Editor: Nguyen Hien
Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích. Cô tin tưởng ánh mắt mình, tuyệt đối không xử lý theo cảm tính!
Chiếc xe màu bạc hiệu McLaren chạy băng băng trên đường cao tốc, ánh đèn
đường màu vàng nhạt bao phủ cả thân xe, giống như ám dạ, tinh linh xuyên qua.
Người đàn ông trong xe, một tay khoác lên cửa sổ xe, hai
mắt nhìn chằm chằm về phía trước, toàn bộ cửa xe đều hạ xuống, mặc cho
gió lạnh tàn sát bừa bãi, lưu loát thổi tóc ngắn của anh bay tán loạn.
Khí lạnh ngang nhiên đánh tới, trong nháy mắt có một loại ảm giác hít thở
không thông. Đáy mắt Lăng Cận Dương gợn sóng, anh mím môi đạp mạnh chân
ga, tăng hết tốc độ.
Cảnh vật bốn phía lướt qua vùn vụt, Lăng Cận Dương không chớp mắt, hai tay anh giữ chặt tay lái, lái xe hướng về phía bờ sông.
Ban đêm, bờ sông không có một bóng người, trên mặt sông sóng gợn lăn tăn, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Lăng Cận Dương đẩy cửa xe bước xuống. Thân hình cao lớn dựa trước xe, phác họa một bóng hình thon dài trên mặt đất.
Hồi lâu, anh nghiêng người ngồi trên đầu xe, tay thì tùy ý đặt trên đầu xe, chân thì cong lên, bộ dáng vô cùng lười biếng, khác xa vẻ cao quý tao
nhã vốn có của anh.
Mở bao thuốc lá ra, từ bên trong lấy ra một
điếu thuốc, Lăng Cận Dương đặt trên môi, mở bật lửa, một ánh lửa màu
xanh nhạt hiện lên. Anh hít sâu một cái, ngẩng đầu lên thật cao, đưa mắt nhìn về nơi xa, vẻ mặt dần dần ổn định lại.
Tàn thuốc lá trên
tay đã tắt, Lăng Cận Dương gảy nhẹ ngón tay, trong nháy mắt tàn thuốc
rơi xuống. Gương mặt tuấn tú của anh một lần nữa khôi phục lại vẻ mặt
lạnh lùng quen thuộc, cũng không nhìn ra được một chút dao động.
Trong bóng đêm đen kịch, thân xe màu bạc trong khoảng khắc biến mất.
Đồng Niệm tắm xong đi ra ngoài, thay bộ quần áo dính máu trên người ra, để
vào máy giặt. Trong phòng có chút lạnh, cô mở máy điều hòa lên, tay chân dần dần ấm lại.
Đi tới phòng bếp, cô mở tủ lạnh ra, thấy bên
trong chất đầy thức ăn, cũng không buồn động tới. Với tay lấy hộp mì ăn
liền, đun sôi nước nóng, bỏ mì vào.
Miễn cưỡng ăn vài muỗng, cô dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, tắt đèn phòng khách, đi thẳng về phòng ngủ.
Xung quanh yên tĩnh, không có bất cứ tiếng động nào. Ngoài cửa sổ gió lạnh
thổi mạnh, cành lá lay động, trơ trụi đung đưa, nhìn xuyên qua màn che,
từng đạo bóng đen thoáng qua, làm cho người khác cảm thấy hoảng sợ.
Đồng Niệm dựa lưng vào đầu giường, cả người rúc vào trong chăn mà vẫn cảm
thấy lạnh. Lăn qua lăn lại cả đêm, mặc dù người rất mệt mỏi, nhưng một
chút buồn ngủ cũng không có. Cô đưa tay mở ti vi, điều chỉnh âm lượng
nhỏ nhất, cô không muốn làm ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh nghỉ ngơi
nhưng lại muốn chừa cho mình một chút âm thanh, như vậy ít nhất cô không thấy mình đơn độc.
Dựa vào đầu giường mơ mơ màng màng ngủ, thời
điểm Đồng Niệm mở mắt lần nữa, ngoài cửa sổ còn tối đen hơn, cô lướt mắt nhìn đồng hồ báo thức, đã bốn giờ sáng. Tỉnh lại, không còn buồn ngủ,
nhìn chương trình ti vi đã sớm hết, lấy điều khiển cô tắt tivi, vén chăn lên rời giường.
