Editor: Nguyen Hien.
“Những thứ này là chăn nệm để cậu dùng sau khi cậu kết hôn, tôi muốn nhanh chóng làm cho xong.” Vú Dung lấy kính lão xuống, cười lắc đầu, “Ai, đáng tiếc là người đã già, không làm được nhiều nữa.”
“Sao có thể như vậy chứ?” Khom lưng ngồi xuống bên giường, Lăng Cận Dương liếc mắt nhìn sấp tơ lụa màu sắc rực rỡ trên giường, ý cười trên khóe môi sâu hơn.
Vú Dung đưa tay chỉ những sấp tơ lụa kia, cười hỏi anh: “Con thấy màu hồng thích hợp hay màu xanh lá cây thích hợp?”
“Màu đỏ.” Lăng Cận Dương nhìn những thứ gấm vóc kia một chút, ánh mắt nhìn sấp tơ lụa màu đỏ sậm, đáy mắt dâng lên nụ cười. Trong đầu anh không thể không nghĩ tới, Đồng Niệm ở chỗ này nằm trong chăn, sẽ hiện lên cảnh tượng xinh đẹp, kiều diễm đến mức nào?
“Màu đỏ?” Vú Dung nhíu nhíu mày, nghĩ thầm An Hân bình thường thích màu hồng, bà bĩu môi, vẫn nghe theo lời của anh, cầm lấy sấp tơ lụa màu đỏ để qua một bên.
“Vú Dung.” Lăng Cận Dương giơ tay lên khoát lên vai của bà, ánh mắt lóe ra một chút tinh quang: “Khoảng thời gian này vú không có về thăm nhà rồi, có muốn về thăm cháu trai không?”
Nghe anh nói như vậy, nụ cười trên mặt Vú Dung vô cùng dịu dàng, bà cuối đầu may góc chăn, ánh mắt sáng lên, “Ngày hôm qua tôi gọi điện thoại, nghe được nó kêu bà nội, con dâu nói thằng bé hiện tại có thể đi chập chững rồi.”
Lăng Cận Dương cúi đầu cười, khuôn mặt tuấn dật lộ ra nụ cười: “Vú đi về nhà chơi vài ngày đi, ở đây cũng không có chuyện gì.”
Vú Dung dừng động tác trong tay lại một chút, nhớ tới cháu trai ở trong điện thoại ồn ào nói không rõ tiếng, khóe mắt bà nóng lên, có chút khó chịu, “Nhưng hôn lễ của cậu cũng sắp đến rồi, còn có rất nhiều thứ chưa chuẩn bị xong.”
Cầm lấy cây kim may đồ trong tay bà, Lăng Cận Dương cất đi, không để cho bà làm nữa, trầm giọng nói: “Vú hãy yên tâm đi, lúc đó trong nhà còn có rất nhiều người phụ giúp.”
Nghe được anh nói, ánh mắt Vú Dung dường như hòa hoãn lại, bà thờ dài, cười nói: “Được rồi, vậy tôi về hai ngày sau sẽ quay trở lại.”
“Được, ngày mai con sẽ cho tài xế đưa vú đi.” Lăng Cận Dương gật đầu một cái, nói chuyện với bà một hồi nữa mới về phòng.
Vú Dung cũng không có nhận thấy sự khác thường, đợi sau khi Lăng Cận Dương rời đi, bà vội vàng sắp xếp đồ đạc, đợi đến lúc trời sáng về nhà.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ lái trên đường cao tốc. Người trong xe mở tất cả toàn bộ cửa sổ ra, mặc cho gió đêm lạnh lẽo thấm vào người, cuồn cuộn thổi lên mái tóc dài của cô, ở dưới bóng đêm bay múa.
An Hân lái xe trên đường cao tốc một vòng, cô đạp mạnh chân ga xuống, chiếc xe thể thao phát ra tiếng gầm rú mạnh mẽ. Sau một hồi, cô mới giảm tốc độ xuống, lái xe trở về biệt thự.
Lái xe vào trong sân, sau khi tắt máy xe, An Hân ngồi ở trong xe sững sờ ngơ ngác. Cho đến khi người giúp việc nghe có tiếng động bên ngoài, cô mới mở cửa bước xuống xe, cất bước đi vào nhà.
