế nào, em có bí mật sợ tôi biết?”
Một câu làm cho Đồng Niệm sửng sờ tại chỗ, sắc mặt đại biến.
Bắt được ánh mắt đang trốn tránh của cô, Vi Kỳ Hạo thản nhiên nói: “Tôi không nghĩ thế mà, sao em lại khẩn trương thế chứ?”
“Trò chơi này không cần thiết!” Đồng Niệm hoãn khẩu khí, ngữ điệu xa cách.
Bàn tay dừng ở đầu vai cô, ánh mắt Vi Kỳ Hạo thản nhiên: “Đồng Niệm, tôi không có chơi đùa, cũng không muốn chơi đùa với em!”
Đồng Niệm không hiểu , thoáng chốc không nói gì, ngây thơ nhìn anh.
Ánh mắt to ngập nước của cô vụt sáng, giống như một thứ ánh sáng trong suốt, Vi Kỳ Hạo không đành lòng dọa cô: “Em về đi, tôi đi đây.” Anh xoay người lên xe.
Nhìn chiếc xe đi xa, cô nghĩ về lời nói của anh, đáy lòng không rõ.
Trở lại phòng khách, Đồng Niệm kiên trì ngồi vào bên cạnh Lăng Trọng giải thích: “Ba, Vi Kỳ Hạo, anh ta…”
“Đứa nhỏ này không tồi.” Lăng Trong cắt ngang lời cô, khen ngợi đứng lên: “Nhà họ Vi có tiểu tử này mặc dù nuông chiều nhưng cũng là quen mặt, tương lai nhất định được việc.”
Đồng Niệm cúi đầu, ngược lại không biết nói gì, tâm tình bất an.
Lăng Trọng nghĩ cô thẹn thùng, cười an ủi nói: “Nếu con muốn kết giao với cậu ta, ba không phản đối!”
Đồng Niệm xấu hổ ngẩng đầu, cũng không nghĩ là bắt gặp đôi ngươi đen kia, cô do dự, khóe miệng cười: “Con hiểu ý cha, con sẽ suy nghĩ kĩ.”
Lăng Trọng vừa lòng gật đầu, nhìn ánh mắt cô sủng nịch: “Con yên tâm, chỉ cần con thích, cả nhà không ai cản con.”
Trong lòng Đồng Niệm ấm áp, ánh mắt cười viên mãn. Vô luận thế nào, mấy năm nay Lăng Trọng đối với cô rất tốt, trong lòng cô rất cảm kích.
"Ăn cơm!"
Tâm tình Lăng Trọng tốt, phân phó người hầu đứng dậy đi tới nhà ăn, cùng nguời làm cười nói.
Lo lắng cũng tản đi, Đồng Niệm đứng lên, đồng thời người đàn ông đối diện cũng đứng dậy, cô kích động muốn né tránh, cũng không nghĩ là sơ ý, cả người suýt ngã sấp xuống.
"Cẩn thận một chút." Lăng Cận Dương thân thủ đỡ lấy của thắt lưng của cô, thuận thế đem cô ôm vào trong lòng, đưa miệng tới gần tai cô nhẹ giọng nói: “Nóng vội như thế sao? Đi cũng không xong, dễ dàng té ngã vậy.”
Sắc mặt Đồng Niệm cứng đờ, theo dõi ánh mắt anh, chỉ thấy anh cười. Cặp mắt lợi hại kia làm cho người ta cảm thấy lạnh.
Buông tay ở bên hông cô ra, Lăng Cận Dương thong dong rời đi, không có biểu tình gì trên mặt.
Ngày bảo vệ luận văn càng đến gần, mỗi ngày Đồng Niệm đều tích cực chuẩn bị, đồng thời cũng tìm cách thoái thác vào Lăng thị làm việc.
Ở cổng trường, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi cô: “Chị!”
Vừa nhìn thấy cô, trong lòng Đồng Niệm đã đoán ra đại khái . Thời điểm về đến nhà đã thấy thím chờ sẵn, vẻ mặt dồn dập bất an.
“Niệm Niệm.” Thím nhìn thấy cô vui vẻ ra mặt. “Lâu như vậy rồi không thấy con về, chú con rất nhớ.”
Đồng Niệm quét mắt trong nhà, cũng không có thấy chú mình đâu, nhất thời hiểu được: “Xảy ra chuyện gì?”
Hai mẹ con nhìn nhau, thím cô đành mở miệng: “Cổ phiếu thua lỗ đang cần tiền đầu tư. Niệm Niệm con có thể mượn mười vạn cho thím không?”
Đồng Niệm rùng mình, trong lòng tức giận những người này thực sự đem cô là cây hái ra tiền. Người bình thường có khả năng đầu cơ cổ phiếu sao? Có bao nhiêu người đã tán gia bại sản rồi chứ.
“Thím.” Đồng Niệm bình tĩnh khuyên nhủ: “Nghe lời con, hãy bỏ đi, sống cho tốt.”
Thím cô vừa nghe lời này liền thay đổi sắc mặt, giọng điệu cấp bách: “Hiện tại đã đầu tư nhiều tiên rồi, không được, tuyệt đối không được!”
Thấy bà ngoan cố, trái tim Đồng Niệm lạnh lẽo, không muốn dây dưa lâu, lạnh lùng nói: “Con không có tiền.” Nói xong những lời này cô rời đi, không để thím cô nói thêm.