Tắm sơ qua, Đồng Niệm đi vào trong bếp, lấy thức ăn trong tủ lạnh mua ngày hôm qua, làm buổi sáng cho mình. Sau khi ăn
xong, trời bên ngoài đã sáng lên. Cô đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài,
trên đường đã có người đi lại.
Trở lại phòng ngủ thay quần áo,
Đồng Niệm cầm ví da lên, khóa kỹ cửa, đi ra khỏi nhà. Cô gọi một chiếc
taxi đậu bên đường, đi thẳng đến bệnh viện.
Thời điểm đi tới bệnh viện, thời gian vẫn còn sớm, Đồng Niệm đứng bên ngoài phòng chăm sóc
đặc biệt. Lúc này hành lang rất an tĩnh, từ cửa sổ cô nhìn vào bên trong một chút, không nhìn thấy có người nhà họ Vi bên trong, cô khẽ đẩy cửa
phòng đi vào.
Trong phòng bệnh mùi nước sát trùng phiêu tán, Đồng Niệm đi tới bên giường, nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường,
an ổn ngủ. Gương mặt anh tái nhợt, trên người áo bệnh nhân mở ra, lộ ra
mảnh vải trắng thật dày quấn quanh bụng.
Đồng Niệm vươn tay, ngón tay chạm vào mu bàn tay anh, hốc mắt ê ẩm. Cô nói không ra tư vị trong
lòng mình, cảm thấy rất khó chịu, có chút không thở nổi.
Nhìn túi xách đặt ở trên tủ đầu giường, Đồng Niệm nhanh chóng đứng lên, không
dám dừng lại lâu thêm, chỉ sợ bắt gặp mẹ Vi Kỳ Hạo, lại xảy ra xung đột. Sau khi đi ra phòng bệnh, cô đi gặp y tá hỏi thăm tình hình, y tá nói
cho cô biết hai ngày nay bệnh nhân ngủ mê man do tác dụng của thuốc,
tránh bị đau do vết thương.
Đại khái hiểu được bệnh tình của anh, Đồng Niệm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cô rời bệnh viện, trực tiếp bắt
xe trở lại thị trấn nhỏ.
Buổi sáng ở thị trấn nhỏ hết sức yên
tĩnh. d’đ/l/q'd Nguyễn Nghiên cả đêm không ngủ, ngồi ở cuối giường, mắt
nhìn chằm chằm bức tranh treo trên tường, tầm mắt ngừng lại ở chỗ con
dấu có tên Trường Khanh.
Thì ra là Trường Khanh, lại là Vi Minh Viễn.
Ánh mắt Nguyễn Nghiên u ám, dung nhan thanh lệ nhuộm mấy phần cô đơn. Hai
mươi lăm năm trước, họ gặp nhau có chút sai lầm, chuyện khi xưa của bọn
họ không có kết thúc tốt đẹp.
Khi đó, bà còn là sinh viên trường
mỹ thuật, thường xuyên chạy đến lớp học thêm củaông, nhìn ông tài hoa
hơn người, tác phong nhanh nhẹn, nhưng thời đó nam nữ vẫn còn rất kiêng
dè nhau, khó có thể gần gũi. Cuối cùng tâm hồn của bà phút chốc cũng
thất lạc ở trong đôi mắt trơn bóng như ngọc kia.
Biết rõ Trường
Khanh cũng không phải là tên thật, biết rõ người khí phách phong thái
như ông xuất thân không phải từ gia đình bình thường, nhưng bà cố chấp
lừa mình dối người. Đến một ngày kia, bà nhìn thấy một người phụ nữ dắt
theo một đứa bé trai, tới trường học tìm bà.
Nhìn tấm ảnh gia đình, hoàn toàn đánh vỡ giấc mộng đẹp của bà. Sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ, bà từ đó mai danh ẩn tích.
Bà chớp mắt một cái, quá khứ qua nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng đã
biến mất hầu như không còn. Nhưng hai mươi mấy năm cô đơn chờ đợi, đến
cuối cùng là vì người kia mà không bỏ xuống được hay là trừng phạt chính bản thân mình?