Trên sofa trong phòng khách, vợ chồng nhà họ An đang cùng nhau nhìn tấm ảnh cầm trong tay, hay người thỉnh thoảng thảo luận vài câu.
“An Hân đã về rồi à con.” An Mẫu thấy con gái về, lập tức ngoắc tay, bảo cô ngồi xuống bên cạnh bà.
An Hân thở dốc một hơi, cố gắng nặn ra nụ cười, ngồi xuống bên cạnh bà.
“Cơm tối có ngon không?” Bà nhìn con gái, nhìn thấy khuôn mặt cô lạnh đến ửng hồng, nhịn không được trách mắng cô: “Con đó, luôn luôn ăn mặc ít như thế, Cận Dương không nhắc con sao?”
An Hân miễn cưỡng cười, nói qua loa: “Anh ấy bảo con sau này cần phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn.”
“Vậy à.” Bà gật đầu một cái, rất đồng ý, “Con còn trẻ, nếu không biết chăm sóc tốt cho thân thể, đợi đến khi con bằng tuổi mẹ sẽ dễ bị đau yếu.”
An Quốc Bang thấy vẻ mặt con gái uể oải, không nhịn được hỏi cô: “Hân Hân, nhìn con có vẻ không vui? Có phải con cùng Cận Dương cãi nhau không?”
“Không có!”
An Hân vội vàng khoát tay, khuôn mặt nở nụ cười: “Sao chúng con có thể cãi nhau được chứ, mới vừa rồi Cận Dương còn hỏi con, muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật?”
Nhìn thấy vẻ mặt cô như bình thường, An Quốc Bang cũng không truy hỏi nữa, vui mừng nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Đưa cho cô nhìn bức ảnh trong ngực, An Mẫu cười híp mắt hỏi con gái, “Con muốn đi đâu? Mẹ cảm thấy Aegean Sea và biển Caribe cũng không tệ, con thấy sao?”
Nhìn thấy mẹ đưa tấm ảnh tới, khóe mắt An Hân ê ẩm khó chịu, cô vội vàng cúi đầu, che giấu nói: “Con cũng không chọn được, để con gặp Cận Dương rồi cùng thương lượng lại.”
“Được.” An Mẫu tán đồng gật đầu một cái, rồi nói sang chuyện khác.
An Hân tựa đầu vào vai mẹ cô, trong lòng cảm thấy thê lương, ánh mắt cô bị ánh sáng của màn hình tivi chiếu vào vô cùng khó chịu, vội vàng dụi mắt, nói: “Ba, mẹ, con mệt rồi, con đi ngủ trước nha.”
Ba An Hân cũng không có phát giác ra con gái ông có cái gì không đúng, nhìn thấy con gái mệt mỏi, còn tưởng rằng trong khoảng thời gian này cô bận rộn chuẩn bị hôn lễ nên bị mệt, cũng không có nghĩ nhiều nên để cho cô lên lầu nghĩ ngơi.
Trở lại phòng ngủ, An Hân đẩy cửa đi vào, khóa kỹ cửa phòng lại. Thân thể căng thẳng dần dần thả lỏng xuống, cả người theo cánh cửa trượt xuống, ngồi xuống trên sàn nhà.
Cô lấy tay móc cái hộp trong túi xách ra, mở nắp lấy chiếc đồng hồ bên trong ra, đeo nó lên tay mình làm thành một đôi.
Dùng sức nắm chặt đồng hồ trong lòng bàn tay, trên mặt An Hân đầy nước mắt, cô giơ tay lên bụm miệng, đè nén tiếng khóc lại.
Những năm qua, cô đã hao tổn tâm cơ mới có thể đi tới được ngày hôm nay, nhìn thấy mình sắp sửa trở thành Lăng phu nhân, giờ lại muốn đánh vỡ giấc mộng của cô sao? Không được, tuyệt đối không được, tuyệt đối không cho phép.
Cả đêm trằn trọc, An Hân cơ hồ không ngủ được. Cô nhắm mắt lại đều nhìn thấy ánh mắt vô tình của Lăng Cận Dương hiện ra, cùng với lời nói ngoan tuyệt, gối đầu ướt một mảng, nước mắt vẫn còn đọng lại.
Thời điểm mở mắt, cả phòng sáng choang. An Hân giơ tay lên che mắt lại, chỉ cảm thấy đôi mắt ê ẩm, sưng lên khó chịu, nhất định là tối hôm qua cô khóc quá nhiều. Cô vén chăn lên xuống giường, đi tới phòng tắm rửa mặt.
