Ở một chỗ nào đó trong lòng, hung hăng nhéo một cái.
Đồng Niệm ngẩng mặt, kiềm nén nước mắt lại, lại không nhịn được tự hỏi chính bản thân mình một vấn đề.
Nếu như mình chết đi, vậy trong cuộc đời này chuyện mình hối hận nhất là cái gì?
Giờ phút này, những suy nghĩ phức tạp lại bình tĩnh lạ thường, cả người hoàn toàn lắng đọng xuống. Đồng Niệm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trước mắt dần dần hiện lên khuôn mặt tuấn tú, làm cho những giọt nước mắt cô kiềm nén, lặng lẽ lăn ra ngoài.
Thật ra những oán hận được chôn sâu, cuối cùng cũng vì anh mà yêu thương. Từ lúc ban đầu cho đến vĩnh viễn đều yêu thương anh.
“Niệm Niệm ——”
Phương xa chợt truyền đến giọng nói yếu ớt, Đồng Niệm nhắm mắt lại, trái tim một mảnh bi thương, cô đã bắt đầu xuất hiện ảo giác âm thanh sao?Vậy có phải có nghĩa là, cái chết đến với cô càng lúc càng gần rồi hay không?
Nhưng bên tai lần nữa truyền đến tiếng gọi của người đàn ông, làm cho cô hé mở mắt, trầm ngâm tỉ mỉ phân biệt hồi lâu, cho đến cuối cùng xác nhận không phải mình nghe nhầm, mà là tiếng gọi chân thật, kích động đến nỗi nước mắt rơi như mưa.
Mở miệng muốn trả lời anh, nhưng Đồng Niệm phát hiện ra cổ họng không phát ra được âm thanh nào, một ít âm thanh cũng không kêu được. Cô chỉ có thể nặn ra âm thanh “Ưm ưm”, lẩm bẩm nhỏ như muỗi kêu.
Âm lượng cô như vậy, Lăng Cận Dương không thể nào nghe được. Huống chi lúc này trong núi sương mù bay mù mịt, tầm nhìn rất ngắn, nếu như cô không lên tiếng, nói không chừng lại bỏ qua cơ hội anh tìm thấy cô.
Đồng Niệm cúi đầu muốn tìm thứ gì đó, nhưng xung quanh chỉ có cỏ dại, cái gì khác cũng không có. Nghe tiếng gọi của anh dần dần đi xa, trong lòng cô trở nên gấp gáp.
Trong giây lát, cô nghĩ đến cái gì đó, dùng hết toàn bộ sức lực nâng tay phải lên, lấy đồng hồ đeo trên cổ ra. Cô mở nắp đồng hồ ra, bên trong đồng hồ tiếng nhạc chậm rãi phát ra, trong sơn cốc yên tĩnh, tiếng nhạc vang vọng ra khắp nơi.
Lăng cận Dương mơ hồ nghe được có âm thanh gì đó truyền tới, anh đứng yên tại chỗ, sau khi phân biệt ra được tiếng vang kia, gương mặt tuấn tú lập tức dâng lên vẻ mừng rỡ. Anh xoay người, hướng nơi phát ra âm thanh lại lần nữa cất bước đi tới.
“Niệm Niệm!”
Lăng Cận Dương đi trở về con đường mới vừa đi, tiếp tục đi vào bên trong, sương mù dày đặc, anh chỉ có thể nhìn thấy những gì phía trước chân, dđl/q'd hơi xa một chút đều không nhìn thấy. Anh dồn hết sức lực, mở đèn pha ra, chỗ này không được xem quá lớn so với trong rừng cây, nên cẩn thận tìm kiếm.
Cách mười giây, Lăng cận Dương sẽ gọi Đồng Niệm một lần, anh là đang nói cho Đồng Niệm biết, anh đã cách cô rất gần, rất nhanh có thể tìm thấy cô, không để cho cô phải sợ, nhất định phải chịu đựng!
Đồng Niệm đặt đồng hồ trong lòng bàn tay, nghe tiếng gọi của anh càng lúc càng gần, đáy mắt một mảnh chua xót. Mỗi một lần anh đều dồn sức gọi lớn, đối với cô đó là một loại an ủi, để cho cô cảm nhận được hy vọng, nhưng kêu lâu như vậy, cô có thể nghe được giọng nói trở nên khàn khàn, thậm chí có thể nghe được tiếng ho khan của anh.
Thật ra thì cô có thể cảm nhận được, anh đang ở cách mình không xa, cô cũng rất muốn nói cho anh biết anh không cần gọi, cô sẽ chờ anh đến.
Nhưng cô không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể yên lặng rơi nước mắt, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Lăng Cận Dương cũng nhìn thấy Đồng Niệm dựa vào gốc cây khô, anh ngẩn người, sau đó nhanh chóng chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Đồng Niệm, “Niệm Niệm, em không sao chứ?”