Năm đó xảy ra chuyện, làm cho bà hứng chịu tiếng
xấu, cha của bà vì vậy mà buồn bực sầu não chết. Bà tự hành hạ bản thân
mình rất nhiều năm, đến nay cũng không thể tha thứ, bởi vì sai lầm của
bà, khiến cho cha mẹ người thân bị thương tổn.
Nhưng dù có ăn năn hối hận thế nào, cũng không thể quay lại như cũ, bà đau cũng được, hối hận cũng được, cuối cùng cũng đã muộn.
Nhưng không nghĩ tới, thời gian đã trôi qua hai mươi mấy năm, bởi vì sai lầm
của bà, lại một lần nữa liên lụy đến người thân của bà, đây thật là làm
cho bà hối hận không dứt.
Kể từ ngày lễ đính hôn bị hủy, Nguyễn Nghiên cũng không có liên lạc với cô, Đồng Niệm không yên tâm, nhất định quay về xem.
Đẩy cửa nhỏ ở sân ra, trong sân lá cây khô rơi lả tả. Cô nhìn thấy phòng ngủ còn sáng, cất bước đi tới.
“Dì ơi!” Đồng Niệm đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng gọi, có tiếng bước chân dồn
dập vang lên, Nguyễn Nghiên khoát áo đi ra, nhìn thấy cô đáy mắt thoáng
qua vui mừng.
“Sao con lại về đây?”
Đặt ví da trong tay xuống, Đồng Niệm cười, giọng nói cũng bình thường như mọi khi, không có gì khác: “Do con nhớ dì thôi!”
Vẻ mặt Nguyễn Nghiên u ám, vội vàng mặc quần áo tử tế, cười nói: “Con nghỉ ngơi một lát đi, dì đi làm điểm tâm.” Trong lúc nói chuyện, bà nhanh
chóng dọn dẹp phòng ngủ ngăn nắp, rồi đi tới phòng bếp làm điểm tâm
sáng.
Cầm cây chổi đặt trong sân, Đồng Niệm quét dọn sạch sẽ tất
cả lá cây rớt trên sân, sau khi rửa tay sạch sẽ, Nguyễn Nghiên cũng
chuẩn bị xong điểm tâm.
Trên bàn ăn, sữa đậu nành nóng, bánh
rán, dưa món, đều là những món ăn Đồng Niệm thích ăn. Cô nhìn qua, nhất
thời cảm thấy thèm ăn, mặc dù đã ăn sáng rồi, nhưng với tay nghề của dì, cô không thể nhịn được.
Nguyễn Nghiên nhìn cô, trên mặt lộ ra một cỗ đau lòng, “Niệm Niệm, dì thật có lỗi với con.”
Đồng Niệm đang nhai thức ăn bỗng dừng động tác lại, cô nhíu mày nhìn ánh mắt mơ hồ có nước của dì, đôi mắt cũng chua xót theo. Cô cúi đầu, kiềm nén
nước mắt lại.
Trong phòng ngủ, ánh mặt trời chiếu vào vô cùng ấm
áp. Đồng Niệm tựa đầu trên bả vai của dì, vẻ mặt an nhàn, cô muốn nhắm
mắt dưỡng tinh thần một lát, lại nghe người bên cạnh thở dài một tiếng.
Nguyễn Nghiên cầm tay của cô, hai người ngồi dựa vào nhau, giọng nói nặng nề: “Con muốn biết sao?”
Đôi mắt chậm rãi mở ra, Đồng Niệm quay đầu nhìn bà chăm chú, đôi môi mím chặt. Sau một hồi, cô kiên định lắc đầu một cái.
Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, cô hiểu cái cảm giác vết thương bị xé rách đó, cho nên không đành lòng.
Đưa tay ôm cô vào lòng, đáy mắt Nguyễn Nghiên ê ẩm khó chịu, từ nhỏ cho đến bây giờ cô vẫn là đứa nhỏ hiểu chuyện, thật làm cho chính bản thân bà
thấy đau lòng.
“Niệm Niệm.” d’đ/l/q'd Nguyễn Nghiên khẽ vuốt lưng cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Con còn muốn ở cùng một chỗ với Vi Kỳ Hạo không?”