Đước trước gương, khuôn mặt cô tái nhợt, không hề sáng rỡ, đôi mắt còn sưng đỏ, đáy mắt hiện lên tia máu, nhìn cô vô cùng tiều tụy, không chống chịu nổi.
An Hân hít mũi, trái tim buồn bực đau thương. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ chịu uất ức như thế này, vẫn luôn được ba mẹ nâng niu nuôi lớn trong lòng bàn tay. Hôm nay nhìn cô, không có một chút vẻ xinh đẹp tự nhiên của những ngày qua, khuôn mặt trong tấm gương trắng xám, không nhận được ra người trong gương là cô nữa?
“Cô chủ, cô đã thức rồi.” Người giúp việc đi vào quét dọn nghe tiếng động, nhìn thấy An Hân đứng trong phòng tắm, nói cho cô biết: “Cậu chủ nhà họ Lăng đã đến.”
Nghe nói như thế, sắc mặt An Hân đại biến, cô cũng không để ý tới mình vẫn chưa rửa mặt, từ trong phòng tắm chạy ra, kéo lấy người giúp việc, ánh mắt hoảng sợ nhìn người giúp việc, lớn tiếng hỏi: “Anh ta đến đây từ khi nào?”
Người giúp việc bị bộ dạng của cô dọa sợ, sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, “Tới được một lúc lâu rồi, đang cùng ông bà chủ ở phòng khách nói chuyện phiếm.”
An Hân cả kinh, mặc đồ ngủ chạy ra bên ngoài, bước chân xốc xếch. Cô mới vừa đi tới cầu thang, liền nghe được tiếng la mắng của ba cô.
An Hân cắn môi chạy xuống lầu, nhìn thấy Lăng Cận Dương đứng lên, sắc mặt trầm tĩnh nói: “Bác trai, hôn ước của con và An Hân, phải hủy bỏ.”
“Càn rỡ!” An Quốc Bang tức giận, nhíu mày nhìn chằm chằm người đối diện, lạnh lùng nói: “Hôn ước với nhà họ An, đâu có phải là trò đùa, cậu nói hủy bỏ là có thể hủy bỏ sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương đầy lạnh lùng, ánh mắt âm trầm, cũng không tức giận, cũng không sợ hãi, giọng nói điềm tĩnh như mọi khi: “Ban đầu hai nhà Lăng và An vì cái gì mà đính hôn, trong lòng các người cũng biết, ở bên trong các người làm gì, hiểu rõ hơn ai hết.”
Nghe nói vậy, sắc mặt An Quốc Bang càng thay đổi hơn, so với lúc nãy càng thêm khó coi.
“Ai cho anh tới nhà của tôi chứ?” Trong lòng An Hân lửa giận nổi lên tứ phía, cô đi tới mấy bước, nhìn người đàn ông đối diện chất vấn.
Lăng Cận Dương nhìn cô một chút, trên môi nở nụ cười xinh đẹp mê người: “Nếu như tôi không đến, cô sẽ tính toán để lừa gạt mọi người đến lúc đó. An Hân, loại chuyện như vầy có thể lừa gạt được sao?”
Lời nên nói, anh cũng đã nói, chuyện kế tiếp cũng đã nằm trong dự liệu của anh.
Nói đến đây, Lăng Cận Dương xoay người rời đi, cũng không có nói thêm gì nhiều.
An Mẫu nhìn thấy bộ dáng của con gái, hốc mắt bà đỏ lên, lấy tay kéo lấy cô ôm vào lòng, “Con đó, xảy ra chuyện, sao không nói cho ba mẹ biết chứ?”
Sắc mặt An Quốc Bang tái xanh, trong ngực tức giận cuồn cuộn.
Đưa tay đẩy người mẹ cô ra, đôi mắt An Hần tràn đầy nước mắt, điên tiết hét lên: “Con không muốn hủy bỏ hôn ước, không muốn, không muốn——”.
An Mẫu bị dọa sợ, lấy tay ôm cô vào trong ngực, vội vàng lên tiếng an ủi, dỗ dành cả buổi, mới làm cho cô an tĩnh lại.
Sau khi lái xe đến nhà Đồng Niệm đón cô, Lăng Cận Dương dẫn cô đi ăn sáng xong, sau đó mới lái xe đến công ty.
