Editor: Nguyen Hien.
Chín tiếng sau. Tại sân bay Hy Lạp.
Đồng Niệm bước nhẹ nhàng ra khỏi cửa máy bay, trên người bận chiếc váy hoa dài rực rỡ, vừa quyến rũ vừa đáng yêu. Kèm theo bước chân yêu kiều của cô, phảng phất ra hương thơm say đắm.
Đi theo sau lưng cô là một người đàn ông, trong tay đẩy một chiếc xe hành lý. Anh bận quần áo thoải mái, khuôn mặt vô cùng tuấn tú. Kể từ lúc máy bay hạ cánh cho đến khi đi ra ngoài, có vô số cô gái liếc mắt nhìn anh.
Đồng Niệm quay đầu lại nhìn, thấy có một cô gái luôn đi bên cạnh anh, lập tức giận tái mặt. Cô đi đến bên cạnh anh, khoác tay mình vào cánh tay của anh, cười nói: “Ông xã, anh đi nhanh một chút đi.”
Lăng Cận Dương mím môi cười, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô đang phát tiết, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Tuy rằng hành động này cũng không hiếm thấy, nhưng nụ hôn nóng bỏng như thế vẫn thu hút sự chú ý. Đồng Niệm liếc mắt nhìn cô gái đi theo Lăng Cận Dương lúc nãy, thấy cô ta tránh ra đi khỏi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dâng lên nụ cười.
Buông môi cô ra, Lăng Cận Dương ôm chặt eo Đồng Niệm, dẫn cô cùng đi ra ngoài, cười nói: “Bà xã, em có tính đố kỵ thật mạnh nha.”
Đồng Niệm hung dữ nhìn anh một cái, vừa vặn có một người đàn ông đi qua nhìn cô cười cười. Cô còn chưa lên tiếng, năm ngón tay nơi eo cô bóp mạnh vào.
Đẩy hành lý đi về phía trước, khuôn mặt Lăng Cận Dương tối xuống, giả bộ đuổi theo: “Mẹ nó, vợ ông mà cũng dám nhìn, không muốn sống đúng không?”
Nhìn thấy anh muốn tiến lên, Đồng Niệm vội vàng kéo anh, lớn tiếng nói: “Được rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
“Em cho đây là chuyện nhỏ hả?”
Đồng Niệm nghe thấy giọng anh lạnh xuống, lập tức cảm thấy nguy hiểm, cô mím môi cười cười, phụ họa nói: “Ha ha, lớn, là chuyện lớn.”
Trong lúc nói chuyện, cô lấy ra một cái khăn lụa che mặt của mình lại, mỉm cười hỏi anh: “Sau này em cũng học theo phụ nữ Ả Rập, ra cửa che mặt như thế này nhìn được không?”
Lăng Cận Dương nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Anh thấy được, em như vậy nhìn rất đẹp mắt.”
“. . . . . .”
Đồng Niệm nổi đóa, kéo khăn quàng cổ từ trên mặt xuống, bất mãn nói: “Đàn ông thật là ích kỷ, bản thân mình thì thích được người khác nhìn, còn vợ mình thì không cho người khác nhìn?”
“Cái này bản thân em đã nhận thức sai.” Lăng Cận Dương chớp mắt nhìn cô, miệng đặt lên chóp mũi cô, nói: “Đàn ông thấy phụ nữ xinh đẹp, trong lòng họ thật sự muốn nhìn rồi khen ngợi sao? Anh cũng là đàn ông, bọn họ nghĩ gì anh rõ ràng nhất.”
Đồng Niệm đầu tiên là sững sờ, sau đó hiểu được, lập tức giận tái mặt, lớn tiếng quát: “Lăng Cận Dương anh được lắm, anh có thể nói ra những lời như vậy. Vậy anh hãy nói thật cho em biết, mỗi lần anh nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp, trong lòng anh nghĩ cái gì hả?”
Lăng Cận Dương nhận thấy mình lỡ lời liền biến sắc mặt. Anh giơ tay lên che miệng, làm bộ ho khan mấy tiếng, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, đẩy hành lý đi ra bên ngoài: “Bà xã, anh đói bụng rồi, chúng ta mau trở lại khách sạn đi.”