Đồng Niệm chôn mặt vào trong ngực bà, nghe dì hỏi vậy, ánh mắt tối sầm lại,
khóe miệng hiện lên một nụ cười đau khổ. Muốn hay không cũng không còn ý nghĩa, tất cả đều không thể vãn hồi.
Không nghe cô trả lời.
Nguyễn Nghiên cũng không có ép hỏi, trong lòng mơ hồ hiểu được cái gì. Ở trên đời này, bà chỉ còn lại Đồng Niệm là người thân duy nhất, vì hạnh
phúc của cô, bà nên cố gắng một lần!
. . . . . .
Một chiếc BMW màu đen lái vào ngôi biệt thự ba tầng. Người đàn ông dừng xe, mở cửa đi vào.
Trong phòng khách sáng đèn, Chử Tuấn thấy mẹ chưa ngủ đi tới cười nói, “Mẹ!”
Bỏ tạp chí trong tay xuống, Chử Mẫu lộ ra khuôn mặt tươi cười hiếm thấy:
“Con mau tới xem nè.” Trong lúc nói chuyện, bà mở tạp chí đưa tới.
Chử Tuấn lướt mắt, trên mặt dâng lên nụ cười, anh lại ngồi cạnh mẹ mình, bỏ tạp chí qua một bên, “Con thấy rồi!”
Trang đầu tạp chí, đăng tin tức chói mắt, “Tam công tử nhà họ Vi bị đâm, hung thủ hư hư thực thực là con trai của chủ tịch tập đoàn Lăng thị.”
“Đáng đời!”
Thái độ Chử Mẫu nhìn vô cùng ngoan độc, ngón tay chỉ vào người trên bìa tạp
chí, lạnh lùng nói: “Thế nào lại không có đâm chết nó.”
Bởi vì
chuyện của Lưu Tranh, hai nhà họ Lưu và Chử tràn đầy phẩn nộ không chỗ
phát tiết, mỗi ngày đều hy vọng nhà họ Vi và nhà họ Lăng gặp chuyện
không may trả lại món nợ máu này.
Sáng sớm nghe nói chuyện này,
Chử Tuấn phái người đi thăm dò, khoé miệng hắn nâng lên ý cười, nghĩ
thầm hai người này xảy ra chuyện như vậy, còn có lí do tại sao chứ? Nhất định bởi là vì phụ nữ.
Đồng Niệm thật không đơn giản, có thể làm cho một người cẩn thận như Lăng Cận Dương một giọt nước cũng không để
lọt có thể phạm sai lầm. Tốt nhất bọn họ nên đấu với nhau đến một mất
một còn, như vậy mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng hắn!
“Vi Kỳ Hạo đúng là có mạng lớn.” Chử Mẫu nhìn chằm chằm vào tấm hình trong
tạp chí, trên mặt mơ hồ, “Khi nó vừa sinh ra, còn có chuyện kì quặc xảy
ra là chết đi sống lại.”
“Chết đi sống lại?” Trên mặt Chử Tuấn tràn đầy hứng thú, quay đầu hỏi mẹ, “Chuyện này là sao vậy mẹ?”
Chử Mẫu cười cười, cũng chỉ là tin tức vỉa hè: “Nghe nói nó vừa sinh ra đã
không còn thở, bác sĩ đã bỏ cuộc, nhưng sao đó lại sống lại! Những năm
qua, Từ lỵ coi nó như bảo bối, chăm sóc vô cùng tốt.”
“Còn có
loại chuyện như vậy sao?” Chử Tuấn cau mày, bộ mặt không thể tin. Chết
đi sống lại, loại chuyện như vậy, làm sao có thể chứ?
Chử Mẫu bĩu môi, cũng cảm thấy kỳ quặc, bà trầm mặt một chút, trong mắt chợt đỏ
lên, “Đáng tiếc chúng ta lại vô phước, một đứa trẻ tốt như em con lại
mất đi, quả thật muốn bức chết cô của con rồi!”
“Cô nay sao rồi?” Sắc mặt Chử Tuấn trầm xuống, trong mắt thoáng qua lạnh lẽo.
Chử Mẫu nức nở nói: d’đ/l/q'd “Vẫn như cũ, nửa sống nửa chết!”