Trước mặt mơ hồ xuất hiện một gương mặt tuấn tú, cổ họng Đồng Niệm chua xót khó đè nén, cô dồn hết sức lực, chỉ có thể yếu ớt nói ra hai chữ, “Anh trai…”
Đồng Niệm muốn nhấc tay lên sờ vào mặt anh, nhưng cánh tay còn chưa nhấc, cả người liền ngấc đi, ngã vào trong lòng anh.
Lăng Cận Dương đón lấy thân thể ngã xuống của Đồng Niệm, cúi đầu anh đưa tay đặt trên trán cô, phát hiện trán cô cực kỳ nóng. Sắc mặt Lăng Cận Dương biến đổi, vội vàng vác Đồng Niệm lên lưng, theo ký hiệu lưu lại trên đường, rất nhanh đi ra khỏi khu rừng.
Mở mắt lần nữa, đã là hai ngày sau.
Trong phòng bệnh màu trắng, Đồng Niệm mở đôi mắt nặng trĩu, đập vào mắt tất cả đều rất lạ lẫm. Cô xoay đầu lại, ngay tức thì liền nhìn thấy người đàn ông đang nằm ngủ bên cạnh mép giường.
Gò má anh lộ ra, xinh đẹp như lúc mới gặp. Trán anh đầy đặn, sống mũi thẳn, cánh môi nhỏ bé, mỗi một chỗ đều vô cùng xinh đẹp.
Kinh ngạc nhìn anh hồi lâu, Đồng Niệm mới dám vươn tay chạm vào mặt của anh. Cô cần xác định tất cả đều không phải là giấc mơ, cô còn sống, còn có thể nhìn thấy anh lần nữa!
“Em đã tỉnh rồi à?” Lăng Cận Dương xưa nay vốn nhạy cảm, cảm thấy có người đụng vào, anh lập tức mở mắt, nhìn thấy người trên giường mở mắt, khóe miệng nở ra nụ cười dịu dàng: “Em có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Đầu óc có chút trống rỗng, sau đó Đồng Niệm ngồi dậy, giơ tay lên đánh về phía anh.
Lăng Cận Dương ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ đến cô có hành động như vậy, vội vàng ôm cô vào trong ngực, sắc mặt cũng thay đổi: “Niệm Niệm, em làm sao vậy, khó chịu chỗ nào sao?”
Cúi đầu lên bờ vai của anh, Đồng Niệm hung hăng cắn, khuôn mặt đầy vẻ tức giận, tim nhói đau.
Đối với hành động của cô, Lăng Cận Dương hoàn toàn không hiểu được. Mới vừa rồi bác sĩ còn đến kiểm tra, nói cô đã hạ sốt, thân thể cũng không có gì đáng lo, nhưng sao tỉnh lại liền cắn người như vậy chứ?
Giơ tay lên vuốt nhẹ lưng cô, Lăng Cận Dương cũng không có động, cũng không có ngăn cản hành động của cô, mặc cho cô phát tiết, cho đến khi cô không còn sức lực nhả miệng ra, anh mới chán nản hỏi: “Niệm Niệm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giơ ngón tay chỉ vào mũi anh, Đồng Niệm cắn môi, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống: “Lăng Cận Dương, anh là một tên khốn! Sao anh lại gạt em chuyện đứa bé?”
Nghe vậy, sắc mặt yên tĩnh của Lăng Cận Dương càng biến đổi, anh mím môi, thở dài một tiếng, “Làm sao em biết?”
“Anh muốn biết làm cách nào mà em biết được chứ gì?”
Đồng Niệm hung hăng nhìn anh chằm chằm. Nước mắt đứt từng đoạn, như những hạt trân châu rơi xuống: “Anh nói xem, tại sao phải gạt em? dđl/q'd Nếu như em không phát hiện ra, có phải anh sẽ lừa gạt em cả đời hay không hả?”
Đưa tay lau nước mắt của cô, Lăng Cận Dương lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, giọng nói trầm thấp: “Lúc ấy sau khi phẩu thuật em liền mắc bệnh, anh hoàn toàn không có cơ hội nói cho em biết. Sau đó chờ em khỏi bệnh, bác sĩ Tống nói chuyện này lưu lại ám ảnh rất lớn trong lòng em, dặn đi dặn lại không nên làm kích động đến em nữa. Nếu như nói cho em biết, đứa bé bởi vì bệnh tình trong người em mới bỏ đi, anh sợ em lại đi vào bế tắt. ”
“Niệm Niệm.” Anh giang hai cánh tay, kéo Đồng Niệm ôm vào lòng, giọng nói có chút khàn khàn: “Bất kể là nguyên nhân gì, từ đầu đến cuối anh đã phản bội em, cho nên anh tình nguyện để cho em hận anh, những lúc em đau khổ, anh cũng sẽ đau khổ cùng với em. Như vậy mới coi là công bằng, có đúng hay không?”