Đồng Niệm nhất quyết không tha, đi phía sau anh liên tục hỏi tới tấp. Nhưng Lăng Cận Dương là người nào chứ, anh vẫn cứ im lặng lắc đầu không phải, gật đầu qua loa để ứng phó cô, nửa câu cũng không dám nhiều lời.
Ra khỏi sân bay, đã có xe chờ sẵn. Tài xe đặt hành lý của bọn họ vào cóp sau xe, liền lái xe rời khỏi sân bay, đi về hướng khách sạn.
Tài xế dừng xe ở bên ngoài, Đồng Niệm vẫn còn hùng hổ tiếp tục truy vấn. Lăng Cận Dương cau mày lôi cô xuống xe, dẫn cô đến trước quầy tiếp tân, lấy thẻ mở cửa phòng.
Nhân viên phục vụ dẫn họ vào trong thang máy, trực tiếp lên tới tầng cuối cùng. Phòng ở tầng này đặc biệt dành cho vợ chồng mới cưới. Đồng Niệm đi vào phòng, đập vào mắt là trên chiếc giường lớn, những cánh hoa hồng màu đỏ xinh đẹp được rắc đầy trên tấm dra giường màu trắng. Trên bàn được bày rượu đỏ, chung quanh là ánh đèn có hình trái tim phát sáng, ấm áp lãng mạn.
Những thứ trước mắt làm cho cô kinh ngạc đến ngây người, những lời cô thao thao bất tuyệt bất mãn lúc nãy cũng bị nuốt mất.
Lăng Cận Dương sau khi đóng cửa phòng lại, cất bước đi tới phía sau cô, hai cánh tay anh xuyên qua nách của cô, ôm cô ở trước người. Môi mỏng của anh tiến gần bên tai cô, phản phất ra hơi thở nóng hổi: “Em thích không?”
Làm sao không thích được chứ? Tất cả những phụ nữ trên thế giới này ai nhìn thấy cũng sẽ thích.
“Thích.” Đồng Niệm gật đầu, quay mặt lại hôn lên mặt anh một cái, “Cám ơn anh.”
Lăng Cận Dương mím môi cười khẽ, bàn tay anh trượt xuống, đặt tại eo của cô xoa nắn. Hồi lâu, anh ôm người trong ngực bước vào phòng tắm: “Chúng ta đi tắm.”
Đồng Niệm hoảng hốt, chưa kịp kêu lên đã bị anh ôm lên đi vào phòng tắm.
Mặc dù không có bị anh ăn sạch sành sanh, nhưng màn tắm rửa này cũng bị ăn anh hết đậu hũ. Cuối cùng từ phòng tắm đi ra, hai chân Đồng Niệm cũng có chút phát run.
Ôm cô lên giường, Lăng Cận Dương cầm máy sấy tóc thổi khô tóc của cô, lại bảo nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên.
Bôn ba mười mấy tiếng liên tục, Đồng Niệm cảm thấy rất đói bụng. Thức ăn trên máy bay, cô nhìn không muốn ăn chút nào, chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng. Vào lúc này, nhìn xe thức ăn đầy những món ăn ngon hấp dẫn, Đồng Niệm giống như hổ đói vồ lấy con mồi, ăn không kịp nuốt.
Biết cô kén ăn, cho nên ngay từ lúc đầu Lăng Cận Dương đã đặt trước những món ăn thanh đạm một chút. Những món hải sản rau dưa rất được Đồng Niệm yêu thích, hầu hết đều rơi vào dạ dày cô.
Ăn uống xong, cuối cùng Đồng Niệm cũng hồi phục được sức lực. Cô vuốt ve cái bụng căn tròn của mình, nằm trên giường nở nụ cười thỏa mãn.
“Thật thoải mái.” Đồng Niệm duỗi lưng, thõa mãn nói.
Lăng Cận Dương cúi người xuống, hai tai đặt bên người cô, khuôn mặt hạ thấp xuống, đến gần bên tai cô, mập mờ nói: “Có muốn thoải mái hơn không?”
Đồng Niệm đột nhiên lấy lại tinh thần, nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, thẹn thùng nói: “Chuyện đó, tối nay không làm được không? Em mệt quá.”
Lấy tay luồn vào tóc cô, Lăng Cận Dương vuốt vuốt tóc ở trong tay, anh mắt lóe lên tia gian xảo: “Vậy em muốn cái gì?”