Xưa nay cô của hắn luôn thương yêu hắn, mối quan hệ hai nhà Chử và Lưu vô
cùng tốt, mặc dù Lưu Tranh không có tiền đồ, nhưng cũng là em mình, cái
chết lại không rõ ràng, hắn tại sao có thể từ bỏ được ý đồ?
. . . . . .
Ánh nắng ban mai hơi lộ ra, trong phòng bệnh một mảnh yên tĩnh. Tối qua Vi
Kỳ Hạo thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, y tá đã gở ống thở khí ra, chỉ
truyền nước biển cho anh.
Từ Lỵ bảo đứa con cả về nhà, bà một
thân một mình ở lại canh chừng ban đêm. Mấy lần cho anh uống nước, nhìn
thấy vết thương làm anh đau đớn, bà đau lòng không nguôi.
Anh từ
nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ sở, không nghĩ lần bị thương này lại
nghiêm trọng như vậy. Bác sĩ nói, nếu vết thương sâu hơn 2cm, chưa chắc
đã giữ được tính mạng.
Từ Lỵ đưa tay lên đắp chăn cho anh, lại
dùng tăm bông thấm nước chậm vào môi, để cho môi anh không bị khô, nhìn
sắc mặt của anh, vẻ mặt bà ảm đạm xuống.
Bà hiểu tính khí bướng
bỉnh của con mình, anh cũng là người hiểu lẽ phải, biết phân biệt nặng
nhẹ ra sao, cùng Lăng Cận Dương đánh nhau, không giống như cá tính của
anh. Hơn nữa chuyện xảy ra nghiêm trọng như thế, bên trong kỳ quái như
thế nào không cần nói cũng biết!
Lời đồn đại lúc trước, trong lòng bà vẫn chưa quên được, hôm nay trước sau nghĩ lại, rất nhiều chuyện mơ hồi nổi lên trong lòng.
Nói cho cùng bởi vì là Đồng Niệm. Lúc trước cũng vì cô ta trêu chọc đến Lưu Tranh, hôm nay lại là Lăng Cận Dương!
Đứa con gái này chính là họa thủy, cùng với Nguyễn Nghiên giống nhau như đúc, đều là yêu tinh hại người.
Lúc này, y tá đẩy cửa vào kiểm tra, đo nhiệt độ cho bệnh nhân, trước khi đi còn tốt bụng nói cho bà biết: “Phu nhân, đã có kết quả xét nghiệm rồi
ạ.”
Từ Lỵ ánh mắt lóe lên, gật đầu nói cám ơn. Đợi y tá rời đi, trên mặt đầy vẻ khẩn trương.
Sau khi bà thu xếp ổn thỏa cho Vi Kỳ Hạo, liền cầm ví da đi ra ngoài, đóng
cửa phòng bệnh kỹ xong bước nhanh đến phòng xét nghiệm.
Bác sĩ phòng xét nghiệm đưa cho bà kết quả kiểm tra ngày hôm qua.
Nắm hơn 10 tờ kết quả trong tay, Từ Lỵ không hiểu những thuật ngữ chuyên
ngành kia, bà trực tiếp lật đến tờ cuối cùng, nhìn kết quả xét nghiệm.
Sau khi thấy kết quả xét nghiệm, sắc mặt Từ Lỵ biến đổi, cả người cứng đờ
tại chỗ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, “Cái này không thể nào——”
Sáng thứ hai, Đồng Niệm bắt xe trở lại thành phố. Xe mới vừa vào bến, điện thoại trong ví cô vang lên.
Cô cũng không có xem qua, cả người phờ phạc bắt máy, “A lô?”
Đầu bên kia điện thoại, một giọng nói yếu ớt của người đàn ông lộ ra: “Niệm Niệm….”
Sắc mặt Đồng Niệm chấn động, nắm chặt điện thoại trong tay, giọng nói vui mừng, “Kỳ Hạo, anh làm sao vậy?”
Vi Kỳ Hạo ngồi dậy, lưng dựa vào giường bệnh, khóe miệng dâng lên nụ cười, “Anh muốn gặp em.”
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Niệm nhanh chóng rời khỏi bến xe, đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, đi đến bệnh viện.