Đáy lòng Đồng Niệm buột chặt một hồi lâu, cô ngẩng mặt, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Lăng Cận Dương, đây là đạo lý gì vậy hả? Anh không có trái tim đúng không?”
Đưa tay vén tóc cho cô, Lăng Cận Dương cúi đầu nở nụ cười, mũi anh chạm vào chóp mũi cô: “Thật ra không phải không có, nhưng từ khi gặp em nó bắt đầu bị bệnh rồi.”
Nước mắt đột nhiên lăn xuống, trái tim Đồng Niệm bách chuyển thiên hồi, cô đưa tay ôm cổ anh, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực anh, khóc to: “Lăng Cận Dương, anh đúng là tên ngu ngốc! Em hận anh!”
Áo trước ngực ướt một mảng lớn, đôi mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương dao động, khóe miệng từ từ nở nụ cười. Anh không có nói chuyện, chỉ là giang hai cánh tay, ôm chặt cô vào trong ngực.
Giờ khắc này chặt chẽ ôm nhau, còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Hồi lâu, Đồng niệm khóc đủ rồi, phát tiết đi qua, tâm tình bị kích động cuối cùng cũng hòa hoãn xuống.
Cô nắm chiếc cầm xinh đẹp, tiễn đồng đen nhánh nhìn sâu vào đôi mắt anh, từ từ nở nụ cười: “Được rồi, vậy từ nay về sau trái tim em cũng đau cùng với anh! Nhưng là Lăng Cận Dương, anh phải hứa, trái tim anh vĩnh viễn chỉ có một mình em.”
Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt cô, nụ cười gian xảo: “Vậy thì thôi đi, nếu hai chúng ta cùng bệnh đau tim, sau này chắc ăn không khí quá! Chỉ cần em bệnh đau tim vì anh là được rồi, dù sao anh cũng không ngại!”
“. . . . . .”
Nghe được lời anh nói, Đồng Niệm thoáng chốc ngơ ngẩn, nụ cười tái mét. Người đàn ông này thật là xấu xa, khắp nơi đều là cạm bẫy, khốn kiếp thật!
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, Lăng Cận Dương tính toán, trước khi cô bắt đầu mở miệng trút cơn giận, anh đột nhiên cúi đầu xuống, hôn vào bờ môi của cô, che hết tất cả âm thanh cô sắp phát ra.
Nụ hôn của anh không có chút dịu dàng, thậm chí mang theo thô bạo gặm cắn.
Nhưng Đồng Niệm cũng không có đẩy anh ra, mà lấy tay ôm chặt eo của anh, cố gắng ngấc đầu lên đáp lại nụ hôn nhiệt liệt của anh. Đôi tay cô lại vòng chắc cổ của anh, dính cả người vào trong ngực anh.
Nơi hai trái tim chạm vào nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng hai trái tim cùng đập với tần số giống nhau. Cái loại đó xuyên thấu đến nóng bỏng, thiêu đốt kịch kiệt, không thể ngăn cản được.
Người đàn ông điên cuồng hôn cô, lưỡi linh hoạt cuốn lấy, thưởng thức tư vị thuộc về cô thật sảng khoái. Hai tay anh nắm chặt eo cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực, hận không thể hòa nhập cô vào trong người mình.
Hồi lâu sau, Lăng Cận Dương mới buông người trong ngực ra, anh ngẩng đầu lên, nhìn cánh môi sưng đỏ của Đồng Niệm, cánh môi nhỏ bé nâng lên độ cong mê người.
Nhẹ nhàng giơ tay lên, anh đưa lòng bàn tay tới trước mặt cô, ánh mắt sáng ngời: “Đồng Niệm, em có nguyện ý ở bên cạnh anh hay không? Chúng ta cùng nhau tìm lại hạnh phúc thuộc về chúng ta?”
Đồng Niệm mím môi cười một tiếng, tiễn đồng đen nhánh trong suốt, cô chưa từng bao giờ khẳng định như lúc này. Cô đặt tay mình vào trong lòng bàn tay anh, mười ngón tay nắm chặt đan vào nhau, kiên định gật đầu nói: “Em nguyện ý.”
Lăng Cận Dương nở nụ cười, anh chậm rãi cúi đầu, hôn lên trán cô. Lần này anh quyết không phụ cô.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng rỡ, chiếu vào ấm áp.
Từ nay về sau, cô phải vững vàng nắm chặt tay anh, sẽ không bao giờ buông tay ra nữa. hạnh phúc đang nghênh đoán họ ở phía trước. Đoạn đường này em dành cho anh, sống chết gắn bó, không xa không rời.