Thấy anh biết rõ rồi mà còn hỏi, Đồng Niệm phồng má, tiến gần lỗ tai anh nói nhỏ câu gì đó, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Lăng Cận Dương cười nhẹ một tiếng, đôi mắt nhìn cô chăm chú, lắc đầu cười nói: “Lăng phu nhân, tư tưởng của em thật không thuần khiết. Anh chỉ muốn đấp bóp cho em, thật sự không muốn nghĩ đến chuyện kia.”
“Anh…” Đồng Niệm trừng mắt hung dữ nhìn anh, nuốt mấy chữ “em gái anh” kia vào. Nói thế nào thì tối nay cũng là đêm tân hôn, cô không thể nói tục được, phải nhịn.
“Được rồi.” Đồng Niệm nổi giận, chán nản nói: “Là em nghĩ bậy, còn anh là người đàn ông thuần khiết.”
Lấy tay đẩy anh ra, Đồng Niệm tức giận xoay người lại, nằm dí đầu vào gối, buồn bực nói: “Em ngủ.”
Nhìn bóng lưng cô, Lăng Cận Dương nín cười đến nỗi muốn bị thương. Anh lật người cô lại, nằm xuống bên cạnh, vùi mặt vào gáy cô, cười nói: “Bảo bối, lúc em tức giận là xinh đẹp nhất.”
Đồng Niệm đưa lưng về phía anh, vốn trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng khi nghe anh nói như vậy, khóe miệng lại hiện lên ý cười.
Từ phía sau ôm chặt eo của cô, Lăng Cận Dương ngậm vành tai cô, khàn giọng nói: “Yên tâm, tối nay anh không đụng vào em. Tối mai mới là đêm tân hôn của chúng ta, thuyền đều đã chuẩn bị xong.”
Khuôn mặt Đồng Niệm nóng lên như lửa đốt, mím môi không nói ra lời, chỉ xoay người vùi mặt vào trong ngực anh, gắt giọng: “Đáng ghét.”
Nhìn bộ dáng nũng nịu của cô, làm cho đáy lòng Lăng Cận Dương mềm nhũn. Anh ôm chặt cô vào trong ngực, hai người cùng nhau ngủ say.
Biển Aegean là một vùng vịnh nối dài Địa Trung Hải, nằm giữa nam Balkan và bán đảo Anatolia, giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ. Nơi này có rất nhiều đảo lớn nhỏ, đường ven biển quanh co uốn lượn.
Aegean thuộc khí hậu Địa Trung Hải, là loại khí hậu với mùa đông ấm áp và mưa nhiều. Hàng năm vào thời điểm này, dđl/q'd sườn phía tây của dãy núi Pinlus hứng gió nhiều hơn so với phần phía đông.
Sáng sớm, bọn họ đi tới đảo Santorini, nơi đặc biệt được biết đến với những vách đá dựng đứng, ôm lấy bờ biển cát đen nghềnh do đặc trưng của bụi núi lửa. Lăng Cận Dương lái xe chở Đồng Niệm đi lòng vòng quanh chợ, các hẻm nhỏ giống như một mê cùng cùng các cửa hiệu mọc lên như nấm.
Phòng ăn được xây dựa vào sườn núi, từng phòng ốc màu trắng tầng tầng nối tiếp, cao thấp chằng chịt. Thời điểm đứng bên vách núi có thể nhìn thấy miệng núi lửa nằm đối diện trên một hòn đảo.
Phong cảnh trước mắt quá mức xinh đẹp, Đồng Niệm nhìn xung quanh, không có tâm tình ăn uống, một đôi mắt căn bản không đủ nhìn. Màu mây trắng trên bầu trời giống như hòa nguyện cùng màu xanh của biển. Đặc biệt cảnh biển hùng vĩ bao la rộng lớn, một khi đã nhìn thấy làm cho người ta lưu luyến quên về.
Nâng đồng hồ lên liếc nhìn, Lăng Cận Dương mỉm cười ôm người bên cạnh, dẫn cô lên xe, lái xe chạy đến đảo Santorini. Nơi này được toàn thế giới công nhận là nơi ngắm mặt trời lặn đẹp nhất.
Gần đến sườn núi, xung quanh có rất nhiều ngôi nhà nhỏ màu trắng đẹp như tranh vẽ, với vô số cối xay gió nhu hòa dưới ánh mặt trời lóng lánh, làm người ta mê say.