Ngồi xe trở lại Lan Uyển, tâm tình Đồng Niệm cảm thấy mất mác. Đối với nhà họ Đồng, cô đã hết sức, nói đó là gông xiềng, chung quy là muốn gỡ bỏ không phải sao?
Lăng Cận Dương đang cúi đầu đùa Rella, lúc này thấy cô về, ánh mắt thản nhiên. Anh vỗ vỗ đầu Rella, cười nói: “Vật nhỏ, mang mày đi tắm nhé.”
Rella ở bên chân Đồng Niệm vòng vo, sau đó vui vẻ đi theo anh hướng về phòng tắm.
Nhìn bóng dáng lạnh lùng của anh rời đi, Đồng Niệm ngây ngốc, cảm giác có chỗ không thích hợp.
. . . . . .
Biệt thự phong cách Âu mà trắng, khí khái bất phàm.
Ở giữa ghế sofa màu trắng trong phòng khách, Lăng Thuấn cầm báo đang lật lật xem tin tức. Không bao lâu sau một đôi bóng dáng đi từ trên lầu xuống, thật là thân mật.
Lăng Thừa Nghiệp ôm vợ hiền, cúi đầu hôn lên môi cô, tựa hồ chưa đủ, càng kìm giữ cô vào trong ngực, môi lưỡi triền miên.
"Khụ khụ. . . . . ."
Lăng Thuấn nhìn hai người, sắc mặt trầm xuống, nhịn không được ho khan vài tiếng.
An Nhã trong lồng ngực vội vàng đứng thẳng dậy, chào hỏi quy củ: “Ba, chào buổi sáng.”
Mặc dù không quen với hành vi của bọn họ nhưng không nói thêm gì, Lăng Thuấn dằn lại không đáp lời.
Nhìn sắc mặt của ông, An Nhã quay đầu lại trừng mắt chồng mình, anh còn cười vô lại.
Nói chuyện mấy câu, An Nhã cầm túi xách, cười nói: “Ba, ông xã, em đi dạo phố với An Hân trước.” Khi nói chuyện cô bước nhanh ra ngoài, ngồi lên lái xe rời đi.
Mắt thấy con dâu đi xa, sắc mặt Lăng Thuấn trầm trầm, quay đầu nhìn chằm chằm đứa con, dặn dò nói: “Hiện giờ An Hân đã trở lại, nó không chịu để tâm, sao được?”
"Như vậy thật tốt, " Lăng Thừa Nghiệp nâng dấu tay sờ bên môi, trên mặt còn lưu lại thản nhiên , "Một cô vợ khôn khéo, rất tốt!"
Lăng Thuấn bất mãn nhìn chằm chằm đứa con, đáy mắt tàn khốc: “Bộ dạng con như thế, làm sao giống người nên chuyện?”
Cha giáo huấn, Lăng Thừa Nghiệp không dám cãi lại, sắc mặt âm trầm: “Con không phục! Ba năm trước bệnh tình bác cả nguy kịch, không phải dựa vào nhà họ An thì Lăng Cận Dương đã sớm bị đá khỏi Lăng thị. Nói đến cùng không phải cậu ta ăn cơm nhão sao?!”
"Thừa Nghiệp!" Lăng Thuấn lớn tiếng quát mắng, thần tình cảnh cáo: "Những lời này con bỏ trong bụng, không được nói lung tung có biết không?”
“Con biết.” Lăng Thừa Nghiệp gật gật đầu, đáy mắt sâu kín hiện lên cái gì.
Tức giận tản đi, khẩu khí Lăng Thuấn ôn hòa lại: “Lúc trước cho con lấy An Nhã là bất đắc dĩ, cái nha đầu An Hân kia, một lòng một dạ ở trên người Lăng Cận Dương.”
“Nhưng An Nhã ở đây, chúng ta cũng không có được cổ phần Lăng thị.” Nghĩ đến đây, Lăng Thừa Nghiệp canh cánh trong lòng.
Ánh mắt Lăng Thuấn tối sầm, nhiễm tia lo lắng: “Đều là chuyện của chị dâu ta, năm đó nhà họ Du có ơn với nhà họ An, đối với lời nói của Du Thù Lan, An gia không dám không theo, 10% cổ phần Lăng thị kia là làm hồi môn cho An Hân!”
Ông lại tiếp tục nói: “Thừa Nghiệp, chúng ta còn nhiều thời gian, suy nghĩ biện pháp. Còn nữa, An Nhã được lòng An phu nhân, tương lai sẽ là điều tốt cho con. Ba an bài hôn sự này không có sai đâu.”
"Ba!" Lăng Thừa Nghiệp nhìn cha mình, đôi mắt mị mị: "Lúc trước ông nội thương yêu nhất chính là ba, cũng muốn để lại Lăng thị cho ba, là cha con bọn họ đoạt của cha con ta mọi thứ!”
Vỗ võ vai đứa con, Lăng Thuấn cúi đầu cười, ánh mắt chắc chắn: “Con à, những thứ của con, ba sẽ lấy lại hết cho con!”
Nghe vậy, cha con ăn ý cười khẽ.
Bảo vệ luận văn tiến hành thuận lợi, buổi chiều đi ra khỏi trường, Đồng Niệm nhìn di động có gọi nhỡ, cô đang định xem thì di động lại vang lên.
Cô rất nhanh bắt máy, chỉ nghe tiếng khóc thê lương: “Chị ơi, chị mau trở về, ba em nhảy lầu….”
Nghe vậy, sắc mặt Đồng Niệm đại biến, trái tim thoáng chốc rơi xuống đáy cốc.