Dọc theo đường đi, Lăng Cận Dương kể chuyện tối hôm qua và sáng hôm nay cho Đồng Niệm nghe, không có giấu giếm bất cứ gì. Đồng Niệm nghe, trong lòng cô vui buồn đều có, trong lòng cũng cảm thấy bất an, không nói ra là có tư vị gì.
Gần tối sau khi tan việc, Lăng Cận Dương lái xe đưa cô về nhà, trên đường trở về, nhìn thấy cô buồn buồn không vui, cười hỏi: “Niệm Niệm, em thấy không vui đúng không?”
Đồng Niệm thở dài, khoác tay mình lên cánh tay của anh, tựa đầu lên bả vai rộng lớn của anh, “Cận Dương, chuyện này sẽ rất ồn ào đúng không?”
Một tay cầm lái, Lăng Cận Dương có thâm ý khác cười lên, khóe mắt thoáng qua vẻ cuồng luyến: “Anh còn muốn ồn ào lớn.”
Đồng Niệm chớp mắt một cái, cũng không hiểu lời anh nói, mờ mịt nhìn về phía trước hỏi anh: “Tại sao?”
Lăng Cận Dương nhếch nhẹ môi, lộ ra nụ cười thâm thúy: “Chỉ cần anh và nhà họ An bất hòa, chú hai mới phớt lờ mọi chuyện, nhất định sẽ có hành động, nhanh chóng tiến thêm một bước.”
“Anh không sợ bọn họ động.” Đôi mắt sắc bén của Lăng Cận Dương híp lại một cái, trầm giọng nói: “Anh chỉ sợ bọn họ bất động.”
Nghe được anh nói, tới đây Đồng Niệm đã hiểu rõ ràng hơn một chút, cô nhướng chân mày lên, vẻ mặt vẫn còn lo lắng: “Nhưng còn ba…”
“Yên tâm đi.” Lăng Cận Dương nắm lấy tay của cô, an ủi: “Anh sẽ tìm lúc thích hợp, nói cho ba biết.”
Đồng Niệm rũ mắt xuống, không hỏi nữa, yên lặng dựa vào bờ vai anh, trong lòng bách chuyển thiên hồi, có rất nhiều tư vị xuất hiện trong lòng, trong lúc nhất thời không thể nói thành lời.
Lái xe tới dưới lầu, Lăng Cận Dương còn chưa tắt máy xe, điện thoại di động trong túi liền vang lên. Sau khi anh nhìn thấy người gọi tới, không nhanh không chậm như thường trả lời: “Được, con lập tức về nhà.”
Chuyện gì nên đến, cuối cùng cũng đã đến.
Đưa Đồng Niệm lên lầu, Lăng Cận Dương dặn dò cô ăn cơm đúng giờ, tối anh sẽ gọi lại cho cô, sau đó cũng không trễ nãi, lập tức lái xe về nhà.
Nhìn thấy bóng dáng của anh biến mất không thấy gì nữa, Đồng Niệm thở dài, cô đi tới bên cửa sổ, nhìn chiếc xe màu bạc dưới lầu đi xa, khuôn mặt thoáng qua vẻ buồn bã.
Hy vọng tất cả mọi chuyện đều mau chóng qua đi, để cô nghênh đón hạnh phúc thuộc về anh và cô như mong muốn.
Lái xe trở lại Lan Uyển, sau khi Lăng Cận Dương tắt máy xe, đẩy cửa bước xuống, kiên định cất bước đi vào nhà.
Trong phòng khách sáng ngời, sắc mặt Lăng Trọng nhìn không được tốt, ông nhìn thấy người đi tới, giọng nói chìm xuống: “Cận Dương, ba nghe ba An Hân nói, con hủy bỏ hôn ước với An Hân, có chuyện như vậy sao?”
Lăng Cận Dương đi tới bên cạnh ba anh, cũng không hề ngồi xuống, vẫn đứng tại chỗ. Anh nhíu mày, giọng nói từ tính: “Dạ đúng, con muốn hủy bỏ hôn ước với An Hân.”
“Bốp.” Lăng Trọng hung hăng giơ tay vỗ lên mặt bàn một cái, hai mắt nhìn anh chằm chằm, không kiềm chế được giận giữ, “Hồ đồ.”