Đỉnh giáo đường màu xanh da trời được xây dựng cheo leo trên vách núi, làm người khác chú ý. Đồng Niệm xoay mặt nhìn hết chỗ này tới chỗ kia, hô hấp của cô cũng giống như ngừng lại, loại mỹ cảnh này quả nhiên được tự nhiên điêu luyện khắc thành.
Lăng Cận Dương ôm cô vào trước ngực, hai cánh tay ôm chặt eo cô, khuôn mặt dâng lên nụ cười thảnh nhiên: “Như thế nào, em thích không?”
Gật đầu mạnh một cái, Đồng Niệm kích động không biết phải nói gì, khuôn mặt chứa đựng nụ cười ngọt ngào: “Thật là đẹp.”
Khung cảnh trước mắt độc nhất vô nhị, trong lòng Lăng Cận Dương cũng tràn đầy rung động. Cảnh đẹp như thế cũng không uổng công anh vất vả chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị lâu như vậy.
Đồng Niệm đặt tay trên mu bàn tay anh, đáy lòng tràn đầy rung động. Cô quay đầu, nhìn chăm chú vào ánh mắt anh, môi nhẹ nhàng mở, “Ông xã, cảm ơn anh.”
Nghe lời cô nói, trong lòng Lăng Cận Dương có hơi nóng lên, anh giữ chặt ót của cô, hung hăng hôn lên môi cô. Giữa răng và môi dây dưa, lan tràn ra tình yêu vô tận.
Hơi thở của anh vòng quanh bên người, Đồng Niệm dịu dàng cười nhẹ, không kìm chế được đưa lưỡi dây dưa với anh, đổi lấy anh càng hôn mạnh liệt hơn, nặng nề gặm cắn.
Cho đến khi người trong ngực cảm thấy khó thở, Lăng Cận Dương mới lưu luyến buông môi cô ra. Đôi mắt sáng ngời của anh mang theo vài phần chế nhạo, “Lượng hô hấp cần phải tăng thêm.”
Khuôn mặt Đồng Niệm ửng đỏ, tay chân mềm nhũn không còn chút sức lực nào, cô chôn mặt vào ngực anh, dùng ngón tay nhéo mạnh vào eo anh.
“Ui!” Lăng Cận Dương mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: “Mưu sát chồng à!”
Giọng nói Lăng Cận Dương vừa dứt, đôi mắt thâm thúy của anh chợt bốc lên một cỗ sáng loáng. Anh xoay người trong ngực qua chỗ khác, để cho mặt cô hướng về phía trước, thở dài nói: “Ánh trời chiều.”
Đồng Niệm xoay người, đập vào mắt là một mảnh kim quang. Trong nháy mắt đó, khi mặt trời lặn xuống, thời gian giống như dừng lại. Mặt trời từng chút biến mất ở trên đường chân trời, xung quanh kim quang óng ánh, tất cả theo nó chậm rãi rơi xuống.
Xung quanh tất cả cũng trở nên yên tĩnh, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười rực rỡ, yên tĩnh tiễn đưa ánh chiều tà sót lại sau cùng, nơi này nhân cảnh đẹp đến say mê.
Nội tâm rung động cùng kích động không thể thành lời. Đồng Niệm nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh, nhiệt độ trong lòng tăng lên, trái tim bị kích động hồi lâu đập mạnh.
Những ngón tay nhỏ nhắn đan vào nhau, mười ngón tay nắm chặt, Đồng Niệm khó lòng kìm nén hỏi anh: “Đợi đến thời điểm đám cưới vàng của chúng ta, anh dẫn em đi tới nơi này xem mặt trời lặn được không?”
Đám cưới vàng, năm mươi năm.
Lăng Cận Dương mím môi cười, đôi mắt dịu dàng, anh ôm cô vào trong ngực, cúi đầu xuống, chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô: “Được, một lời đã định.”
“Một lời đã định.” Đồng Niệm giơ tay lên vỗ vai anh, tiễn đồng thoáng chốc rơi lệ. Đám cưới vàng, đám cưới kim cương, hôn nhân của bọn họ mãi mãi thiên trường địa cữu, tình yêu mãi mãi không thay đổi.